1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều một ngày tháng năm, khi trường học chỉ còn lại lác đác vài học sinh, các cửa sổ và cửa ra vào được đóng kín, ánh chiều tà tắt dần. Lớp học lặng ngắt như tờ, bóng dáng cao gầy của thiếu niên đổ xuống bức tường trắng, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng thở nhè nhẹ.

Cành tay của cậu con trai đưa lên, khẽ miết lấy gò má đang nóng bừng của tôi. Anh quỳ giữa hai chân tôi, khuôn mặt ngày càng phóng đại trước mắt. Trong lòng tôi trống rỗng, đờ đẫn để anh ngậm lấy môi tôi và nhấm nháp như thưởng thức một thức ăn ngon. Có lẽ do thấy tôi không động đây, đôi mắt thiếu niên lóe lên sự lo sợ, anh buông tôi ra để quan sát nét mặt tôi.

Khuôn mặt anh hiện lên rõ ràng. Thiếu niên mười tám tuổi làn da trắng như trứng gà bóc. Ánh mắt luôn lạnh nhạt xa cách nay lại nhìn tôi một cách thật nâng niu dịu dàng. Những ngón tay thô ráp của anh đặt lên bàn tay tôi, tôi mải nhìn tay anh, chỗ mấy khớp xương luôn có màu hồng nhạt nổi bật trên làn da không tì vết. Bất thình lình, âm thanh cao vút rót vào tai tôi.

'Anh thích em, Chính Quốc.' Tôi tròn mắt nhìn anh. Dường như không kịp tiêu hóa những gì anh nói. Cách thiếu niên nhìn tôi không thể chối cãi, tôi biết rõ tình cảm của anh nhưng luôn tự mình phủ nhận, để bây giờ khi anh bày tỏ lại khiến tôi không biết đối mặt như thế nào.

"Đồ thần kinh bệnh hoạn." Ánh mắt tôi tràn đầy vẻ ghét bỏ. Giọng nói cũng trầm xuống vài tông. Không, rõ ràng tôi không muốn như thế. Tôi muốn nói tôi cũng thích anh, muốn lao vào thiếu niên anh tuấn trước mặt như con thiêu thân đâm đầu vào ánh sáng. Nhưng chuyện đó đã không xảy ra, tôi cố mở miệng nhưng không thốt nên lời. Vùng ra khỏi bàn tay anh, tôi xách cặp lao ra khỏi lớp học, bỏ lại anh với sự ngơ ngác.

Tiếng chuông báo thức vang lên ầm ĩ. Điền Chính Quốc khẽ chau mày, đưa tay lần mò tìm kiếm điện thoại. Giữa tháng mười một, đường xá được bao phủ bởi tuyết, trắng xóa hết mọi ngóc ngách. Rời khỏi căn chung cư nhỏ, bước chân anh chậm rãi in dấu trên tuyết, đi qua vài con phố nữa là đến cửa hàng. Chính Quốc ghé vào mua một chiếc bánh bao đầy ắp nhân thịt, ông chủ vui vẻ lấy bánh ra khỏi xửng hấp, còn hào phóng tặng cho anh một chai sữa đậu nành âm ấm.

"Chào anh Quốc." Cô bé ngồi bên quầy tiếp tân mỉm cười vẫy tay với anh. Chính Quốc cũng nhè nhẹ gật đầu. Tám năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học ngành kinh tế, anh dồn hết số tiền tiết kiệm suốt gần hai mươi ba năm cuộc đời để xây dựng một cửa hàng xăm nhỏ. Lúc đó tiệm xăm còn ế ẩm, vậy mà chỉ vỏn vẹn ba bốn năm sau việc làm ăn lại phất lên như diều gặp gió. Chính Quốc là ông chủ lớn ở đây, một mình anh gánh vác tất cả từ những ngày mới bắt đầu. Sau này khi tiệm xăm càng có tiếng, Chính Quốc nhận một vài học trò tuổi còn trẻ nhưng đứa nào đứa nấy cũng có đam mê rất lớn. Bây giờ tiệm đã có bốn thợ xăm chính bao gồm cả anh, trong đó Chính Quốc chỉ nhận những hình to và phức tạp nên không còn quá bận bịu như trước.

