Chap 2: Về Việt Nam_cuộc chạm mặt đáng gét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Và như thế cho đến 1 ngày đẹp trời, đang yên mây lặng gió thì trong một căn biệt thự nguy nga, lộng lẫy, 1 tiếng hét thất thanh phát ra... Người đó chính là MẸ của nó!!?

-Nguyễn Ngọc Đoan Khanh, con xuống đây ngay cho mẹ! -tiếng hét long trời lở đất của mẹ nó khiến cho cây lá rụng bay tứ tung nhưng cũng đủ làm nó đang mơ mơ màng màng trên chín tầng mây bỗng dưng rớt xuống.

-Sao mà um xum vậy bác Trịnh??-nó vừa đi vừa dụi mắt

-Không có bác Trịnh gì ở đây hết, con ngồi xuống đây nói chuyện với ba mẹ. Nhanh và Lập tức!-mẹ nó nghiêm túc

-Chuyện gì vậy ạ??-nó

-Ngày hôm qua, con và 2 con bé kia lại tiếp tục bày trò quậy phá tại trường đúng chứ?- mẹ nó hỏi

-Vâng ạ!! -nó nhún vai, bình thản

-Bác Trịnh không nói với con về hậu quả sao??-ba nó

-Có ạ! Nhưng nếu ba mẹ muốn con về Việt Nam thì cũng được, con sẽ về với Lam và Minh Anh!! -nó

-Con chắc chắn những lời mình nói chứ?-ba nó hỏi

-Con chắc chắn!! -nó -Vậy khi nào con được về Việt Nam???

-Ngày mai.....-ba mẹ nó đồng thanh

↭↭↭↭Loading↭↭↭↭

Reng.. reng..reng...

Tiếng chuông báo thức vừa reng xong thì nó đã được nằm an toạ dưới nền nhà mát lạnh.

Nó xuống giường, bước thằng vào nhà WC làm VSCN, chỉnh chu lại nhan sắc. Hôm nay nó mặc 1 chiếc quần bò da đen phối với chiếc áo thun trắng bên trong cộng với chiếc áo khoác da bên ngoài, nhìn nó trông rất bụi và.....lưu manh. Mái tóc được nó uốn lọn phần đuôi, xoã bồng bềnh. Nó mang đôi Nike trắng. Gương mặt xinh đẹp nay được che bớt bởi cái kính râm bản to nhưng không làm phai nhoà vẻ kiêu kì, lạnh lùng. Nó bắt taxi ra sân bay thì gặp 2 con bạn thân đã đứng đó sẵn để chờ. Lam hôm nay có vẻ nữ tính hơn. Cô diện áo croptop cùng chiếc váy lưng cao, mang đôi giày búp bê. Mái tóc hung đỏ được Lam thắt kiểu xương cá thêm phần yểu điệu. Minh Anh cũng bụi không kém gì nó, nhỏ mặc quần sọt kết hợp với áo pul, mang đôi Nike đen đế độn. Mái tóc màu đen như gỗ mun được Minh Anh cột cao lên trông rất nghịch ngợm, nhỏ nay giống nó cũng đeo kính râm bản to che bớt nửa khuôn mặt.

-Hey, Kill, đến trễ quá nha. -Lam đùa cợt

-À, có chút chuyện. Mà 2 đứa bây đừng kêu tao bằng Kill nữa kêu tên thật đi cho quen!! -nó lạnh

-Ok, Ok, đừng căng thế chứ, lên máy bay nào!! -Minh Anh

-Ừ! -nó

Lên máy bay, tụi nó ngồi chung với nhau tại hàng ghế VIP 3 người. Mỗi người mỗi việc khác nhau. Nó thì đeo hearphone, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ, Minh Anh ngồi chọt chọt quẹt quẹt vô cái màn hình đt, còn Lam thì ngồi khò khò ngon lành...

Sau khoảng 22 tiếng ngồi máy bay thì hiện giờ tụi nó đang ở sân bay Tân Sơn Nhất chờ bác quản gia đến rước.

