Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

....... 5h sáng hôm sau,cũng là thứ hai...
- Ơ cô chủ đang làm gì vậy ?
Cái này là chuyện của tôi mà.
Dì Hai mới xuống bếp thì thấy Khuê Anh đang cặm cụi chuẩn bị buổi sáng, dì Hai ngạc nhiên hỏi.Nghe thấy vậy, Khuê Anh chỉ quay lại cười nhẹ, một nụ cười của sự tinh mơ sáng sớm còn chút say ngủ:
- Dạ con biết nhưng mấy bữa này mấy cái này là của con . Hihi. Còn sớm, dì đi nghỉ xíu đi, hồi nữa có j con kêu dì dậy.
Chỉ đến đây dì Hai đã tinh ý nhận ra chuyện này nên lịch sự về phòng
- À tui hiểu rồi, vậy tui xin phép.
Vừa thấy dì Hai đóng cửa phòng, nhỉ liền quay sang phía nhà vệ sinh ở tầng lửng.
- Bo, xuống đây phụ em coi. Nóng quá nè.
Lúc này, Hoàng Anh vừa vệ sinh cá nhân xong, ra khỏi phòng tắm.
- Xí, tự làm đi, có nhiêu đó làm cũng đòi phụ.
Vừa nói anh vừa nhảy xuống nhà bếp bưng phụ hai tô phở nóng hổi ra phía bàn ăn. Vừa xong , từ trên cầu thang, John và bà Hân ( mẹ của ba anh em) cũng vừa đi xuống. Thấy vậy, cả hai đứa đồng thanh:
- Dạ tụi con chào chủ tịch, tụi con chào mẹ. Chúc hai người buổi sáng tốt lành.
Hai vợ chồng chỉ gật đầu nhẹ rồi định tiến ra cửa. Khuê Anh nhanh chóng chặn bước tiến của hai người, nhanh nhảu nói :
- Con mới làm đồ ăn sáng xong, hai người ngồi ăn chung cho vui. Hôm nay có món phở bò mẹ với chủ tịch thích đấy.
Nghe mà mát lòng, bà Hân vui vẻ quay sang hỏi ý kiến ông John nhưng chỉ được trả lời bằng một cái lắc đầu nhẹ. Bà buồn bã quay sang từ chối khéo:
- Thôi được rồi....
Hiểu nhanh, Hoàng Anh chen vô, nói một lèo nhưng chẳng mấy hi vọng:
- Coi như cái này là tiệc gặp lại sau 4 năm và là tiệc chia tay được không? Con biết hai người trăm công nghìn việc nhưng tranh thủ thời gian ở Việt Nam, hai người có thể..... ở lại với con một chút không ?
... Trên bàn ăn, ông John cứ một đũa gắp vào tô phở mà mắt cứ không ngừng chăm chú vào chiếc smartphone, chẳng buồn khen chê một câu. Trong khi đó, hai anh em lại gắp lia lịa cứ như đã bị bỏ đói cả tuần. Còn bà Hân, bà chỉ buồn bã và có lỗi ngắm nhìn hai đứa con của mình. Trong đó, tim gan như thắt lại khi nghĩ về ba đứa con mình yêu thuơbg sinh ra mà lại quá thờ ơ với chúng nó. Bà thấy có lỗi lắm, nhưng chẳng biết làm gì hơn. Và rồi việc ai nấy làm....
Bữa sáng ấy trôi qua trong im lặng, sự im lặng của một bữa cơm gia đình, một bữa cơm chia tay không biết ngày gặp lại. Sau đó, đôi vợ chồng lại đi về với công việc trên chiếc limosine rời khỏi căn biệt thự mini. Trước khi đi, bà Hân cứ quay đầu về một hướng với nét mặt buồn bã, không muốn rời xa, đó là phòng của Tuấn Anh.....
.........
Tuấn Anh nổi tiếng là có lòng tự trọng cực kì cao, hướng ngoại nhưng lại sống nội tâm nên cũng chẳng ngạc nhiên khi mỗi lần đau buồn hay có tâm sự, anh lại nhốt mình vào căn phòng, bao giờ bình tĩnh, thư thả mới ra. Hiểu được điều đó nên hai đứa chẳng muốn làm phiền nên sau đó cũng thay đồ rồi lên xe đi ra ngoài nhưng không quên để lại mẫu giấy ở bếp
" Tụi em đi học, có phở bò hồi sáng em làm, có đói thì nhờ dì Hai hâm lại rồi ăn. Còn nữa, ... đi rồi, ăn xong rồi đi "
Chiếc xe hơi đen cứ theo những cơn gió mát mẻ của trời đầu thu....
