(15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Goo Junhoe năm đó, mười ba tuổi đã cao đến vượt bậc, ánh mắt băng lãnh, thần thái hơn người, nói từng nhìn qua mà không để tâm, nhất định là nói dối rồi.


Lúc ấy liếc mắt suýt thì không nhận ra, Hanbin đi bên cạnh Jiwon, có năm giây nhìn đến độ chăm chú.


Nhưng ngoài chăm chú ra cũng không có gì hơn nữa. Cứ vậy lướt qua xem như không quen biết.


"Hồi đó," Hơi thở cậu bởi vì hoạt động hiện tại mà ngắt quãng, "Lần đầu tiên làm là cậu mười lăm tuổi, đúng không?"


"Chắc vậy."


À, lúc đó mình mười bảy tuổi.


"Khi đó là tôi quyến rũ cậu?" Nói ra mới thấy, thực không biết xấu hổ.


"Nói bậy." Phía bên kia âm trầm thở một hơi qua tai Hanbin, vội hôn xuống phần xương vai gầy mảnh. "Anh có khả năng câu dẫn tôi? Là tự tôi đến tìm anh."


Không phải, là do tôi trước.


Nhưng không nói, chỉ mím môi cảm nhận vết răng trên vai. Bị Junhoe cắn đến phát đau, môi đối phương cũng lan dần xuống lưng, miết nhẹ, phía sau càng vận động kịch liệt.


Nghĩ lại, ngày hôm đó chắc cũng như thế này, nhưng thêm chút hơi men khiến cho đầu óc càng mụ mị.


Năm ấy mười bảy tuổi, nhận một cái xoa đầu từ Jiwon, tim liền đau đến không chịu nổi. Lần đầu tiên Hanbin biết tìm đến rượu đã mua một lúc đến mấy chai Soju, nhưng vì tửu lượng kém, kết cục chỉ uống hết hai chai đã say đến quên đường về.


Junhoe lúc đó nửa đêm không thấy về ký túc xá mới đi tìm, gọi điện hỏi đang ở đâu, bảo ở đâu thì liên quan gì đến cậu, muốn tìm để đánh nhau thì bây giờ không phải lúc, tôi say rồi.


Kỳ thực là say, không biết do rượu hay là do một đoạn tình cảm bị từ chối.


Lúc đó tâm trí không được tỉnh táo đã nghĩ Junhoe muốn tìm mình gây sự. Thì bình thường ở trường gặp ở đâu đều đánh nhau ở đó. Hanbin lúc bị Junhoe ấn vào tường nói từ nay về sau tôi với anh ân oán rõ ràng, vốn đâu có nghĩ tới thằng nhóc ngày nào mình bắt nạt đến giờ lại có chừng này bản lĩnh. Hóa ra không chỉ có cơ thể phát triển, thần thái đứa trẻ kia sau mấy mùa đông cũng toát ra một loại tư chất hơn người, còn võ nghệ không hiểu học từ lúc nào lại có thể mạnh như vậy. Càng đánh càng mạnh, ban đầu là cậu thắng nhờ kinh nghiệm, về sau mỗi lúc Hanbin một không chống đỡ nổi, nhưng cũng không thể nói là kém nhiều, tạm coi như bất phân thắng bại. Hai người đánh đến sảng khoái, có lúc còn xem nhau như chỗ trút bực dọc. Mỗi tội xong một trận là mình mẩy ê ẩm, mỗi lần bắt đầu đều phải dốc toàn lực. Cho nên nếu đánh nhau trong trạng thái thế này Hanbin đương nhiên đánh không lại. Một trận bất cân xứng, từ chối trước cũng không xấu mặt nào.


Ai biết người kia không tìm mình đánh nhau, lại hỏi đang ở đâu tôi đến mang anh về.


Không nói. Nhưng cuối cùng người kia vẫn tìm được, trong cơn say vẫn có thể cảm giác được hai cánh tay nhấc bổng mình lên có bao nhiêu cẩn thận. Tâm tư Hanbin liền chỉ có thể cười nhếch một cái, nghĩ bình thường ghét nhau bao nhiêu, đến lúc thế này lại giả vờ làm anh em, đang muốn đóng kịch cho ai xem?


Lúc về đến phòng mình Hanbin chân đã nhũn đến loạng choạng đứng không vững, nhưng mở miệng ra hỏi câu nào cũng về Jiwon. Jiwon đang ở đâu, muốn tìm Jiwon của tôi. Junhoe có lẽ khổ sở vì phòng ký túc không thể làm ồn, bèn xuống nước dịu giọng bảo ngủ trước đi, chừng tỉnh dậy sẽ tìm Jiwon cho anh.


