BNKHNN 2-90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đi?”

Lâu Tử Hoán mạnh mẽ quay đầu, từ trong mắt Hắc Diệu Tư hắn đã hiểu được một người đàn ông thật tình, trong lòng hắn run lên, cúi đầu nhìn An Tử Khê trong lòng, trong mắt khó nén lo lắng. Đồ đàn bà ngu ngốc, người ta đều ngắm trúng cô, mà cô thì vẫn còn quan tâm đến đống ảnh chụp này.

“Nhưng mà Lâu đại thiếu, An Tử Khê không phải là em gái cậu hay sao? Thì ra đây là cách anh đối xử với em gái!”

Hắc Diệu Tư đã sớm biết quan hệ của Lâu Tử Hoán với An Tử Khê mà còn nói như vậy, rõ ràng là đang giễu cợt Lâu Tử Hoán.

Lâu Tử Hoán cũng không để ý, ý thức được ý đồ của Hắc Diệu Tư, hắn ôm An Tử Khê càng chặt: “Hắc đại thiếu, anh có thể làm điều anh muốn, nhưng mà tôi muốn nói cho anh biết, anh vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội!”

Hắc Diệu Tư nhún vai, dùng ánh mắt nói cho hắn biết hắn đã thấy tất cả rồi.

[anti-both]

Lâu Tử Hoán ôm cô thẳng một đường đến thang máy, phía sau hắn còn có vệ sĩ đi theo. Cô khó xử cực kỳ đẩy hắn, muốn hắn buông cô ra. Lâu Tử Hoán giận dữ: “Câm miệng, cô lại động đậy, tôi sẽ ở trong này xử lý cô!”

Cô cư nhiên ngoan ngoãn, thật sự không hề cựa quậy, nắm chặt áo khoác của hắn, gắt gao dựa vào trong ngực hắn. Cô ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cằm cứng rắn của hắn, lúc này cô không hiểu muốn khóc, vẫn là nhịn xuống, cẩn thận lau đi lệ trên khóe mắt. Người đàn ông đang ôm cô bây giờ, trong một khắc rất anh dũng, kỳ lạ, ác ma Lâu Tử Hoán hóa ra cũng có thể biến thanh một anh hùng Lâu Tử Hoán.

Lâu Tử Hoán đem cô lên xe, nhưng bản thân mình theo vào ngồi ở ghết sau, bảo Thạch Nam dựng tấm ngăn lên, không đợi cô phản ứng, kéo bỏ áo khoác trên người cô ra, xé nát sạch sẽ đống vải dệt còn sót lại trên người cô. An Tử Khê liều mạng đánh hắn, thét chói tai, hắn vẫn không thay đổi, đem cô ôm chặt vào trong lòng,miếng dán trong suốt trên miệng vết thương cô lại chảy ra máu, hắn đè lại hai tay cô, gầm nhẹ nói: “Cô đàng hoàng lại chút cho tôi!”

Phía trước cô còn có người hắn làm sao dám..? Nhưng khi hắn lấy từ dưới ghế ra một hòm thuốc, xé miếng dán trên miệng vết thương của cô ra, bôi thuốc cho cô, cô không có sức giãy dụa. Cô yên lặng ngồi trên đùi hắn, nhìn hắn bôi thuốc cho cô; rõ ràng vết thương này là hắn tặng cho cô, cô vẫn là cảm động. An Tử Khê hồ đồ, mày thật không có khí phách, cô phỉ nhổ chính mình. “Lâu Tử Hoán, vì sao anh phải tới cứu tôi?”

“Cô bây giờ là người đàn bà của tôi, đã là đồ vật của tôi, tôi tuyệt đối không cho phép người khác đụng vào.” Bôi thuốc cho cô xong, Lâu Tử Hoán trong mắt bắt đầu tụ tập gió lốc, muốn tính sổ với cô: “An Tử Khê,trong điện thoại cô nói với tôi cái gì mà chúng ta xong rồi, không còn quan hệ? Chẳng lẽ cô cho là cô leo lên người Hắc Diệu Tư là có thể không để tôi vào mắt sao?”

“Anh, anh nói cái gì?” Vừa rôi cô cảm thấy có vị ngọt nhè nhẹ, vì sao trong nháy mắt đã bị nhốt đánh vào hầm băn đông lạng, toàn thân cô rét run.