Tại phòng Tuấn Anh, anh đang nằm ngủ- nằm sấp vì thương tích của trận đòn tối qua đâu có theo gió mà bay đi... Bỗng một tin nhắn hiện lên, làm anh cũng theo quáng tính mà lồm cồm ngồi dậy
From Minh Hiệp
Ê tối hôm qua đến giờ, mắt t giật quá, tối nay đi bar không? Dạy xong t qua đón mày với thằng Đức. Sẵn báo mày để tao quên luôn tháng sau hai đứa kia thi lên đai, đai đen hai đẳng..

Nhắn lại xong, Tuấn Anh cũng khó khăn ngồi dậy rồi vào vệ sinh cá nhân và lắp đầy cái bao tử rỗng của mình.
•••
Ở trường...
Tiết 1- giờ Hóa
Chỉ mới đầu năm học nên có lẽ chưa ai làm quen ai nhiều nên chuyện chẳng biết tính cách nhau là chuyện thường nhưng có lẽ không ai không biết cô tiểu thư nửa mùa- Thanh Như. "Nàng'' là con gái của một gia đình tương đối bình thường; cha làm nhân viên kế toán của công ty JLP, là chức dưới của Phong Đức-anh trai Phong Đăng, còn mẹ là nội trợ. Vì ỉ ba là kế toán của công ty lớn, lương nhiều nên suốt ngày tiêu tiền hoang phí; vì ỉ mình là học sinh giỏi hạng 1 ba năm liền 6; 7; 8 ở cái lớp thường với cái điểm phẩy "cao ngất ngưởng" -8.3 mà năm nay được vào lớp chọn mà nghênh mặt chẳng coi ai ra gì.
Tất nhiên, thân phận của hai anh em Hoàng anh, Khuê Anh chưa mấy ai biết đến trừ hai đứa bạn thân trời đánh Hàn Tuyết, Phong Đăng nên họ cũng dễ dàng bắt gặp được cái vẻ tự cao tự đại của cô nàng Thanh Như ấy, chứ nếu không thì có mấy trò vui để coi...

Giờ Hóa bắt đầu, thầy Phong bước vào lớp với vẻ mặt không cảm xúc thường ngày, ngay lập tức, cả lớp đứng dậy, không ai bảo ai mà tự giác. Vì trước đó tập thể 9A1 đã thống nhất việc chào giáo viên vào lớp là việc tự giác, tùy vào ý thức của mỗi người và sự tôn trọng của mình dành cho giáo viên chứ không phải là sự bắt buộc của lớp trưởng.
Giờ học đầu tiên nên thầy Phong chẳng muốn làm gì mới mà chỉ là củng cố kiến thức lại lớp 8 bằng những bài tập cần thiết. Thầy cho 5 bài tập cho lớp có thời gian 25 phút tức 5 phút cho mỗi bài rồi sẽ cho từng bạn lên sửa bài.
Thế mà mới 10 phút trôi qua, 4 siêu quậy đã làm xong, rồi gục xuống bàn đợi thời gian trôi qua. Vừa mới gục xuống, cái miệng của Thanh Như la lên méc thầy:
- Thầy ơi, bốn bạn kia không chịu làm bài mà nằm gục xuống bàn kìa thầy.
Vừa nói nó vừa chỉ tay về phía 4 " con nai vàng ngơ ngác" đang giật mình nhìn nhau với vẻ mặt vừa bực vừa thắc mắc. Thầy Phong thừa biết tụi nó làm xong rồi nhưng cũng giả vờ lên tiếng:
- Bốn bạn kia ngồi ngay ngắn lại làm bài đi.
