BNKHNN 2-90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 70: Hoan ái trước khi sắp bị tử hình.

Tử Khê vừa về tới nhà, mới mở cửa ra cả người đã bị đẩy mạnh vào trong phòng. Cô vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Lâu Tử Hoán mặt mày xanh mét. Tử Khê lạnh lùng nghiêm mặt, không để ý tới hắn. Cô trước đi mở nước, sau đó trở về phòng lấy quần áo. Vừa trở về, cô cần phải tắm rửa sạch sẽ một chút, mới có thể lập tực phải đối mặt khiêu chiến.

Lâu Tử Hoán thẹn quá hóa giận, một phát bắt lấy cánh tay cô, nghe thấy tiếng cô hô đau. Lập tức ý thức được mình đã đụng vào miệng vết thương của cô, mạnh mẽ buông ra. “An Tử Khê, lá gan của cô bạo lên phải không? Cư nhiên lại dám tắt di động biến mất hai ngày! Cô đừng quên, cô bây giờ là đàn bà của tôi! Cô làm việc ở Hi Hi, cô không sợ tôi sẽ làm khó trh, mà cô cũng phải thực hiện hợp đồng đã ký.”

Tử Khê vẫn đang không để ý tới hắn, cô cầm quần áo đi vào phòng tắm. Thậm chí coi như hắn không tồn tại, bắt đầu cởi quần áo tắm rửa.

Lâu Tử Hoán chưa từng bị người ta lờ đi như vậy, trên mặt Tử Khê có sự lạnh lùng trước nay chưa từng có, hắn không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt. Nhìn đến vết thương trên cánh tay cô, vẫn còn rỉ máu, trong lòng trào ra áy náy cùng đau đớn nồng đậm. Hắn thấy An Tử Khê mở vòi phun, căn bản không để ý đến vết thương trên tay. Vội khóa vòi nước lại, giận dữ hét: “An Tử Khê, cô điên rồi, cô không phát hiện tay cô bây giờ còn chảy máu sao? Miệng vết thương bị chạm vào nước, sẽ nhiễm trùng, cô không biết sao?”

An Tử Khê lúc này mới liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Lâu Tử Hoán, anh thật là quá buồn cười. Vết thương của tôi không phải là do anh ban tặng sao? Vết thương của tôi bị nhiễm trùng hay không, có quan hệ gì với anh? Cho dù vết thương của tôi nhiễm trùng thậm chí tôi bị chết đi, anh hẳn là phải vỗ tay vui mừng mới đúng. Tôi là kẻ thù của anh, mẹ tôi hại chết mẹ anh. Mà tôi từ nhỏ ức hiếp em gái anh, còn độc ác để lưỡi dao vào trong quần áo cô ta làm cô ta bị thương, người đàn bà như tôi, có bị báo ứng thế nào cũng là nên phải nhận.”

Lâu Tử Hoán bị vẻ tươi cười của cô làm kinh hãi, cô rõ ràng đang cười, nhưng trong nụ cười của cô tràn ngập tuyệt vọng cùng thống khổ. Hắn đột nhiên bắt đầu hoảng hốt, trực giác mình có phải hay không đã phá hủy cái gì, làm sai cái gì. “An Tử Khê, cô làm sao vậy?”

Tử Khê vẫn cười, trên người cô trần như nhộng, vẻ tươi cười của cô vô cùng xinh đẹp: “Lâu Tử Hoán, tôi hẳn là rất đẹp đi!” Cô ôm lấy cổ hắn, kéo đầu hắn xuống, hình như muốn hôn lên môi hắn, “Anh hận tôi như vậy, nhưng là vẫn để tôi ở bên cạnh anh, mỗi ngày lên giường với anh. Đàn ông có phải đều thích lên giường với đàn bà, về phần yêu hay không yêu, có thích hay không thích một chút cũng không quan trọng. Chỉ cần cô ta dung nhan tuyệt mỹ kinh người, thân hình xinh đẹp.”

“An Tử Khê, cô điên rồi!” Giọng nói hắn gần như khàn khàn, nụ cười của Tử Khê thực mị hoặc, hắn nuốt nước miếng, nửa người dưới nhanh chóng bắt đầu phản ứng nóng lên.