"Tiểu Mẫn, hôm nay đến sớm thế à?"

"Hôm nay đông khách mà anh." Tuệ Mẫn là sinh viên đại học, làm việc ở tiệm xăm chưa đầy hai năm nhưng rất được lòng mọi người. Tính cách cô bé hoạt bát, luôn vui vẻ nên ai cũng yêu thích. Đến cả Điền Chính Quốc cũng có chút cưng chiều đối với Tuệ Mẫn, luôn coi cô nhóc như em gái mình.

Anh hàn thuyên với Tuệ Mẫn mấy câu rồi trở vào phòng làm việc. Tiệm xăm có hai lầu, tầng trệt là khu vực tiếp khách để tư vấn hoặc bàn chuyện làm ăn. Lầu một có ba phòng làm việc cho thợ xăm và một phòng lớn đựng dụng cụ như giấy vẽ, kim, màu và mấy thứ khác. Lầu trên cùng chỉ có hai phòng, một là phòng làm việc của ông chủ lớn Điền Chính Quốc, còn lại là phòng để nghỉ ngơi.

Hôm nay không quá bận rộn, anh có một khách hàng là đối tác khá lâu năm. Vị này là bên cung cấp các thiết bị cho cửa hàng của anh. Hôm nay đến để làm một hình đầu lâu lớn dưới bắp chân. Chính Quốc đi nét và lên màu suốt gần mười tiếng. Vị kia nằm trên ghế đã vã mồ hôi ướt hết áo, đến thở cũng thật nặng nhọc. Nhiều lần anh đã hỏi có cần nghỉ ngơi hay không đều nhận được một câu trả lời.

"Người anh em, chúng ta đều là dân chơi, đau đớn ngoài da thịt này không nhằm nhò gì." Khuôn mặt dù đã tái mét vẫn cố làm như không sao. Chính Quốc nhìn chỉ biết mỉm cười.

"Xong rồi." Sau gần mười tiếng ròng rã, anh buông máy xăm xuống. Bắt đầu vệ sinh và bọc hình xăm lại. Vị khách kia vừa tấm tắc khen tay nghề của anh vừa tán gẫu vài câu.

"Anh với chú cũng là chỗ quen biết đã lâu. Dù sao chú cũng đã hơn ba mươi rồi, vẫn chưa có người yêu thì cũng uổng phí quá đi. Ngoại hình đẹp đẽ thế này lại còn giỏi giang. Ầy, đừng nói là của chú không được đấy nhé?"

"Em chưa tìm được đối tượng thích hợp thôi anh. Sau này tìm được sẽ ra mắt với mọi người." Chính Quốc mỉm cười, bỗng nhớ về giấc mơ đêm qua. Đã lâu anh không trở về trường cấp ba, cũng không còn giữ liên lạc với những người bạn cũ nữa.

Lúc đang thu dọn đồ đạc để tan làm, Tuệ Mẫn từ tầng trệt gọi anh xuống. Trời đã về chiều, không khí càng xuống đến âm độ, Chính Quốc chậm rì rì bước xuống.

"Anh Quốc, có một ông chủ lớn muốn đặt hẹn xăm hình. Là hình con công xòe cánh do anh vẽ. Muốn lấp kín lưng." Tuệ Mẫn đưa bức vẽ cho anh, hình này anh đã vẽ từ nhiều năm trước, bây giờ không còn quá thịnh hành kiểu hình xăm bá đạo này nữa. Anh tò mò không biết vị cao nhân này là ai.

"Được, thứ bảy tuần này anh chưa có hẹn. Cho anh phương thức liên lạc của bên kia nhé."

Tuệ Mẫn đọc một dãy số điện thoại để Chính Quốc lưu vào danh bạ. Đọc xong, cô bé vui vẻ nhìn vào mắt anh.