Nghe những lời của thầy, Hàn Tuyết quay mặt sang ngơ ngác nhìn Khuê Anh ý muốn hỏi là con Thanh Như đó làm cái trò khỉ j vậy. Còn Hoàng Anh thì chồm sang vuốt lưng Phong Đăng ý kêu nó hạ hỏa, kiềm chế lại. Hiểu ý bạn mình, Đăng quay sang gật đầu rồi cặm cụi giả vờ ghi ghi cái gì đó. Đến giờ sửa bài, thầy Phong hỏi xem có ai muốn lên sửa bài không thì lại cái giọng vừa chua vừa nhão đó vang lên:
- Thầy ơi thầy để em lên sửa bài cho thầy, mấy bài này chắc mấy bạn trong lớp không ai biết làm đâu, em lên làm mẫu cho thầy.
Nghe vậy cơn tức của Đăng đã lên cực độ. Đường đường là dân Hóa chuyên thế mà bị một con nhỏ vô danh vô tính sỉ nhục nhưng nó chỉ chồm sang Hoàng Anh nói nhỏ:
- Tao không ưa con này rồi đó , m coi trò vui nè.
Khi con Thanh Như bước lên bảng như sự đồng ý của thầy cũng như sự khó chịu của cả lớp thì bất ngờ
" ẦM"
Mặt chạm đất là những j ta có thể thấy ở bạn tiểu thư nửa mùa này.
Cả lớp cười ầm lên, con nhỏ thì đỏ mặt vì quê con Phong Đăng thì là nụ cười đắc thắng, mãn nguyện.
"Nàng" ấy cũng đâu có vừa, Thanh Như vội vàng đứng dậy trong tiếng cười rộ của cả lớp, bễu môi, mặt giả nai, mếu mếu khóc:
- Thầy ơi thầy, bạn lớp trưởng gạt chân em kìa thầy...
"Ối giời ơi, cái trò méc thầy trẻ con đó nữa thiệt chứ, thế kỉ XXI rồi mà lị"
Khuê Anh liếc Thanh Như đang đứng kế bên mình, nói thầm đủ để con nhỏ đó nghe thấy. Tưởng đâu nó thấy quê mà im lặng lên bảng, ai ngờ lại cái giọng chua chát đó vang lên:
- Thầy ơi thầy bạn Khuê Anh sỉ nhục em.
Thầy Phong nhìn nét mặt ngây thơ vô tội của hai đứa mà ngán ngẩm:" Lớn rồi mà như con nít ấy. Đang nhức đầu mà còn gặp chuyện này, hai tiểu quỷ này tự nhiên thêm dầu vô lửa. Hết cách rồi".
- Khánh Đăng, Khuê Anh lên đây.
Thầy kêu hai đứa lên, đi theo đó , lục trong cặp lấy ra một cây roi mây thon , mỏng vụt vụt vào không khí.
Trước khi lên bảng chịu trận, cả hai đứa đều để ý tới nụ cười đắc thắng trên môi Thanh Vy.
Vừa lên, Khánh Đăng vốn quá hiểu ý thầy Phong nên cúi xuống xắn ống quần lên khỏi bắp chân. Khi Đăng vừa đứng lên, quay người lại thì bất ngờ:
CHÁT... CHÁT... CHÁT... CHÁT.... CHÁT...
Năm roi liên tiếp quật vào hai bắp chuối của Đăng tạo nên năm vết lằn đỏ chạy dài... Thầy Phong dừng lại, lên tiếng quát:
- Thân là con trai tại sao anh lại chơi mấy cái trò như vậy với mấy bạn nữ, lại còn chơi trong tiết tôi nữa. Anh đó, riết không nói không dạy là anh muốn làm gì thì làm hả.
Chẳng biết làm gì hơn, coi như hôm nay xui đi, Khánh Đăng chỉ biết đáp lại cho có lệ:
- Dạ em xin lỗi thầy...
Tiếng "thầy" vừa dứt thì...
CHÁT... CHÁT... CHÁT... CHÁT... CHÁT...
Tiếng roi vun vút vang lên trong sự yên lặng đáng sợ . Cả lớp đều im lặng, trừ một số bạn thút thít khóc vì những bạn nữ tiểu thư ấy sợ sệt trước những âm thanh chẳng máy vui tai, vừa sợ vừa suýt soa ngưỡng mộ lớp trưởng hotboy của trường.
Trong lúc theo dõi trận đòn ấy, Khuê Anh vừa chuẩn bị tinh thần mà cũng vừa để ý cô bạn yêu dấu đang rưng rưng nước mắt rồi khẽ ra hiệu cho Hoàng Anh dỗ dành cô nàng.