“Cô cho là Hắc Diệu Tư thật sự coi trọng cô? Cô không khỏi quá ngây thơ rồi!” Lâu Tử Hoán không nhìn đến sắc mặt tái nhợt của cô, trong đầu hắn, hình ảnh cô ở trong lòng Hắc Diệu Tư khắc quá sâu, hắn chỉ biết là hắn bị thương, hắn muốn phản kích: “Hắc Diệu Tư sở dĩ tới tìm cô hoàn toàn là vì hắn muốn có được dự phát triển khu công nghiệp trung tâm phía Nam. Cô chẳng qua chỉ là quân cờ trong thủ đoạn mà hắn dùng để đạt được mục đích mà thôi!”

“Vậy còn anh, chẳng lẽ bởi vì không có mặc quần áo sao?” Cô thật sự lạnh quá, lạnh đến thấu xương, chỉ có đôi môi vẫn có thể động đậy. “Anh biết rõ hắn ta muốn cái gì, vì sao phải đáp ứng hắn? Tôi đối với anh mà nói không phải là không quan trọng gì sao, mà lại phải đáng giá anh hy sinh lớn như vậy, nhả ra miếng thịt béo bở trong miệng!”

Lâu Tử Hoán cười lạnh: “An Tử Khê, cô rất tự đề cao bản thân. Cô cho rằng tôi sẽ để cho cái loại ảnh chụp khó coi này lọt ra bên ngoài sao? Tôi không cần để tâm đến sống chết của mẹ con các người, nhưng mà bận tâm đến mặt mũi của Lâu gia, danh dự của Lâu thị. Người nhà Lâu gia chúng tôi về sau còn muốn sống yên ổn trong xã hội thượng lưu, không thể bị hủy ở trong tay mẹ con các người được!”

Rõ ràng cô thật sự rất ngốc, nghĩ đến hắn tới thật là vì cứu cô, còn coi hắn trở thành người hùng của cô. An Tử Khê à An Tử Khê, mày không phải sớm đã tự mình hiểu lấy rồi sao? Mày không phải sớm đã biết trên thế giới này không có khả năng sẽ có người thật lòng thích mày rồi sao?

“Anh đã thấy đống ảnh đó?”

 Hắn đã biết chuyện xấu của mẹ cô, cũng biết cô chính mắt nhìn thấy chuyện xấu của mẹ cô, chỉ sợ bây giờ hắn càng thêm căm hận cô, càng thêm khinh thường cô đi!

“Đống ảnh chụp đó đặt trên bàn trang điểm của cô, tôi không muốn xem đều không được. An Tử Khê, tôi vẫn đánh giá cao cô, nghĩ đến cô có đầu óc mưu mô như vậy thì cũng có thể động não một chút. Không nghĩ tới, cô lại ngu ngốc như vậy. Cô không phải không biết nhân vật chính trong ảnh này là Hắc Diệu Tư, cho dù ảnh chụp có được qua xử lý kỹ thuật, thì với nhân cách của Hắc Diệu Tư, hắn sẽ làm cho ảnh chụp này lộ ra ngoài được sao? Càng đừng nói tới hắn sẽ giữ lại phim ảnh, kỹ xảo này chẳng qua là hắn muốn dụ cô cắn câu thôi! Hay là nói cô sớm đã nhìn ra kỹ xảo của Hắc Diệu Tư, tương kế tựu kế muốn thông đồng với hắn, mẹ con chung một chồng?”

“Lâu Tử Hoán, anh khốn kiếp!”

 Cô tức giận giơ tay lên muốn đánh hắn, Lâu Tử Hoán bắt lấy cánh tay cô, miệng vẫn không ngừng châm chọc cô: “Bây giờ lại dám hô to gọi nhỏ với tôi? Ở trước mặt Hắc Diệu Tư sẽ cởi áo tháo thắt lưng, tự đưa mình đến cửa. Hắc Diệu Tư so với cô lớn hơn 10 tuổi a, thể lực của hắn có thể làm cô thỏa mãn được như tôi sao?” Hắn biết rõ cô cùng Hắc Diệu Tư cái gì cũng không có xảy ra. Nhưng hắn vẫn không khống chế được bản thân, dùng ngôn ngữ để lăng mạ cô, thương tổn cô, chỉ vì hình ảnh cô rúc vào trong lòng Hắc Diệu Tư khắc thật sâu ở trong đầu hắn, là Hắc Diệu Tư lại khiêu khích rõ ràng như vậy, Trong ngực hắn chiếm cứ sự buồn giận vô cớ, sợ hãi, dữ dội ép hắn tới không thở nổi, hắn cần tìm một chỗ để nói trút ra hết.