Tử Khê chú ý tới, cười đến càng vui vẻ: “Tôi quả nhiên đoán đúng rồi!”Taycô tìm đến dưới thân hắn, cởi thắt lưng của hắn, xoa xoa nơi dục vọng sưng phồng của hắn. Ghé vào lỗ tai hắn hà hơi, “Anh bây giờ có phải rất muốn tôi hay không, muốn tôi giúp anh không.”

Lâu Tử Hoán rốt cuộc nhịn không được sự khiêu khích, một tay ép cô vào tường, cuồng nhiệt hôn cô. Hắn chỉ hai ba bước là cởi bỏ quần áo của mình, ôm lấy mông cô, tách hai chân cô ra thẳng bước tiến vào trong cơ thể cô. Hắn một lần lại một lần đánh sâu vào, một lần lại một lần giữ lấy: “An Tử Khê, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, sẽ không!”

Tử Khê ngẩng đầu, ôm lấy đầu hắn, nước mắt trào ra. Cô hẳn là hận hắn, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng cho cô một sắc mặt hòa nhã, ngoại trừ thương tổn vẫn chỉ là thương tổn. Chỉ có lúc làm tình, chỉ có khi hắn ở chỗ sâu nhất trong thân thể cô, cô mới có thể cảm giác được, hắn cũng có thể thuộc về cô. Lâu Tử Hoán! Lâu Tử Hoán! Lâu Tử Hoán! Cô cắn chặt môi dưới, trong lúc hắn đánh sâu vào người cô, lên tới đỉnh.

Lâu Tử Hoán buông cô ra, bắt đầu mở nước trong bồn tắm lớn. Cho đến lúc xác nhận nước đủ nóng, hắn ôm cô đi vào. Hắn cẩn thận đặt tay cô ở ngoài bồn tắm lớn, nhấc cằm cô lên hỏi: “Nói, hai ngày nay cô đi đâu? Tự dưng còn dám tắt điện thoại!”

Tử Khê cười, ôm lấy cổ hắn hôn lên hắn, thân mình lại tiến vào trong lòng hắn, gắt gao cuốn lấy hắn.

Cô đột nhiên nhiệt tình làm hắn suýt nữa thì không chống lại được. Sau một trận hôn nồng nhiệt, hắn tách cô ra: “Đừng tưởng rằng cô như vậy là có thể không trả lời thành thật, nói, cô đi đâu?”

“Lâu Tử Hoán, anh thật khẩn trương tôi đi đâu như vậy? Anh sẽ không phải đã yêu tôi rồi đi?” Cô đương nhiên biết là không có khả năng, nhưng sau giờ này khắc này, hắn ở bên cô, cô cũng có một tia ảo tưởng.

Lâu Tử Hoán bị cô hỏi lòng hoảng hốt, lập tức cương quyết phản kích: “An Tử Khê, cô bớt tự tin thái quá đi. Loại đàn bà tâm địa rắn rết ai cũng có thể làm chồng như cô, tôi sẽ có khả năng yêu được cô sao?”

Cũng phải! Tử Khê cụp mắt xuống, lập tức lại cười nói: “Mà anh, lại càng thích cùng đàn bà ai cũng có thể làm chồng như tôi lên giường, không phải sao?” Cô cảm nhận được dục vọng nóng cháy của hắn, đắc ý nở nụ cười.

Lâu Tử Hoán rất là chật vật, lần đầu tiên đấu với An Tử Khê, hắn lại có cảm giác bị thua. Nghe được cô tự thừa nhận mình là ai cũng có thể làm chống, hắn không hiểu buồn bực không cam lòng, dứt khoát đẩy chen vào chỗ ấm áp của cô. Hắn thừa nhận, hắn cực kỳ yêu thích cảm giác lúc làm tình với An Tử Khê. Ở trong thân thể cô, có thể tìm được thứ thuộc về hắn, có thể tìm được sự an tâm. Bị cô bao vây lấy, mà cô nằm ở trong lòng hắn, thân thể bọn họ gắt gao chặt khít một chỗ. Thường thường chỉ có lúc làm tình, hắn mới có thể cảm giác được, sinh mạng của hắn được trọn vẹn.

