(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở cửa phòng, ánh sáng từ cửa sổ hắt xuống trắng một mảng đến chói mắt. Junhoe cởi bỏ áo khoác, mắt ngay lập tức tìm thấy đám chăn cuộn lùng nhùng trên giường.

Vẫn còn chưa thức? Junhoe nhếch môi, nhẹ chân bò lên giường giở chăn chui vào, hai tay quấn lấy vòng eo nhỏ của người đang say ngủ khiến người đó khẽ cựa mình.

Mi mắt đối phương lơ mơ khẽ mở ra, lấy âm giọng khàn đục buổi sáng chào hắn.

"Ư... Jun-... về rồi?"

"Ừ. Nhưng giờ vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi."

Junhoe mỉm cười xoa đầu người kia, tựa như sợ mái tóc khi ngủ dậy của đối phương chưa đủ rối, thấy đôi mày đẹp nhíu khẽ vội hôn lên trán anh ta.

Người này, hơi thở buổi sáng sao cũng ngọt ngào như vậy.

Kéo lại chăn, còn cẩn thận ôm đối phương vào trong ngực, Junhoe nhịn xuống cảm giác muốn hôn lên đôi môi đỏ trước mắt.

Hắn cứ giữ như vậy, chờ đến khi hơi thở người nọ đều lại mới khẽ nhích lên một chút tự chỉnh lại tư thế có chút không vừa ý, lúc ngước lên mũi gần như đụng lấy đầu mũi người kia.

Gương mặt đối phương gần đến độ hắn không cần nỗ lực, cổ chỉ rướn lên một chút nữa thôi là hôn được.

Nét mày sắc cạnh tựa như điêu khắc, sống mũi cao thẳng, hai phiến môi đỏ tươi...

Mắt dừng lại trên cái miệng nhỏ khép hờ, lửa nóng từ hai bên má hắn khẩn khoảng lan ra đến mang tai. Không phải hắn đang ôm người này Junhoe hẳn đã tự tát bản thân mình hai cái. Hắn là gì, học sinh trung học thấy tiền bối khóa trên mà mình thầm thương trộm nhớ đã lâu?

"...Jiwon."

Hai âm sắc rõ ràng, tưởng như xa lạ trượt khỏi bờ môi mình vừa nhìn đăm đăm. Nếu không phải chưa từng rời mắt khỏi đối phương, Junhoe cũng sẽ tưởng là mình nghe nhầm.

Tại sao vừa ngủ lại đã có thể mơ rồi?

Hắn không lay người dậy, cũng không lộ chút biểu cảm bất mãn nào, âm thầm hôn xuống hàng mi rẻ quạt vừa lặng lẽ rơi nước mắt.

Ở bên cạnh mình lâu nay bình yên vậy vì sao vẫn không quên được. 

Do bọn họ mới về tới nơi này mới nhớ ra thôi, không phải là tự Hanbin muốn nghĩ tới. Junhoe tự trấn an, ôm lấy thân ảnh gầy nhỏ kia vào lòng.

Đôi mày, sống mũi, cánh môi.

Chớp mắt tự trấn tĩnh, Junhoe ghi khắc đường nét tựa điêu khắc của đối phương, hai cánh tay vòng qua eo, kéo người kia sát vào mình.

Hắn ôm không chặt, cũng không dám ôm chặt hơn, sợ người này sẽ như cát trôi qua kẽ tay.

Cơ thể mỏng nhẹ, làn da trắng đến trong suốt, hai cổ tay gầy mảnh vô thức thả trên gối. Không phải vừa ngủ rất bình yên sao, vì cái gì lại rơi nước mắt.

Hanbin của hắn, từ khi hắn nhận thức được thế giới, đôi mắt này đã chưa từng lơi lỏng nhìn đến kẻ thứ hai.

Hanbin của hắn, vừa khẽ gọi tên kẻ khác, kẻ vừa không thương anh ta, còn chà đạp tình cảm của anh ta dưới chân mình.

Hanbin của hắn, bảo vật trân quý như vậy sao có thể để kẻ khác tổn thương.

"Đừng khóc."

Đừng khóc...



//



Khi Junhoe thức dậy đã là hai giờ chiều, lúc mở mắt, bên người mình là một khoảng trống trải.

"Hanbin?"

Junhoe đặt chân xuống đất, mắt quét quanh phòng vẫn không thấy đâu.

...là ở trong bếp?

Nhìn thấy tấm lưng quay về phía cửa, hắn chợt thở hắt ra một hơi mà chính mình cũng không biết vừa nén lại.

Junhoe bước qua, hai cánh tay vô thức trượt quanh eo người phía trước. Mũi hắn rúc vào vai người nọ, dụi dụi như một con mèo, lồng ngực hít một hơi đầy hương bạc hà thơm mát.

Người này, hắn có ôm đến bao lâu cũng không thấy đủ.