Khi đó tự nhiên rơi nước mắt.


Jiwon không thích tôi. Vậy mà lời muốn nói đã nói ra rồi, sau này muốn làm bạn cũng không làm được nữa. Jiwon không cần tôi, mẹ cũng không cần tôi, trên đời này không có ai cần tôi.


Kỳ thực là do rượu, lúc tỉnh táo nghĩ gì khi say liền nói ra bằng hết, lại còn kèm mấy câu linh tinh.


Nhưng còn có tôi cần anh.


Phía bên kia nói xong liền nhấn môi mình xuống môi Hanbin, hôn đến cạn dưỡng khí của cậu, mà Hanbin đứng không vững sớm đã không còn nơi nào tựa vào ngoài một thân ảnh cao thẳng này.


Sau đó chỉ nghe người kia đẩy mình ngã xuống giường một cái, mấy tiếng nức nở vội bật khỏi môi. Rên rỉ, quần áo trên người cũng nhanh chóng biến mất, thả mình đến sáng hôm sau tỉnh lại đã là một câu chuyện khác.


Từ khi đó Kim Hanbin đã là người của Goo Junhoe.


Tuy Hanbin từ lúc phát hiện cơ thể có khác biệt từng tìm đến không ít đàn ông, nhưng rốt cuộc vẫn là Junhoe làm cho mình thoải mái nhất. Junhoe vừa tàn phá, vừa trói buộc, lại mang tính chiếm hữu nặng nề, qua đêm đó càng không cho phép Hanbin qua lại cùng kẻ khác. Mà Hanbin về sau không biết từ lúc nào chính mình cũng nghiện cơ thể người kia.


"Junhoe- a..."


Ràng buộc, nhưng không có giao ước nào được lập ra. Là loại quan hệ cơ thể gắn kết, tình cảm lại đối lập hoàn toàn.


Ít ra cũng không còn đau nữa, ít ra lúc trên giường, đầu óc đắm mình trong nhục dục có thể chút nào quên đi.


Cảm giác về Jiwon đau vậy, hoàn toàn không muốn nhớ tới.


Chính mình... sau này tốt nhất vẫn nên chạy trốn như thế đi.



*



Ngồi dưới xe gọi cho Jisoo, hắn tự hỏi người kia liên lạc mình rốt cuộc là để làm gì, còn nói hắn hãy mặc âu phục trước khi đến. Cần đi đến đâu sao?


"Cậu trông đẹp trai quá Jiwon." Cô mỉm cười với hắn khi bước về phía chiếc xe. Jisoo hiện khoác trên mình một chiếc váy sẻ sâu quyến rũ, nhìn thôi cũng biết sắp dự một sự kiện quan trọng. "Có thể nhờ cậu một chút không?"


"Jisoo đã quyết định từ đầu rồi không phải sao, đâu cần tôi đồng ý." Hắn đáp, cũng nhoẻn miệng cười.


"Thì ừ, bởi vì có một buổi tiệc mà mình không thể đến một mình, cậu không bận gì chứ?"


"Nếu có thì tôi có thể từ chối được?"


"Dĩ nhiên là không." Jisoo chắc chắn đã tính toán hết rồi. "Đi thôi."


Hắn thực chất cũng không có gì bận, xem như thư giãn chút đi.


Nơi hắn đến sau đó không thể nói là sang trọng, mà là rất sang trọng. Đó là một bữa tiệc quy mô lớn với đầy đủ những vị quan chức cấp cao, đó là chưa nói hàng dài những siêu xe ngoài kia, khiến Jiwon không thể thôi tự hỏi chủ nhân buổi tiệc thực chất là nhân vật nào. Lẽ ra chuyện như thế Jisoo nên cho hắn biết trước đến, nhưng cả buổi trên xe không nói, giờ lại càng bận rộn với việc chào hỏi, dĩ nhiên vẫn trong lúc khoác tay hắn. Jiwon không thể phủ nhận hai người bây giờ nhìn chẳng khác nào một cặp.


"Chà, xem ai đây." Một tông giọng trầm thấp đột ngột cất lên sau lưng Jiwon bức hắn quay lại, không khỏi cảm thấy thứ giọng này rất quen, chẳng lẽ trước đây gặp qua rồi. Ở một nơi thế này, ngoài Jisoo hắn có thể quen được ai.


"A, Mino oppa. Lẽ ra phải đến gặp anh trước thay vì để anh bắt gặp thế này, thật thất lễ quá." Jisoo bên cạnh hắn mỉm cười. "Sinh nhật vui vẻ."


...Mino. Là tiệc sinh nhật của Song Mino?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net