Tử Khê vừa muốn khóc, cô không nên khóc trước mặt Lâu Tử Hoán. Nhưng là cô rốt cuộc nhịn không được, vùi đầu vào vai hắn, thừa nhận hắn va chạm, rơi lệ khóc nức nở. Cô ôm chặt lấy hắn, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của hắn, hơi thở của hắn, hương vị của hắn. Qua hôm nay, cô sẽ làm mất đi tư cách này.

Hai người dây dưa ở phòng tắm hơn hai giờ, cho dù là Lâu Tử Hoán thể lực vốn dư thừa cũng mệt mỏi. An Tử Khê mất tích hai ngày, hắn phát điên hai ngày. Phái vô số người đi tìm, mà hắn ở trong văn phòng thì giống như con thú bị nhốt, phát tiết lửa giận với mỗi một người hắn nhìn thấy. Nhất thời, Lâu thị bị mây đen bao phủ, người người đều cảm thấy bất an. Ai cũng đều biết thái tử tâm tình không tốt, mỗi ngày đều tìm người để khai đao.

Hắn đã có hai ngày không có cảm giác được nghỉ ngơi tốt, được ngủ một giấc thật ngon. Từ tối qua cho đến tối nay, hắn ở trước cửa khu nhà canh cô một ngày một đêm, cho đến tận khi thấy xe QQ của cô xuất hiện, mới lên lầu trước, ở cửa chờ cô. Hơn nữa trận vừa rồi tiêu hao thể lực, thân thể làm bằng sắt cũng mệt mỏi. Nằm lên trên giường, lúc Lâu Tử Hoán sắp ngủ, hắn còn không quên hỏi: “An Tử Khê, cô không phải hẳn là có chuyện muốn nói với tôi?”

Tử Khê dựa vào trước ngực hắn: “Ngủ đi, tôi cũng mệt mỏi!”

Lâu Tử Hoán không địch lại được mệt mỏi đột kích, ôm chặt cô, nặng nề ngủ. Qua hồi lâu, cô xác định Lâu Tử Hoán thật sự ngủ say, cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường. Cẩn thận đẩy Lâu Tử Hoán ra, mặc từng thứ từng thứ quần áo Hắc Diệu Tư chuẩn bị cho cô. Trang điểm nhạt, thẳng đến nhìn vào gương cô đã không còn nhận ra được chính mình, lúc ấy cô mới vừa lòng ra khỏi cửa.

Đi tới cửa, cô nhịn không được quay đầu lại. Đi vào phòng, hôn lên môi hắn: “Lâu Tử Hoán, tôi tha thứ cho anh!” Nói xong, cô lại cảm thấy buồn cười, hắn căn bản sẽ không để ý cô có tha thứ hay không.

Chương 71: Thực hiện giao dịch

Tử Khê xuống lầu, chiếc xeLincolnmàu đen không ngờ đã ở dưới lầu đợi cô. Bật cười, Hắc Diệu Tư hình như thật sự không có gì là không làm được.

Cô ngồi trên xe, từ kính chiếu hậu cô có thể nhìn thấy mặt mình, may mắn là cô có trang điểm, không những có thể giấu được sắc mặt có nhiều tái nhợt, mà còn có thể che giấu được vết thương trên tay cô bởi một lớp phấn dày, vết thương cũng trở nên như trong suốt, không nhìn kỹ cũng không nhìn ra được.

Đi vào khách sạn Grand Hyatt, quản lý đứng ở đại sảnh đã biết cô là ai nên nhiệt tình đến đưa cô đi vào. Cô đứng trong thang máy nhìn con số biến hóa từ 1 biến thành 2 rồi tăng dần lên, cô vô cùng hy vọng con số kia mãi mãi tăng lên như vậy, đừng có ngừng lại, như vậy thì cơn ác mộng sẽ không đến.