-2 bây ở đây nha, tao đi VS cái!-Lam nói

-Lẹ nha, lẹ nha!! -Minh Anh

-Tụi mình đi kiếm ghế ngồi! -nó

Đang lang thang tìm ghế thì nó vô tình đụng trúng 1 thằng con trai cao to, cả 2 lật nhào, tình trạng hiện giờ là.....nó đang nằm trên người anh ta.

-Ây da, awww, tôi xin lỗi ạ, tôi không cố ý! -nó vội vàng đứng dậy, phủi phủi

-Bộ cô bị đuôi à, đi mà mắt để trên trời để ngắm thiên lôi hả, hay sao mà đâm vào tôi thế!?? -hắn

-Tôi xin lỗi!! Tôi vô ý quá!! Anh có sao ko?? -nó nhượng bộ, hỏi thăm tình hình

-Không sao!! Tránh ra đi... Đúng là đen đủi mà!! Đẹp vầy mà đuôi!! -hắn

Mặt nó tối dần lại, sức chịu đựng của con người cũng có hạn mà...

-Này quá đáng vừa thôi!! Anh nói đủ chưa?? Anh mới là đồ đuôi đó, anh có tư cách gì mà dám nói tôi như thế. Tôi nói cho anh biết tôi đã hạ mình xin lỗi 1 tên đần, 1 tên lưu manh, 1 tên dô duyên như anh rồi anh còn muốn gì nữa. Tôi không giống những con nhỏ háo sắc ở ngoài kia đâu nên anh đừng có kiêu ngạo, đừng có đem cái vẻ bề ngoài lừa tình đó mà đi nói chuyện với tôi. Ok!? Hừ.....đồ phách lối!!!! -nó xả 1 tràng

-Cô...!! -hắn cứng họng

-Muốn nghe chửi nữa hả!?? Hừ.....đi Minh Anh -nó bước qua hắn nhưng vẫn quay đầu lại và ném cho hắn một cái lườm chết người

-Hả, à, ờ -Minh Anh

Sau 1 hồi, Lam cũng ra, cô bắt gặp sắc mặt của nó không được tốt lắm nên cũng chả dám hó hé gì nhiều... Im lặng là tốt nhất!! Sau một hồi thì xe của bác quản gia cũng tới, Lam vui vẻ reo lên...

-Aaaaaaaa, bác Võ, tụi con nhớ bác quá trời luôn á! -Lam đứng dậy, phá vỡ bầu không khí nặng nề

Nó dường như đã nguôi giận được phần nào nên cũng vui vẻ xách đồ chạy nhanh đến chỗ bác quản gia đang mở cửa xe chờ tụi nó.

↭↭↭↭Loading↭↭↭↭

Hiện giờ tụi nó đang đứng trước 1 căn biệt thự được nó kì công thiết kế.

-Wow, công nhận mày giỏi ba cái vụ thiết kế này luôn á Khanh. -Lam cười khì

-Ây dạ, sư tỉ của các muội cũng bình thường thôi mà!! -nó cười cười

Bước vào bên trong cũng không ngạc nhiên gì nhiều vì nó vốn giống các căn biệt thự ở thành phố, khác thì chỉ khác về phong cách cũng như màu sắc của căn biệt thự thôi..

-Bác Võ ơi, ngày mai chúng cháu đi học ở trường mới đúng không ạ?? -nó

-Đúng ạ, ngày mai 3 cô sẽ được vào học trong trường Thiên Thảo, ngôi trường giành cho các công tử và tiểu thư -bác Võ nói

-Ohhh, thế còn đồng phục ạ??-Lam

-Tôi đã cho người đem lên phòng các cô hết rồi ạ.-bác Võ

-Thanks bác nhiều!-Minh Anh cười mỉm

♡♥♡♥♡♥
End chap 2 ạ :3
Dự định chap 3 thì 3 chị này sẽ tạo mưa gió, bão bùn :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net