Móng ta cô bấm vào lòng bàn tay, lời của hắn trực tiếp nhục nhã như vậy, giống như một bàn tay thật lớn đánh lên ngực cô, cả người cô đau đớn lạnh đi. An Tử Khê, mày thật buồn cười, còn có thể đối với hắn chờ mong cái gì? Mày thật sự nghĩ rằng sự kiên cường của mày không tồi sao? Mày thực sự nghĩ rằng cho dù hắn làm my bị thương thế nào, lòng mày cũng sẽ không đau sao?

“Anh buông ra, tôi muốn xuống xe!” Cô muốn rời xa hắn, không bao giờ ở cùng một chỗ với hắn, mãi mãi không thể.

hương 73: Trừng phạt

Vào xe, Lâu Tử Hoán nắm lấy một bên ngực của cô: “Tùy ý, cô muốn đi xuống như vậy sao? Muốn để cho đàn ông trên toàn thế giới đều được chiêm ngưỡng thân thể cô phóng đãng cỡ nào sao?” Vừa nghĩ tới cái loại tưởng tượng này có thể khiến hắn giận không thể chịu nổi, cắn lên một bên ngực cô. “Tôi nó cho cô biết, chỉ cần cô còn là tình nhân của tôi một ngày, cũng đừng có nghĩ ra bên ngoài thông đồng với đàn ông!”

Tử Khê cắn chặt răng, nhắm mắt lại, yên lặng không chịu được sự thô bạo của hắn làm cho cô đau đớn. Trên người hắn tỏa ra đậm mùi tức giận, cô không còn sức lực để phản kháng hắn nữa, huống chi trên người cô thân thể nhục nhã, làm cho cô không lấy ra được khí lực để phản kháng.

Lâu Tử Hoán hôn lên cô, như muốn đem cô nuốt vào trong bụng. Khi tay hắn đưa vào giữa hai chân cô thì là lúc xe ngừng lại. Lâu Tử Hoán nhìn chằm chằm vào cô, nhặt chiếc áo khoác bị hắn ném xuống sàn mặc lên cho cô, còn cài vô số khuy áo giữ chặt, sau đó hắn gõ gõ vào tấm ngăn. ThạchNamxuống xe mở cửa cho hắn, hắn bế ngang Tử Khê lên để cho ThạchNamlái xe đi.

Trở lại nhà, Lâu Nhược Hi còn chưa ngủ, cô ta cuộn tròn nằm trên ghế sa lon. Vừa nghe thấy tiếng động liền lập tức đứng lên, thấy Tử Khê ở trong ngực anh trai, khuôn mặt vốn tỏa ra nụ cười trở nên cứng ngắc: “Anh, Tử Khê, hai người đã về rồi!”

Lâu Tử Hoán thấy em gái còn chưa ngủ, nhíu mày nhưng cũng không có ý định để An Tử Khê xuống, “Nhược Hi, đã muộn rồi, mau đi ngủ đi!”

“Lâu Tử Hoán, anh thả tôi xuống trước đã!” Cô chỉ muốn thoát khỏi hắn, tìm bộ quần áo mặc vào, chứ không phải là ngoại trừ cái áo khoác của hắn ra thì không có mặc gì, cô chỉ biết là như thế càng làm mình cảm thấy xấu hổ mà thôi.

Nhìn bộ dạng anh trai cùng Tử Khê thân mật, Nhược Hi chả có biểu hiện gì, chỉ là vẻ mặt rất yếu ớt: “Anh, Tử Khê cô ấy sao lại?”

Lâu Tử Hoán trừng mắt nhìn An Tử Khê, nhưng vẫn không chịu thả cô xuống, mà trực tiếp đi tới phòng tắm. Hắn lúc này trên đầu đang bốc lửa giận, nên đối với Lâu Nhược Hi cũng là ra lệnh: “Nhược Hi, trở về ngủ!”