Thang máy lên đến tầng 16 thì dừng lại, cô hít sâu một hơi rồi đi theo quản lý đi ra ngoài, đi sang bên phải thẳng đến trước một chiếc cửa, quản lý ý bảo cô đi lên. Cô sững sờ lấy thẻ khóa cửa từ trong túi ra, nhẹ nhàng áp lên bảng điện tử, tít một tiếng, quản lý tận tâm thay cô mở cửa.

Cô đi vào rồi thì cánh cửa ở sau lưng cũng đóng lại. Không hổ là phòng tổng thống, ngay cả cửa sổ sát đất trong phòng khách độc lập cũng rất mỹ lệ, đáng tiếc giờ này khắc này cô không có tâm tình để thưởng thức.

Hắc Diệu Tư ngồi trên ghế sô pha, cầm một ly rượu vang trong tay nhìn cô đứng ở cửa lộ ra vẻ tán thưởng tươi cười: “Cô mặt như vậy rất đẹp!”

Tử Khê vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn người đàn ông, cô sợ hãi muốn lập tức bỏ chạy, cô đi lên trên đứng trước ghế sô pha, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Hắc Diệu Tư, ông có thể đưa phim chụp ảnh cho tôi trước chứ?”

Hắc Diệu Tư buông ly rượu trong tay xuống, một tay kéo cô vào trong lòng, trên người cô có một mùi thơm tự nhiên, hắn nhất thời vui vẻ thoải mái: “An Tử Khê, cô chỗ nào ngon ngọt cũng chưa để cho tôi nếm thử đã muốn lấy lại phim ảnh rồi?”

Vừa va chạm vào thân thể xa lạ của hắn, cô lập tức trở nên cứng ngắc, nắm chặt túi xách trong tay, cô bắt buộc chính mình phải chịu đựng: “Hắc Diệu Tư, ông yên tâm, chỉ cần ông trả lại phim ảnh cho tôi, ông muốn gì đều đã lấy được. Hắc đại thiếu quyền thế địa vị như vậy, tôi muốn đổi ý cũng là không có khả năng, không phải sao? Nhưng tôi thật rất hy vọng Hắc đại thiếu ông có thể nói được làm được.”

Ánh mắt đen như mực của Hắc Diệu Tư lóe lên sự tán thưởng, người đàn bà này quả thực vô cùng thú vị, đàn bà dám cùng hắn chơi trò đàm phán giao dịch không nhiều lắm, dám cùng hắn đàm phán giao dịch mà còn thong dong bình tĩnh như vậy đã ít lại càng ít. Người đàn bà như An Dạ Vũ vậy cư nhiên lại có thể sinh ra một đứa con gái thế này thật là kỳ tích.

Hắn nâng cằm cô lên ái muội nói: “Vậy phải xem biểu hiện đêm nay của cô.”

Tử Khê cười lạnh, tay ôm lên cổ hắn: “Chỉ cần Hắc đại thiếu gia ông nói lời có thể tin tưởng được, tôi nhất định sẽ không làm cho ông thất vọng!”

Hắc Diệu Tư cực kỳ tán thưởng cô, đàn bà như vậy nhất định phải giữ ở bên người để chơi đùa cho vui vẻ, hắn nghiêng người kề sát vào cô. Điện thoại của cô lúc này cũng không thức thời vang lên, hắn lại tự buông cô ra, ý bảo cô tiếp điện thoại.

Tử Khê lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa thấy báo cuộc gọi đến là Lâu Tử Hoán, trái tim nhảy lên một trận mạnh mẽ, cô mượn cơ hộ nhảy xuống người Hắc Diệu Tư, ấn nút nghe.

Mới nhấn nút nghe còn chưa kịp nói gì, cô đã nghe thấy tiếng Lâu Tử Hoán rít gào: “An Tử Khê chết tiệt, cô bây giờ đang ở đâu, cô trở về ngay lập tức cho tôi!”

Tử Khê nắm chặt điện thoại di động, thân thể cũng bắt đầu run run, thật vất vả mới làm cho giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh: “Lâu Tử Hoán, tôi đang muốn nói với anh, giữa chúng ta đã xong rồi, tôi sẽ không trở về làm người phát ngôn cho Hi Hi. Khế ước giữa chúng ta cũng chấm dứt từ đây, những việc khác anh muốn thế nào thì làm thế đi, tôi không sao cả!”