"Anh Chính Quốc mà nhìn thấy người ta thể nào cũng ngất ngây cho mà xem. Khách hàng đẹp trai lắm! Tên cũng rất khó quên. Cái gì ấy nhỉ...A là Kim Thái Hanh." Tay gõ bàn phím của anh khựng lại mấy giây. Ngẩng đầu xác nhận lại với Tuệ Mẫn. Kim Thái Hanh, đã lâu rồi anh không được nghe nhắc tên người này. Có lẽ lần cuối cùng cũng đã là hơn mười ba năm về trước. Lâu như vậy, không biết đối phương có còn nhớ Điền Chính Quốc hay không.

Càng về cuối năm thời tiết càng khắc nghiệt, gần một tuần nay anh bị cảm mạo không dứt, thỉnh thoảng khi đang làm việc sẽ hắt xì vài hơi. Cả ngày anh đều đờ đẫn, như được lập trình cầm máy đi nét, mãi đến cuối tuần cũng không có dấu hiệu thuyên giảm.

Sáng thứ bảy, Chính Quốc ra ngoài trễ hơn mọi khi. Anh ghé vào hiệu thuốc mua vài viên thuốc ngậm cho thanh họng và thuốc đau đầu. Trước khi ra đường đã húp một chén cháo đậu đỏ nấu từ tối hôm trước. Hôm nay là ngày cửa tiệm tất bật nhất, Tuệ Mẫn chào anh một cái rồi đi chuẩn bị trà và bánh cho khách hàng. Chính Quốc lên phòng làm việc dọn dẹp lại đồ đạc, chuẩn bị mực xăm và dụng cụ.

"Anh Quốc, khách hàng đến rồi ạ."

Trước cửa phòng làm việc, người con trai mang theo hơi lạnh từ ngoài trời gật đầu với anh. Mái tóc màu vàng nhạt của cậu trai khiến anh giật mình. Khuôn mặt quả thực đẹp trai ngời ngời, là dạng ai nhìn cũng phải ngoái đầu lại. Đôi mắt màu nâu nhạt của cậu hướng về phía anh không có bao nhiêu nhiệt độ. Chính Quốc muốn xác nhận lại một lần nữa.

"Cậu là Kim Thái Hanh à?" Cho dù có trôi qua thêm hai ba mươi năm nữa. Anh vẫn sẽ nhớ rõ khuôn mặt của thiếu niên nhiều năm trước. Đó không phải người này.

"Anh Hanh là ông chủ của tôi. Tôi dùng tên ngài ấy để đặt hẹn mà thôi." Cậu trai tiến vào. Cởi áo khoác gió đặt lên sô pha gần đó rồi ngồi xuống ghế đối diện với Chính Quốc. Anh hơi bối rối, không hiểu mình đã trông chờ vào cái gì.

"Được rồi. Nói sơ qua về yêu cầu của cậu đi." Chính Quốc và người tên An Vũ Phong bàn luận sơ qua về kích cỡ và vị trí hình xăm. Hình này rất nhiều chi tiết nhỏ, đòi hỏi sự tập trung rất cao. Anh hỏi đối phương có thể chia thời gian thành hai ngày khác nhau hay không. Vũ Phong suy nghĩ một chốc rồi gật đầu.

"Xong trước Giáng Sinh là được."

Chính Quốc gật đầu. An Vũ Phong bắt đầu cởi áo ra nằm sấp xuống. Tấm lưng có chút gầy gò, mang lại cảm giác mảnh mai, làn da cũng rất trắng, Chính Quốc rất hài lòng với làn da này, sau khi lên màu chắc hẳn sẽ rất đẹp.

Anh vừa sát trùng xong, khi đi những nét đầu tiên. Anh thấy Vũ Phong hơi run lên, bèn nhẹ giọng trò chuyện qua lớp khẩu trang.

"Sau khi hoàn thành tôi muốn chụp một bức hình, được chứ? Lâu rồi tôi mới nhìn thấy một làn da đẹp thế này. Muốn chụp một bức hình để sau này trưng bày."