Lâu Nhược Hi đứng ở chỗ cũ ngây dại, anh trai cũng chưa từng dùng giọng điệu thế này nói với cô ta, anh hai đã bị Tử Khê cướp mất. Không, anh hai thật là không thương cô!

Lâu Tử Hoán đâu còn tâm tư chú ý tới Lâu Nhược Hi, hắn ôm An Tử Khê vào phòng tắm, cởi bỏ áo khoác của cô, mở vòi phun nước ra, thậm chí quên mất trên tay cô còn đang bị thương, trực tiếp phun lên người cô. Hắn cũng bị ướt hết nhưng không kịp cởi quần áo của mình, mà đẩy cô dựa vào tường, xoa rất nhiều sữa tắm lên người cô, còn bôi cả sữa tắm ra khăn tắm rồi chà xát trên người cô, nói: “Hắc Diệu Tư còn đụng vào chỗ nào của cô, tôi sẽ phải chà xát cho đến rửa cho đến sạch sẽ mới thôi!”

Tử Khê bị hắn chà xát làm cho da đỏ cả lên, đau đến nỗi cô tưởng như da cũng bị lột ra, cô nhoài người ghé vào vách tường lát gạch sứ lạnh như băng, nức nở khóc: “Lâu Tử Hoán, anh khốn kiếp, anh khốn kiếp!”

Lâu Tử Hoán nghe thấy tiếng cô khóc vẫn không lay chuyển, cho đến khi hắn cảm thấy đã chà xát sạch sẽ rồi, hắn mới bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình, vứt đống quần áo ướt sũng trên mặt đất. Trên người Tử Khê có thể dùng đến ‘thê thảm không nỡ nhìn’ để hình dung, da cô vốn mỏng lại bị hắn chà xát như vậy đã đỏ lên đến gần thấy tia máu. Miếng dán trên miệng vết thương trên tay cô cũng bong ra, máu từng giọt từng giọt rơi tong tỏng xuống, hòa tan vào nước ấm ở bên dưới. Vỏ bọc độc ác, tàn nhẫn của Lâu Tử Hoán cũng bị cảnh tượng nhuốm đỏ trước mắt làm cho đau nhói. Hắn kéo lấy cô, nâng mặt cô lên: “Tôi hỏi cô, hôm nay tôi nếu không tới kịp, có phải cô tính cùng Hắc Diệu Tư…?”

Tử Khê mở ra hai mắt mờ sương, gượng cười nói: “Đúng thế thì thế nào? Lâu Tử Hoán, tôi nói cho anh biết, Hắc Diệu Tư hơn anh nhiều. Mặc dù hắn uy hiếp tôi, nhưng chắc chắn sẽ không bắt buộc tôi, cũng sẽ không làm tôi bị thương giống như anh. Anh là tên khốn kiếp, anh là tên khốn kiếp, khốn kiếp!”

“Hắc Diệu Tư so với tôi tốt hơn?” Lời của Tử Khê không thể nghi ngờ là đã đổ thêm dầu vào lửa. “Thì ra hôm nay tôi đã làm việc thừa rồi, không hổ là con gái của An Dạ Vũ. An Tử Khê, tối hôm sinh nhật ba tôi, cô nhìn thấy mẹ cô cùng Hắc Diệu Tư là cảm giác thế nào. Giây phút đó cô sẽ không có suy nghĩ muốn rồi đi? Chậc chậc, cô có phải cũng ảo tưởng mình có một ngày cũng giống như vậy, được lão già kia leo lên người?”

Lòng Tử Khê đã đau đến không còn cảm giác, cả người cô vô lực, ngây ngốc nhìn nụ cười của hắn. Cô tò mò, cái khuôn mặt kia, ngoài miệng còn có thể nói ra những lời ác độc hơn sao?

