2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sign name của tác giả là @Tan,có xin in4 thì hãy để dưới bl nhé

.

.

.

.

Mùi bệnh viện và cồn xộc vào mũi,câu đầu tiên Reke nghe được là lời nói vui mừng của mẹ:

-A con tỉnh rồi,cứ dưỡng sức nằm nghỉ đi có mẹ đây.Mừng quá!

Tôi không nói gì vì lúc đấy vừa đau vừa muốn ngủ:

-Ôi-con tôi..

Vừa nói mẹ vừa lấy tay chạm nhẹ vào vết bầm,mắt mẹ rưng rưng làm tôi cảm thấy rất có lỗi và nhói.Mẹ bước ra ngoài rồi vọng lại:

-Mẹ đi đóng tiền và kí giấy đây,có thuốc giảm đau và thuốc tím trên bàn.Có gì thì kêu mẹ nhé,con.

Lặng lẽ suy nghĩ những gì mình đã làm,tôi thấy mình như con ngu.Làm tốn tiền viện phí còn làm bản thân bị đau,như cái thể xác này chỉ chịu đựng còn phần hồn chắc muốn bay về nơi cực lạc...

.

.

.

.

.

2 tuần sau-Reke được sự cho phép của bác sĩ và xuất viện

Tiếng chuông vào học đã bắt đầu,có thể trường học là 1 mô hình thu nhỏ của căn nhà cô đơn trong mắt Reke,vì...cô không có bạn,và Reke bị blhđ .Bọn nó ghét Reke vì lí do gì á?Vì tiền án hình sự của bố cô nên đơn giản bọn nó coi thường cô như kẻ thấp tầm dưới đáy xã hội và không ra 1 con người.

   Ra chơi,Reke chỉ biết trốn hủi ra sân sau trường để chơi cùng những con mèo hoang,đơn giản là nó yên bình và không phải mở miệng nói chuyện với ai.

Nhưng hôm nay có 1 vị khách không mời mà đến,1 cậu học sinh đang ngồi nhâm nhi món bánh cá với 1 điếu thuốc lá???Nhìn thấy cô,cậu ta cũng không ngạc nhiên hay dấu gì điếu thuốc đi mà lặng lẽ lôi 1 vỉ thuốc gì đó ra uống:

 -Cô là Reke?-Sao cậu biết tôi..?-Hâh,bọn bắt nạt réo tên cô suốt tôi cũng nghe mà,bị bắt nạt chắc khổ lắm nhỉ?

 Nghe với giọng điệu giễu cợt vào tổn thương,Reke định bỏ đi,thật lòng cô cảm thấy chết lặng trong lòng rồi,nhìn là biết gã này chẳng phải hạng người tốt đẹp gì..lúc định quay chân bỏ đi thì:

 -Oi,này ngồi đây đi,cô hay ngồi đây ngắm cá mà nhỉ,ngồi cùng không tôi không ngại với 1 đứa mặt sưng phù vì bị đánh như cô đâu.

 -Này,tôi mặt sưng thì có ý kiến gì,cậu cũng là mấy đứa đi bắt nạt phải không.Cái xã hội Nhật Bản này lắm người như cậu,tôi gặp rồi hạng người đểu cán thì ăn nói cũng hàm hồ mà!? 

 -À xin lỗi tôi bị bệnh vô duyên,tôi là Kon học lớp trên,còn cô?

 -Reke Yuzu 

 -Này,ăn miếng bánh chứ //véo 1 vụn//

 -Đây là lần đầu tôi được làm quen,có chút hơi kì.

 -Tôi làm gì cô mà sợ? 

 Reke chỉ nhìn bằng 1 ánh mắt nặng trĩu ngồi ăn miếng bánh mà nhóp nhép miệng:

 -Nghe quen quen nhỉ?

 -Ý anh là sao?

  -Giống mùi tiểu thuyết ngôn tình,nam nữ 9 gặp nhau ở nơi kì lạ và khó hiểu.

  -Ha cuộc đời đâu cho phép tôi nghĩ đến mấy thứ đó như anh

 -Nghĩ cuộc sống tôi màu hồng?Hẳn cô không biết tôi vừa uống thuốc gì nhỉ.Đi về lớp đi cô chưa đủ mà trải sự đời đâu Reze.

Cô không bận tâm vì tên của mình bị nói lệch như vậy,vì lũ bắt nạt còn chế ra những cái tên kinh khủng hơn nhiều.

-Cảm ơn vì mẫu bánh,nó ngon lắm nhưng lũ mèo cần chúng hơnRồi Reke quăng mẫu bánh cho những con mèo hoang rồi lặng lẽ bước đi.

.

.

.

To be continued


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC