(11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bị kích thích đến thành như vậy lại còn muốn chống đối?" Môi hắn khẽ nhếch lên, một bên cố ý châm chọc cơ thể không biết nhục nhã của chủ nhân nó, một bên gỡ lấy cravat nhanh chóng trói chặt hai cánh tay ương ngạnh không biết khi nào sẽ phản công ra phía sau. Xong xuôi Junhoe dù biểu cảm khiêu khích nhìn xuống người vô lực phía dưới mình.


Tch, đừng nói hôm qua do người này chưa tỉnh ngủ mới yếu ớt không thể kháng cự hắn, hôm nay chính là tỉnh táo, đầu óc linh hoạt, tay chân tự do xuất kích, nhưng kết quả nhìn xem. Vẫn bị hăn trói lại một chỗ, lực bất tòng tâm nhìn hắn lăng nhục tự tôn lẫn cơ thể mình.


"Như vậy có phải ngoan không?"


Nói rồi hai gối hắn tựa hẳn xuống sàn, Junhoe vùi mặt vào hõm cổ đối phương, trực tiếp tiến công, tạo ra vô số hồng ngân trải kín khoảng ngực trắng trẻo của Hanbin. Càng không buông tha hai điểm nổi trên đó.


Hắn nửa muốn trêu, nửa muốn tàn ác giày vò, kết cục của việc cắn gặm suốt nửa ngày kết hợp với hai tay linh hoạt bên dưới là biến mãnh hổ khi nãy mới giận đến toàn thân run rẩy, giờ thu lại thành một con sóc nhỏ chỉ còn biết nỉ non rên rỉ trong lòng. Thế mà vẫn còn chưa thấy đủ.


Junhoe bình thường đối với chuyện của Hanbin cưng chiều không hết, song hắn cũng có những nguyên tắc của hắn. Những việc khác không tính toán, nhưng một khi hắn đã định đè xuống thân thì có không muốn hắn cũng biến kẻ đó thành tự nguyện. Chống đối, kết quả chính là giống như hiện tại, vừa run rẩy muốn hắn xâm nhập mình, vừa vì ngượng mà không dám mở lời.

"Hanbin đừng ngó nơi khác nữa, nhìn qua đây." 


Junhoe nâng cằm đối phương, một tay tách rộng hai cái đùi trắng mềm để người trước mặt có thể tận mắt nhìn thấy động nhỏ của chính mình có bao nhiêu phần gợi cảm, bao nhiêu phần khát cầu đàn ông.


Tuy là nói là muốn Hanbin tự nhìn, chính hắn thực tế cũng không thể rời mắt. Hai ngón tay phủ kín nước bọt mới rút từ trong miệng người kia ra, vừa cắm vào ngay lập tức đã bị cái động đỏ tươi kia nuốt sạch đến không còn gì. Lại như tham lam muốn đòi thêm, hút chặt tay hắn không nhả, cảnh tượng dâm đãng đến quá đáng này, nhìn đến bao nhiêu lần vẫn cảm thấy không thấy đủ.


Chỉ là thị giác kích tình như thế, so với cảm giác ấm nóng đầy đặn của vách ruột non mềm bên trong đang ôm lấy ngón tay hắn, lại một chút cũng không thể sánh bằng.


"A-"


Hắn vừa vào đã chạm đến điểm trọng yếu khiến người kia rên rỉ khổ sở. Động nhỏ kia đối với hắn tốt như thế, sao hắn có thể chỉ đơn thuần dạo chơi mà không làm gì.


"Rên lớn vậy, vừa rồi không phải sợ có người nghe hay sao?"


"K-không thể nghe được." Người kia bởi vì chuyển động ngón tay hắn, mỗi một khắc càng thêm khó chịu, tuy bản thân phủ định nhưng thực chất lại rất để tâm, cố kềm nhỏ giọng mình, về sau nếu chịu không nổi sẽ trực tiếp dưới cắn môi, tự nhịn lại.


Và, phải, kỳ thực là không có. Không chỉ riêng nơi đây mà tất cả mọi phòng trong nhà này đều cách âm, hoàn toàn loại bỏ nguy cơ bị nghe thấy.


"Vậy thì không cần nhịn, trước đây cũng không phải chưa từng ở đây làm loại chuyện này, còn muốn tỏ ra đức hạnh với ai?"


Nói xong Junhoe liền tách môi người kia hôn lên, tay cũng đẩy vào thêm một ngón, cựa quậy kịch liệt khiến cho Hanbin khó chịu đến không kêu nổi. Chỉ có thể ẩn nhẫn thở dốc, cả mười đầu ngón chân đều cuộn lại, đâu đâu cũng là nhịn nhục khổ sở.


"Mau rút ra, không làm ở đây được." Thế mà vẫn ương ngạnh chống hắn.


"Nuốt vào tốt như thế còn nói là không được?"


Xem lời Hanbin như gió thoảng qua tai, Junhoe cúi người tách hai đùi đối phương càng rộng, đỡ hạ thể cường tráng thẳng tắp vương chút dịch trong suốt của mình, một phát đẩy thẳng vào bên trong.


"A- ah-"


Mới vào được phân nửa đã nghe phía bên kia thống khổ kêu lên, biết là mình vừa làm anh ta đau đớn, thế nhưng hắn không ngừng được.


Mắt nhìn xuống chỗ tiếp xúc thân mật giữa hai người, hắn hiểu nơi này quá khô ráo, khó có thể tiếp tục. Song huyệt động đỏ tươi không biết nhục nhã nửa bên trong lại đang ôm lấy hắn vạn phần thoải mái, làm cho sợi dây kềm chế trong đầu hắn trong tích tắc có thể nghe đứt phựt một tiếng.


Không nghĩ hai lần, Junhoe mạnh mẽ đẩy vào bên trong, lực đạo tàn phá như muốn phá hỏng người dưới thân.


"A-..."

Kết quả đẩy hết vào được một lượt, bên tai mình cũng nghe bang một tiếng, gò má chính thức hằn lên mấy dấu tay đỏ tươi.



"Hanbin-"


Junhoe nói không nên lời, nhìn biểu cảm vụn vỡ của người kia, nhìn đầu tóc đen nhánh mới đây còn sạch sẽ mềm mại giờ dính chặt vào vầng trán vì nhịn đau mà xuất đầy mồ hôi.


Cổ họng hắn nuốt xuống một cái, tự nhiên thấy đắng chát. Vừa rồi là người kia đánh hắn, cổ tay không biết vì quá đau hay thế nào lại vuột được khỏi trói buộc, hướng thẳng mặt hắn buông một tát không khoan nhượng.


"Mau rút ra."


"Không."


Gằn một tiếng dứt khoát, hắn vô thức nắm chặt hai tay, nghe tiếng tim đập mạnh dưới lồng ngực bản thân.


Không.


Không muốn rời khỏi, không muốn buông cùng không muốn từ bỏ. Ba loại chuyện đó, hắn đứng trước người này đều không làm được.


Sự thật này hắn đã biết từ rất lâu, rất lâu trước đây. Trước cả khi hai người bọn họ, cùng ở trong một căn phòng, trải qua nhân sinh không ngừng biến hoá này.


Tuyệt đối sẽ không buông.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net