Cô cười ở trong mắt Lâu Tử Hoán lại hết sức chói mắt. Trong đầu Lâu Tử Hoán bây giờ cũng chỉ có một ý nghĩ, hoặc đó căn bản không thể gọi là suy nghĩ trong đầu, mà là bản năng, đó chính là hắn muốn đoạt lấy An Tử Khê, làm cho cô hoàn toàn thuộc bề hắn. Nếu cô muốn chạy trốn, hắn liền trói cô lại, nhổ sạch móng vuốt trên người cô, bẻ gãy bộ lông vũ của cô. Hắn nâng người cô lên, giơ một chân cô lên, xông thẳng vào trong cơ thể cô.

Tử Khê đau đến kêu lên, cơ thể cô khô khốc, không có một chút chuẩn bị trước, hắn lần lượt hành hạ làm cho cô giống như một con búp bê thủy tinh bị vỡ tan tành, chỉ cần hắn lại chạm mạnh lần nữa là có thể tan xương nát thịt.

Lâu Tử Hoán cũng có một chút muốn thương yêu cô, nước ấm đánh vào người bọn họ, làm bùng nổ thú tính của hắn, hắn phải cho cô một bài học, một bài học dạy dỗ làm cho cô chết cũng không quên được. Ai cũng không thể phản bội hắn, nhất là cô, An Tử Khê, hắn chỉ một chút xíu cũng không thể chịu được cô thoát đi khỏi hắn.

Thân thể Tử Khê mềm nhũn, vắt trên người hắn, hai chân cô cũng bọ hắn giơ lên, mà hắn ở giữa hai chân cô không ngừng va chạm. Cô chỉ có một cảm giác, đó chính là đau đớn đến long trời lở đất, đau đớn liên tiếp đánh đến khiến cô hoài nghi có phải mình ở một giây sẽ chết hay không.

Bạo ngược chẳng có chừng mực, không biết kéo dài bao lâu, Lâu Tử Hoán buông cô ra, cô yếu ớt như đứa trẻ ngã trên mặt đất, trên tay là vết máu dài, trên người đầy màu xanh xanh tím tím, không có chỗ nào là tốt đẹp. Hắn quay người, khóa vòi sen lại, cầm lấy khăn lông lau khô người cô cho sạch sẽ, mặc áo ngủ cho cô, sau đó xử lý chính mình một phen, rồi mới ôm ngang cô lên đi ra ngoài.

Hắn vừa ra tới, Lâu Nhược Hi đã đứng ở cửa phòng tắm, đôi môi trắng bệch, cả người run rẩy. Lâu Tử Hoán buông An Tử Khê xuống, ôm lấy em gái: “Nhược Hi, anh không phải đã nói em về phòng ngủ rồi sao!” Chết tiệt, hắn hoàn toàn không để mắt đến Nhược Hi, nghĩ đến mọi việc vừa xảy ra cũng bị Nhược Hi nghe thấy, hắn tự nghĩ đã muốn giết chết chính mình.

Lâu Nhược Hi nhảy vào trong lòng Lâu Tử Hoán, ánh mắt xuyên qua người Lâu Tử Hoán dán vào An Tử Khê ngã vào bên tường, “Anh, em ở nhà một mình rất sợ, em vừa nằm mơ thấy ác mộng, thấy mẹ bên người thật nhiều thật nhiều máu, em rất sợ!”

Lâu Tử Hoán mỗi lần nghe được Nhược Hi nói đến cơn ác mộng này, không có chút lực chống đỡ nào cả. Đó cũng là cơn ác mộng của hắn, đã nhiều năm như vậy hắn không cách nào thoát khỏi cơn ác mộng đó, “Đứa ngốc, đừng sợ, anh ở đây rồi!”

Tử Khê toàn thân vô lực dựa vào tường, buồn cười nhìn đôi anh em này, khi ánh mắt cô chạm phải ánh mắt Lâu Nhược Hi, khi cô nhận ra được địch ý cùng hận ý trong ánh mắt của Lâu Nhược Hi, cô một chút cũng không ngạc nhiên, ngược lại còn nở nụ cười.

Lâu Nhược Hi bị nụ cười của cô liền thu lại ánh mắt, giọng nói trở nên yếu ớt hơn: “Anh, anh ngủ cùng với em có được hay không? Em muốn nói chuyện phiếm với anh!”

Lâu Tử Hoán đối với em gái từ trước đến giờ đều dung túng, hắn ôm em gái vào phòng, quay đầu lại liếc nhìn An Tử Khê, ánh mắt phức tạp.