“An Tử Khê, có chuyện gì gặp mặt nói sau, cô lập tức đi ra khỏi chỗ đó, có nghe hay không? Cô muốn cái gì tôi đều cho cô, cô lập tức đi ra khỏi căn phòng đó!” Lâu Tử Hoán cơ hồ là hét lên, hắn còn đang ngồi trên xe, cô có thể nghe thấy tiếng vù vù.

Tim Tử Khê thình thịch đập loạn, chẳng lẽ đã biết cô ở đâu rồi sao? “Lâu Tử Hoán, tôi muốn làm gì đã không còn quan hệ tới anh!” Nói xong cô vội vàng ngắt điện thoại, di động lập tức lại vang lên, cô lại nhấn nút từ chối sau đó tắt máy. Cô vừa quay đầu lại liền bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Hắc Diệu Tư, vẻ tươi cười của hắn chứa đầy hứng thú sâu trầm.

“An Tử Khê, cô nói một chút xem, mị lực của cô ở đâu có thể làm cho đại thiếu gia của Lâu gia lại khẩn trương, si mê cô như vậy?” Hắn đi lên phía trước, ôm lấy eo cô làm cho cô dán chặt vào hắn, cảm thụ hơi thở nóng bỏng của hắn. Ở trước mặt Lâu Tử Hoán, hắn cũng không có vạch trần sự hiểu biết của mình về quan hệ của An Tử Khê cùng Lâu gia, nhưng là ở trước mặt An Tử Khê hắn lại hào phóng thừa nhận.

Cả người Tử Khê cứng ngắc, nhưng cũng không kháng cự, cô ngẩng đầu hỏi: “Hắc đại thiếu thật ra có thể tự hỏi bản thân mình, An Tử Khê tôi rốt cuộc có mị lực gì có thể làm cho Hắc đại thiếu ông lao lực tâm tư như vậy muốn có được tôi. Hắc đại thiếu hẳn là biết tám năm trước tôi từng sinh một đứa nhỏ, Hắc đại thiếu hẳn là càng biết bây giờ tôi là tình nhân của Lâu Tử Hoán. Với thế lực, tiền tài của Hắc đại thiếu muốn dạng đàn bà nào mà chẳng được, lại hết lần này đến lần khác coi trọng một người đàn bà long lổ vết bẩn như tôi đây, tôi cũng rất ngạc nhiên.”

“Bởi vì cô đủ kiên cường, đủ mãnh liệt!” Hắc Diệu Tư dường như muốn hôn lên môi cô, “Tôi chưa từng gặp một người con gái nào giống như cô. Tựa như tám năm trước, một đứa trẻ 18 tuổi bị người nhà đuổi ra ngoài, cô cư nhiên có dũng khí tạm nghỉ học để sinh con. Tựa như cô rõ ràng là bị tôi bắt cóc, rõ ràng là bị tôi kề dao lên người, ngay cả Lâu Ngọc Đường đều hiểu được phải thỏa hiệp, phải khuất phục; mà cô lại trừng mắt thật to át giọng với tôi. Tựa như bây giờ, rõ ràng cô phải cầu xin tôi, rõ ràng cô cực kỳ sợ tôi, cô vẫn là dám đứng thẳng lên xông tới, phòng vệ chống cự cho đến phút cuối cùng!”

Hắn mỗi một câu nói đều tỏa ra lửa nóng, toàn thân Tử Khê tóc gáy đều dựng thẳng lên, hóa ra thân cận với một người đàn ông xa lạ lại thống khổ, khó khắn như vậy. Cô chống lại ánh mắt nghiền ngẫm thâm thúy của hắn: “Thì ra Hắc đại thiếu thích có người chống lại ông, dám át giọng với ông. An Tử Khê tôi thật sự là vinh hạnh có thể hợp khẩu vị của ông!”

“Nói thật, tôi rất vui vẻ vì cô hôm nay có thể đến, tuy rằng cô như vậy thật sự ngốc.” Hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn cả, người mẹ kia của cô đối xử với cô thế nào, một người mẹ như vậy có thể đổi lấy cô hy sinh thế này, hắn không thể không bội phục tấm lòng hiếu thảo của cô.