"Ừm, tôi không vấn đề gì. Đừng thấy mặt là được."

Qua vài câu, anh biết An Vũ Phong mới hai mươi sáu tuổi. Còn trẻ nhưng phong thái nói chuyện rất trưởng thành, không thất thố chuyện gì, từng lời nói đều mang theo suy tính kĩ càng, giọng nói cũng rất dễ nghe. Mà Chính Quốc lại rất đề phòng kiểu người này, bên ngoài tạo cảm giác thanh cao nhã nhặn nhưng bên trong rất khó lường. Anh cũng chỉ trò chuyện vài câu rồi tiếp tục công việc.

Lúc đi nét xong đã gần bốn giờ chiều. Chính Quốc xoay cổ và vai, xương khớp kêu răng rắc mấy cái. Anh vệ sinh lại hình xăm và chuẩn bị dán lớp bảo vệ, lúc này chỉ muốn mau chóng trở về nhà chui vào chăn êm nệm ấm. Chuông điện thoại của An Vũ Phong reo lên, cậu nghe điện thoại, giọng nói trở nên nhỏ nhẹ và dịu dàng hơn, Chính Quốc nghĩ có lẽ là người yêu cậu ta gọi đến.

"Tôi về đây. Tạm biệt." Lúc Vũ Phong đi ra cửa ngoái lại chào anh. Chính Quốc cũng gật đầu chào lại. Nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, khoác khăn choàng và mặc áo măng tô lên người. Lúc bước ra khỏi cửa hàng lại vừa vặn nhìn thấy An Vũ Phong bước lên một chiếc xe hơi.

Anh nhìn theo An Vũ Phong mấy giây, không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn mấy nhịp, thầm nghĩ có lẽ bệnh đang nặng hơn. Vừa đúng lúc ngày mai là chủ nhật, có thể ở nhà nghỉ ngơi một ngày.

Đi được vài bước, Chính Quốc ngồi xổm xuồng ven đường. Nhìn con mèo mướp mập mạp đang liếm láp bộ lông của nó một cách lười biếng. Lớp lông dày giữ ấm cho nó dính vài hạt tuyết. Con mèo này đã ở đây được gần hai năm nay, lúc đầu Chính Quốc không để ý mấy, về sau nó cứ hay quấn lấy anh, mỗi khi anh đến cửa hàng thì mèo mướp lại ngoe nguẩy cái đuôi chạy đến. Sau này Chính Quốc nhìn thấy sẽ vuốt ve nó mấy cái. Trong cửa hàng anh còn mua vài gói thức ăn cho mèo. Tuệ Mẫn nhìn thấy nó sẽ cho nó ăn, Chính Quốc cũng mang theo bên mình vài cây xúc xích cho thú cưng, muốn vuốt ve nó mấy cái.

"Ài, nhà ngươi cũng mập quá rồi nhỉ..." Anh ngồi xổm bên đường, ngón tay lạnh lẽo vuốt đi những hạt tuyết trên lông mèo, vừa nựng cằm nó, vừa đẩy xúc xích cho nó ăn. Mèo mướp dụi vào lòng bàn tay anh. Ngoan ngoãn ăn gần hết nửa cây xúc xích.

Bỗng nhiên nó kêu lên một tiếng rồi chạy đi. Một bóng đen đổ xuống mặt đất. Bao phủ lấy toàn bộ thân người của Điền Chính Quốc. Lúc anh còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Giọng nói âm trầm của đàn ông vang lên. Thanh âm trầm thấp, lạnh lùng xa cách. Lúc anh ngoảnh đầu nhìn lên, chỉ thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Mày rậm mắt hẹp hững hờ nhìn anh. Đôi môi mỏng nhếch lên một đường cong đẹp đẽ. Yết hầu nam tính chuyển động. Hắn ta gọi tên anh, nghe không chân thực chút nào.

"Điền Chính Quốc."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net