Tử Khê thật lâu sau mới bò dậy được, xem ra cả người cô đều bị thương, cô thật sự mệt mỏi cực kỳ, nặng nề ngủ.

Chương 74: Ánh mắt của Lâu Nhược Hi

Tử Khê ngủ rất nặng nề, rất dài, lúc vừa tỉnh lại có cảm giác cả người rùng mình một cái, cô mở mắt ra, Lâu Nhược Hi liền đứng ở bên giường nhìn chằm chằm. Cô nhìn căn phòng treo rèm cửa thật dày. Trời vẫn còn rất u ám, ánh mắt của Lâu Nhược Hi phảng phất như màn theo dao, đâm vào cô, mỗi một dây thần kinh cũng giật mình tỉnh lại.

“Tử Khê, cô đã dây!” Lâu Nhược Hi cười đi tới đầu giường, giọng nói của cô ta chính là nhu nhược như vậy, không xương nhẹ như tơ, âm trầm đáng sợ.

Tử Khê giật giật thân thể, không có một chỗ nào không đau, cô vừa nhìn lên đồng hồ điện tử ở đầu giường đã là 11 giờ rồi. “Lâu Nhược Hi, nói đi, cô muốn gì?” Ở trong mắt người khác, Lâu Nhược Hi có thể là một đóa hoa mềm mại vô hại được trồng trong nhà kính, nhưng mà từ nhỏ đến lớn, Tử Khê cô cùng rõ ràng Lâu Nhược Hi giấu diếm mưu mô là cỡ nào thâm trầm cùng đáng sợ.

“Tử Khê, đang ở đây nói cái gì vậy?” Lâu Nhược Hi vẻ mặt vô tội, “Tôi thấy tôi qua anh hai đối với cô như vậy, tôi lo lắng cô sẽ có chuyện gì cho nên mới đến xem cô một chút!”

“Lâu Nhược Hi, cô cũng biết Lâu Tử Hoán là anh trai cô.” Tử Khê vốn không muốn nói gì, dù sao cũng là chuyện của anh em họ. Lâu Tử Hoán lại càng hận cô thấu xương. Anh em bọn họ muốn làm chuyện gì loạn luân cũng không liên quan đến cô mới phải. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Lâu Nhược Hi, cô ý thức được từng ánh mắt, từng vẻ mặt, mỗi một động tác của lanh đều là dày công tính toán kỹ lưỡng. Cô ta biết cô khóc, cười thế nào có thể khống chế thật chặt tình cảm của Lâu Tử Hoán. Người như vậy thật đáng sợ, chỉ cần vừa nghĩ đến thôi cũng làm cho cô không rét mà run.

“Tử Khê, cô có ý gì?” Nụ cười của Lâu Nhược Hi trở nên cứng ngắc.

“Lâu Nhược Hi, ở đây chỉ có hai chúng ta, cô có thể không cần phải giả bộ cái bộ dạng kia!” Tử Khê xuống giường, mặc dù toàn thân đau nhức khiến cô cau mày, cô vẫn là tự tin bước đến trước mặt cô ta. “Lâu Tử Hoán là anh ruột của cô, là anh trai cùng cha cùng mẹ với cô, nếu quả thật cô yêu anh cô mà nói, cô nên buông tha cho anh cô, cũng là buông tha cho bản thân cô đi.”

“Tôi, tôi không biết cô đang nói cái gì.” Lâu Nhược Hi mặt trắng bệch lùi lại mấy bước, “Tử Khê, tôi mới phải là người nói với cô mới phải, anh tôi ở cùng với cô chẳng qua là muốn lợi dụng cô để trả thù mẹ cô thôi. Anh ấy không phải thật lòng yêu cô, cô tốt nhất là rời khỏi anh ấy đi!”

Rốt cuộc cô cũng có thể nghe thấy những lời nói thế này từ trong miệng của Lâu Nhược Hi! Con thỏ nhỏ xinh đẹp thiện lương cũng có thể biến thành con bọ cạp độc nhất, đáng sợ nhất, mọi lúc có thể đưa người ta vào chỗ chết. “Những điều này không cần cô nhắc nhở tôi, anh cô lúc nào nơi nào cũng đều không quên nhắc nhở tôi chuyện này. Không ngại nói cho cô biết, từ lúc bắt đầu đi vào Lâu gia, cuộc đời của tôi là một cơn ác mộng, chọc phải anh em cô lại càng là tai họa trong đời tôi!” Nói xong, cô cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Cô không thèm nhìn đến ánh mắt dị thường, thâm trầm đáng sợ của Lâu Nhược Hi.