Hắn hôn lên cô, sự đụng chạm hoàn toàn xa lạ khiến cô nhắm chặt không chịu để cho hắn xâm nhập nửa phần, thẳng đến khi cánh tay đặt quanh eo cô co chặt lại, cho đến khi cô có thể cảm giác được dưới thân hắn nóng chảy, hơi thở cô cứng ngắc, không thể, cô mạnh mẽ đẩy hắn ra, thở gấp hổn hển, cô làm không được, thật sự làm không được!

Hắc Diệu Tư không có đến gần cô, cặp mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói âm trầm: “Xem ra, cô còn không có chuẩn bị tốt.”

Tử Khê đỏ mắt, hôm nay không có đường lui, cô phải lấy lại được phim chụp ảnh, cô không thể làm cho mẹ cô thật sự bị đuổi ra khỏi Lâu gia, trở thành trò cười của xã hội thượng lưu, “Hắc tiên sinh, thực xin lỗi, tôi sẽ chuẩn bị tốt, nếu tôi đã đến đây tôi sẽ không lùi bước.”

Cô đến gần vài bước, kéo đai lưng váy xuống, bên trong là bộ đồ lót màu trắng tinh khiết hắn chuẩn bị, thân thể của cô rất đẹp, da thịt trơn nhẵn mịn màng, xinh đẹp tinh tế không thể tưởng.

Hắc Diệu Tư dùng ánh mắt từng tấc từng tấc một cắn nuốt vẻ xinh đẹp của cô. Ánh mắt hắn sâu không thấy đáy làm băng tan lửa cháy, mãi cho đến khi điện thoại của hắn vang lên, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi người cô. Sau khi tiếp điện thoại, nghe thấy giọng nói trong điện thoại xong, hắn nở nụ cười.

About blackrose

Chương 72: Ác ma anh dũng

Hắc Diệu Tư không nóng nảy hưởng thụ bữa tiệc lớn của hắn, tựa hồ có chuyện chơi đùa rất hay đang chờ hắn, hắn ngắt điện thoại rồi hôn môi cô: “Cô có muốn biết vừa rồi cuộc điện thoại kia nói gì hay không?”

Tử Khê cả người run lẩy bẩy muốn lui lại phía sau, cô đã là con mồi trong tay Hắc Diệu Tư rồi, cô không muốn lại bị hắn đùa bỡn, nhưng hắn không cho cô được như ý muốn, ôm sát thắt lưng cô, thân hình hắn lại quần áo chỉnh tề, cô cảm thấy rất xấu hổ, trong màn giao dịch này, thân thể cô chính là tế phẩm không có quyền lợi phản kháng.

“Ông muốn nói cái gì?”

Lời của cô vừa nói ra, cửa rầm vang lên một tiếng, Lâu Tử Hoán mặt đen xì nghiêm mặt dẫn theo người xông thẳng vào. Hắn vừa thấy bọn họ ôm nhau, mà Tử Khê còn…, hắn gầm lên giận dữ xông lên muốn cho Hắc Diệu Tư một quyền. Hắc Diệu Tư nhanh chóng tránh được, nhưng trong lúc này cũng buông cô ra.

Lâu Tử Hoán lập tức ôm chặt cô, cởi áo khoác ra khoác lên người cô: “Đồ đàn bà chết tiệt, lát nữa sẽ xử lý cô!”

Hắc Diệu Tư cười nói: “Tốc độ của Lâu đại thiếu quả thực rất nhanh!”

Lâu Tử Hoán rất muốn xông lên cho hắn mấy quyền, nhưng nghĩ đến dù sao đây cũng là lãnh địa của hắn, nếu không phải Hắc Diệu Tư có lòng muốn thả cho hắn vào, hắn không có khả năng sẽ vào được nhanh như vậy. “Hắc tiên sinh, kế hoạch khu công nghiệp trung tâm phía Nam, Lâu thị có thể hợp tác với Hắc thị, để khi khác Hắc tiên sinh có thời gian, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện.”