"Junhoe, nhột lắm."

Người kia bật cười, nhưng không gỡ tay hắn, trái lại càng dựa sâu vào ngực hắn, có thể coi như không lo không nghĩ, yên tâm để hắn chống đỡ trọng tâm cơ thể anh ta.

"Nói vậy mà không đẩy tôi ra, còn tựa vào người tôi. Muốn được ôm thì nói đại đi." Hắn cười, không có ý lui lại. "Đang nấu gì thế?"

"Tôi biết làm có đúng một món, còn hỏi." Người kia đáp, đưa tay khuấy cái nồi trước mặt giờ đang toả hơi nóng đầy gian bếp. "Canh đậu tương. Ăn không?"

"Ăn," Hắn nói vào tai người kia, nửa như thì thầm. "Không những ăn, còn ăn hết một mình, không chia cho ai."

"Ăn mãi một món không thấy ngán sao?" Người kia tiện tay xoa xoa đầu hắn.

"Kệ tôi. Nấu đi, đừng nhiễu sự."

"Vậy giúp tôi nấu cơm, gạo ở trong tủ."

Junhoe ậm ừ, luyến tiếc ôm siết vòng eo nhỏ lần cuối trước khi quay lưng.

Hắn cúi xuống lục tủ, tự hỏi người này không biết mua gạo với mấy món kia từ khi nào. Về đến liền chuyển đến đây, đào đâu ra thời gian?

Nói tới chỗ ở, hai người lần này về nước không phải không có nhà, chỉ là hắn  không muốn về.

Một năm cuối bên đó tự tay hắn đã chuẩn bị một nơi khác, thiết kế toàn bộ theo ý mình, nhưng vì chút sự cố thi công nên đến giờ vẫn chưa xong.

Cũng may mấy năm ở nước ngoài hai người cũng quen việc sống riêng tự cung tự cấp rồi.

"Junhoe, tôi muốn ăn trứng cuộn." Người kia quẹt mũi đề nghị, lại chăm chú đứng nhìn cái nồi, chăm chú tới độ Junhoe quay sang nhìn thấy không khỏi thấy buồn cười.

Canh đậu tương không khó làm đến phải canh từng phút, nhưng có người từng làm cháy mấy lần nên đến giờ vẫn giữ thói quen dòm chừng đến khi nấu xong.

"Được rồi, ra ngoài đi để bếp lại cho tôi."

Vừa nói xong đột nhiên chuông cửa reng một cái. Người kia cho dù nửa giây trước hắn không đuổi cũng sẽ chạy ra.

Hắn níu tay lại, nhíu mày.

"Gì thế?"

"Pizza, tôi gọi sẵn phòng khi đồ ăn nấu lại hỏng. Để tôi đi mở cửa cho."

Lại nữa rồi, từ khi nào trở nên cẩn thận như vậy?

"Khoan đã."

"Gì?"

"Mau bỏ cái này ra, giờ tôi nấu nên tôi mới cần."

Junhoe nói một câu, giây sau kéo nút thắt trên tạp dề của đối phương. Trò này học ở đâu ra vậy? Tự dưng thích đóng vai vợ hiền, hay là tiểu thụ dam dang? Hắn không cần đảm đang, vế kia thì... càng nhiều càng tốt? 

Đây là lần đầu tiên Junhoe nhìn thấy Hanbin đeo tạp dề, hai sợi dây buộc một cách lóng ngóng sau lưng làm hắn không ngăn được cảm giác muốn ôm người này, dụi vào gáy cổ hơi ửng lên vì nóng kia. 

Vì rất thích nên Junhoe chỉ ích kỷ muốn giữ điều này cho một mình mình. Còn nghĩ nếu về sau chuyển vào nhà mới rồi vẫn thấy được dáng vẻ mang tạp dề của người kia thì tốt quá.

Mà không mặc gì bên dưới nữa thì càng tốt hơn.

"Yah, nghĩ cái gì mà tự nhiên cười gian xảo vậy." Người kia từ bên ngoài bước vào trông thấy hắn vội kêu lên, trên tay là hai hộp pizza đoán chừng còn nóng hổi. 

"Đầu tôi, muốn nghĩ gì mặc tôi. Còn hai cái hộp gì kia, cơm đây nữa, bộ tưởng tôi là heo chắc, ăn kiểu gì cho hết?"

"Tôi thấy mỗi lần cậu tập boxing về ăn đến heo cũng bái làm sư phụ, gọi ít sợ không đủ nhét kẽ răng lại trách tôi keo kiệt."

"Anh không biết phân biệt dạ dày người đói với một người vừa mới ngủ dậy? Liệu sao ăn hết thì ăn, bỏ một miếng, thêm một ngày anh không xuống được giường."

"Ể, cái gì ra cái đó, cậu phải ăn phụ tôi chứ." Người kia kêu lên, xem chừng vừa bị nửa vế sau của hắn doạ cho xanh mặt.