Tắm rửa xong, cô liền nhận được điện thoại của mẹ cô. An Dạ Vũ lúc đầu liền hỏi chuyện bức ảnh, cô dừng vài giây mới trả lời “Không có việc gì cả!” An Dạ Vũ vừa nghe thấy không có chuyện gì cả, chưa nói câu thứ hai đã dập máy.

Lúc xế chiều Tử Khê trở về Hi Hi chụp mấy tấm ảnh đại diện. Lúc tan việc, nhóm người mẫu hẹn nhau đi uống rượu, khiêu vũ. Trần Hựu An cũng đi, sống chết lôi kéo Tử Khê, Tử Khê không thể làm mất thể diện của Trần Hựu An được, lại nhớ tới thái độ lạnh băng buổi trưa của Lâu Tử Hoán với cô, hẳn là buổi tối cũng sẽ không muốn nhìn thấy cô, cho nên cô cũng đi cùng.

Chương 75: Cô tại sao lại không cứu tôi?

“Để tôi nói cho cô biết, cô mới là người đáng thương nhất! Chỉ cần một ánh mắt, một câu nói của tôi, anh tôi sẽ nhẫn tâm đạp nát, vứt bỏ cô mà canh giữ bên cạnh tôi. Cô căn bản chẳng là cái gì cả.” Lâu Nhược Hi uống rượu xong hoàn toàn không muốn che giấu nội tâm, những lời nói này cô ta muốn nói với An Tử Khê từ nhiều năm nay rồi.

Tử Khê lùi lại: “Vừa rồi coi như là tôi tự mình nhiều chuyện, quấy rầy đến cô rồi!”

Lâu Nhược Hi cười đắc ý đi theo hai người bạn nam ra khỏi quán bar.

Trần Hựu An cẩn thận nhìn sắc mặt của cô: “A Tử, đừng suy nghĩ quá nhiều, chúng ta đi khiêu vũ thôi!”

Tử Khê liếc nhìn Trần Hựu An, trở về chỗ ngồi cầm lấy túi xách nói: “Thật xinh lỗi, chị Trần. Em muốn về trước, người em không thoải mái, em muốn trở về nghỉ ngơi!”

Trần Hựu An nghe cô nói vậy cũng không giữ cô ở lại nữa. Tử Khê chào hỏi với đồng nghiệp đang khiêu vũ rồi liền đi ra khỏi quán bar. Bên ngoài có trận gió mát, cô nhất thời tỉnh táo không ít, lái xe đi về.

Cô về đến nhà, Lâu Tử Hoán cũng về đến. Ánh mắt hai người chạm phải nhau, cô không quên được trí nhớ về buổi tối kinh khủng hôm qua, thân thể run run cầm quần áo vào phòng tắm. Vẻ mặt Lâu Tử Hoán quái dị lại có không có tức giận cùng đuổi theo. Tắm xong, cô trở về phòng, Lâu Tử Hoán đã nằm chết dí, cô chần chừ không biết có nên đi lên không, lúc ánh mắt giết người của Lâu Tử Hoán quét về phía cô, cô biết mình còn chần chừ nữa mà nói, chắc chắn sẽ không yên.

Tử Khê nằm thẳng xuống, Lâu Tử Hoán đã kéo cô vào trong ngực, cảm nhận thân thể trong ngực cứng ngắc, hắn không nhịn được nói: “Yên tâm, tối nay tôi sẽ không đụng tới giấc ngủ của cô!” Hắn sẽ không thừa nhận hắn là đau lòng, tối hôm qua khi hắn lặng lẽ trở lại phòng, thì thấy mặt cô tái nhợt, thân thể chật vật. Lúc ấy hắn mới giật mình, bản thân đã làm quá đáng đến mức nào. Vết thương trên tay cô bị rách ra, trên người khắp nơi đều là các vết màu đỏ thẩm. Hắn bạo lực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net