Hắc Diệu Tư cười đến sảng khoái, hắn rất tán thưởng Lâu Tử Hoán thông minh lại quyết đoán, Lâu thị có một người lãnh đạo như vậy chính là đối thủ mạnh của Hắc gia. Ngẫm lại, trong tương lai có một đối thủ như vậy, hắn rất là hưng phấn: “Lâu tiên sinh thực sự thẳng thắn, tôi sẽ bảo thư ký của tôi liên hệ với thư ký của Lâu thiếu. Hợp tác với Hắc thị, Hắc Diệu Tư tôi sẽ không làm cho Lâu thị chịu thiệt!”

An Tử Khê không thể tin nhìn hắn, hắn cư nhiên vì cô mà đem miếng thịt béo bở của Lâu thị nhả ra một nửa, hắn là có ý gì? Chẳng lẽ hắn thật sự để ý cô? Tim cô kinh hoàng đập thình thịch, nắm chặt vạt áo hắn, sợ hãi ban đầu cũng dần dần tiêu tan.

Lâu Tử Hoán không muốn nói thêm lời nào vô nghĩa với cô, thậm chí không muốn để Tử Khê ngốc nghếch ở lại đây thêm một giây, “Hắc tiên sinh, mục đích của anh đã đạt được, có thể trả phim ảnh lại cho tôi đi!”

Hắc Diệu Tư nói: “Tôi không giữ phim ảnh.”

Lâu Tử Hoán ngẩn ra, hắn ta không có phim ảnh, vậy mà người đàn bà ngốc An Tử Khê này lại bị lừa đến đây hiến thân, không thể không bội phục Hắc Diệu Tư là một người không đơn giản.

Tử Khê vừa nghe thấy hắn ta nói không giữ phim ảnh, nóng nảy: “Hắc Diệu Tư, ông rốt cuộc còn muốn thế nào mới bằng lòng trả lại phim ảnh cho tôi?”

Hắc Diệu Tư nhìn thấy trong lòng Lâu Tử Hoán lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn kia, nước mắt lưng tròng, đẹp không thể tưởng tượng nổi, ngực hắn cứng lại thu hồi nụ cười: “Chẳng lẽ cô quên giao dịch của chúng ta sao? Cô cái gì đều không có làm còn muốn tôi trả lại phim ảnh cho cô?”

Sắc mặt Tử Khê cứng đờ, tay Lâu Tử Hoán ôm trên lưng cô căng thẳng, cô hít vào một hơi không hề nói tiếp.

“Hắc tiên sinh, chúng tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, đi trước.” Hắn chặn ngang ôm cô xoay người muốn đi, đi tới cửa hắn quay lại: “Không đúng, Hắc tiên sinh, về sau có chuyện gì, Hắc tiên sinh cứ việc hướng về phía tôi, không cần phải dụng đến An Tử Khê!”

Tử Khê vừa nghe mặt đỏ lên, cái gì, nhưng vẫn không quên nhắc nhở hắn tỉnh lại: “Lâu Tử Hoán, trong tay hắn còn có ảnh chụp!”

“An Tử Khê, cô câm miệng lại cho tôi!” May là áo khoác hắn đủ dài có thể che được người cô, có thể che hết các bộ phận quan trọng, hắn kiểm tra tốt lắm mới nói: “Hắc tiên sinh, anh còn chưa trả lời tôi!”

Hắc Diệu Tư lúc đó thấy động tác thân mật của bọn họ trong lòng không hiểu sinh buồn bực, vừa rồi cô ở trong lòng hắn cứng ngắc như tảng đá, mà ở trong lòng Lâu Tử Hoán lại mềm mại giống như đứa bé. Mày kiếm của hắn nhíu chặt, nụ cười trên khóe miệng cũng trở nên miễn cưỡng: “Lâu tiên sinh có thể yên tâm, tôi sẽ không uy hiếp hay bắt buộc An Tử Khê làm bất cứ chuyện gì, chẳng qua chỉ là một người đàn ông bình thường muốn theo đuổi một người đàn bà, Lâu tiên sinh hẳn là không thể ngăn cản

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net