"Không, tôi chỉ ăn hết nồi canh này thôi, còn mấy hộp đó tùy anh liệu."

"Nè, ăn hết là tôi lăn luôn đó."

"Vậy để tối nay tôi giúp anh tiêu bớt năng lượng." Hắn nhếch môi cười gian xảo.

"Nói vậy ăn với không ăn khác nhau chỗ nào, cái đồ biến thái này!!"

Junhoe không đáp, chỉ nhìn cái người đang phụng phịu ngoài kia, thầm mỉm cười.

Bây giờ nội bộ công ty hắn truyền ra tin sếp của bọn họ cãi nhau với người khác như trẻ con, hình tượng hắn xây dựng bấy lâu nay chắc đổ sông đổ biển hết.

Phong thái lãnh đạm của hắn, vẻ ngoài lạnh lùng của hắn, ngay cả ứng xử cũng làm người khác không rét thì run. Nhưng đứng trước người này, Goo Junhoe chỉ còn là một gã thanh niên vừa tùy tiện vừa bất cần, điều duy nhất đáng kể chắc chỉ có sống nhiều hơn hai mươi năm.

"Junhoe..?"

Hắn nhìn qua gương mặt đối diện mình kia, Hanbin vừa kéo một miếng pizza, cheese nóng mềm vẫn dây dưa chưa tách khỏi chỗ còn lại trong hộp.

Thường không phải sẽ tập trung ăn? Sao hôm nay lại còn rào đón.

Hắn điềm tĩnh nén lại một câu, cũng thôi không nhìn Hanbin nữa.

Hắn biết trước điều người này muốn hỏi, phải nói là vốn muốn né tránh mà tránh không được.

"... Sáng nay cậu đã gặp Jiwon đúng không?" Hanbin không nhìn hắn, bàn tay rảnh rỗi trên bàn giờ siết khẽ, mấy khớp xương gầy nhỏ nổi lên như đối nghịch với đầu ngón mềm mại, tròn đầy.

"Ừ, có một cuộc họp." Cứ coi như hắn là đang chú tâm lật trứng nên không thèm nói nhiều đi.

"Jiwon... Vẫn khoẻ chứ?"

"Chắc vậy, nhìn không có vấn đề gì. Có Donghyuk bên cạnh nên không cần lo."

"Ừ, tôi chỉ hỏi vậy thôi."

Chỉ hỏi vậy thôi. Hắn tự nhiên lại muốn bật cười.

Nếu thực chỉ hỏi vậy thì đã tốt.

"Ăn xong đi ngủ tiếp đi, ngày mai sắp xếp công việc xong tôi dắt anh ra ngoài chơi." Junhoe nói, chợt nhìn xuống cái trứng trong đĩa, vẻ mặt có chút miễn cưỡng. 

Đã thấy người ta gọi pizza còn chiên thêm trứng làm gì không biết, bây giờ mình hắn một dĩa trứng, cơm với một nồi canh đậu tương. Thật may người kia đầu óc đơn giản, cũng không có tính toán nhiều với hắn.

"Đừng có nói tôi kiểu con nít ba tuổi bị bố mẹ nhốt ở nhà như vậy." Người kia kêu lên, cái miệng nhồm nhoàm pizza như thể chủ đề phức tạp mà mình vừa hỏi một phút trước chưa hề tồn tại. "Tôi sinh trước cậu hai năm đó."

"Có một năm rưỡi thôi, và ăn nhanh đi, nhớ đi ngủ cho đúng giờ. Bây giờ tôi có việc phải đi."

Hắn gỡ tạp dề vắt tạm trên bếp, mắt không rời tin nhắn vừa nhận được. Nấu ra nhiều vậy rồi không ăn không phải hắn không muốn. Thôi coi như hắn nhịn từ giờ đến tối là nhận phạt vậy.

"Có việc gấp? Mà cái gì đi ngủ đúng giờ, tôi mới ngủ dậy ăn xong lại bắt ngủ, muốn nuôi thành heo hay sao?" Người kia bắt đầu phụng phịu, gò má căng phồng đầy pizza nhìn cực kỳ muốn cưng nựng.

"Ừ, tôi muốn nuôi heo, anh mập lên ra đường không ai thèm dòm ngó nữa, vậy mới yên tâm được." Khoác áo lên người, hắn đảo lại hôn lên trán người kia, lại cẩn thận vò tung mái đầu bù xù kia như sợ nó chưa đủ rối. "Ngủ ngoan, nhớ tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị cái mông chờ tôi." Junhoe nói rồi vội lỉnh nhanh ra cửa, mau mắn đóng sập lại trước khi người kia kịp phản ứng.

Nhanh trước khi Hanbin ném dép. Tính nóng nảy của Hanbin chưa bao giờ đùa được đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net