Thầy dừng tay, lần này, giọng thầy có vẻ điềm tĩnh hơn:
- Thả ống quần xuống. Người em cần xin lỗi không phải là tôi.
Câu nói ngắn gọn, đủ để Khánh Đăng hiểu làm gì tiếp theo. Nó kéo ống quần xuống, lê lết lại chỗ Thanh Như:
- Xin lỗi bạn. Mình mong bạn tha thứ.
Ngắn gọn, xúc tích, Đăng quay mặt đi về chỗ mình không quên để lại ánh mắt chẳng mấy thiện cảm....
Xong 1 đứa, còn một em nữa...
Khuê Anh đang đứng căng thẳng nhìn thầy, nhưng đâu đó vẫn chứa sự vui vẻ, tinh nghịch. Thầy Phong quay sang Khuê Anh :
- Cô có cần tôi hướng dẫn cần làm gì hay không?
Không nói gì thêm, nhỏ ngoan ngoãn xòe hai tay ra trước ngực, bàn tay duỗi thẳng, đang chuẩn bị cho một trận đòn... Có vẻ hài lòng, thầy Phong giơ cao roi lên chuẩn bị thì đột nhiên:
- Thầy thầy nói vậy thôi chứ thầy tha cho em đi thầy.
Nhỏ rụt tay lại, mỉm cười nhìn thầy. Không thấy trả lời, Khuê Anh lại đưa tay ra lại nhưng chưa kịp để thầy vung roi thì...:
- Thôi mà thầy ơi, thầy đánh đau lắm, thầy đừng đánh em mà, em biết lỗi rồi mà.
Cơn giận bắt đầu nổi lên, thầy Phong định cho nhỏ một tràng nhưng chưa kịp làm j..:
- Thôi được rồi thầy ơi, cho em xin lỗi, thầy đánh đi mà, thầy đừng có chửi thầy ơi, tội mấy lớp khác không học được đó thầy, bên lớp 9/2 kế bên đang kiểm tra Văn đó thầy, mắc công làm đứt nguồn cảm hứng của tụi nó đó thầy.Hihi
Cả lớp chính thức lúc này cười ầm lên vì sự tinh nghịch mà đáng yêu của nó. Bỗng nó trở nên im phăng phắc bởi một âm thanh khác...
CHÁT... CHÁT... CHÁT... CHÁT... CHÁT...
CHÁT... CHÁT... CHÁT... CHÁT... CHÁT...
Trước đó cho dù có than đau nhưng một khi đã bắt đầu thì Khuê Anh hoàn toàn ý thức được và có trách nhiệm cho mọi hành động của mình nên cô chẳng la lối om sòm, hay òa khóc như mấy bạn gái khác trước những cây roi mây mỏng dài, quất mạnh lên tiếp vào đôi tay nhỏ bé... mà chỉ im lặng..... Đó là  sự chấp nhận hay do không đáng để phản kháng??!
- Là con gái sao cô không ăn nói nết na gì hết vậy, ăn nói vô ý vô tứ vậy thiệt khôg ra cái j cả. Tôi không muốn nói nhiều nữa.
- Dạ, em xin lỗi thầy. Mình XIN LỖI BẠN Như vì có những lời lẽ không hay.
Nhỏ nói to , muốn dằn mặt con Thanh Như. Rồi nhỏ nhảy về chỗ để lại ánh mắt " chẳng biết nói j" của thầy Phong.
Về đến chỗ thì việc đầu tiên Khue Anh làm không j khác ngoài việc lau nước mắt trên mặt Hàn Tuyết, nói nhỏ bên tai Hàn Tuyết:
- Thôi mà, đừng khóc nữa, t bị đánh t còn chưa khóc thì sao m phải khóc dùm t, hửm? Mà m đưa chai thuốc cho thằng Đăng chưa?
Vừa nói xong, Khánh Đăng chồm lên ghé bên tai Khuê Anh:
- T có trò mới nè, hợp tác với t không ? Ra chơi t nói rõ cho
Sau đó lớp học lại trả lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó cùng âm thanh giảng bài vang vọng của thầy... và nó chỉ dừng lại khi tiếng trống chuyển tiết vang lên
.
.
.

#JP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#spanking