Phần 1: Jiwon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Junhoe đang đợi bên ngoài phòng hiệu trưởng, đây có lẽ là lần thứ hai mươi trong những năm cậu học ở trường. Một nửa trong số chúng là vì những hiểu lầm và thành tích của cậu, và một nửa còn lại là vì ... những việc không-phải-thành-tích của Jiwon? Jiwon không phải là một kẻ tội đồ. Khác xa, anh ấy chỉ luôn vướng phải những tình huống vào sai thời điểm. Jiwon quá tốt bụng để mà để người khác nhận lỗi, quá dũng cảm để chạy trốn khỏi những vấn đề thậm chí không phải của mình, và dĩ nhiên, đôi khi anh ấy cũng thực sự phá vỡ quy tắc. Nhưng Junhoe chính là hai thứ: một kẻ hoàn hảo (ngay cả khi đó chỉ vì cô gái đại diện của trường nói như thế vì thích vẻ ngoài của cậu), và là bạn thân của Jiwon. Cậu quan tâm đến các quy tắc - đúng hơn, ở một mức độ nào đó. Cậu biết rõ Jiwon từ trong ra ngoài, và dĩ nhiên Junhoe luôn thể hiện con người thật của mình đối với Jiwon và sẽ an toàn khi nói rằng Junhoe thực sự thích Jiwon bất chấp sự nổi loạn của anh ấy. Đó là lý do chính cho việc tại sao cậu luôn chờ đợi mỗi khi Jiwon bị gọi lên phòng hiệu trưởng hoặc bị đặt dưới sự giám sát (về cơ bản nghe thuận tai hơn giam cầm) trong bữa trưa hoặc sau giờ học.

Tuy nhiên, hôm nay rất khác. Hôm nay là một một ngày đặc biệt. Junhoe có việc phải làm, điều đó đã nằm trong lịch của cậu nhiều tuần liền nên cậu không thể quên và bây giờ ngày đó cuối cùng đã đến, nó như đang cào xé cậu từ bên trong. Cả ngày hôm nay Junhoe đã rất lo lắng đến nỗi cậu hy vọng được về nhà sớm như cậu đã bảo Jiwon, và cậu nghĩ rằng câu nói 'được, chắc chắn thôi!' mà Jiwon đã đáp một cách rõ ràng có nghĩa là anh ấy sẽ không dính vào rắc rối. Nhưng, có lẽ cậu đã sai. Có lẽ lần này là lỗi của Junhoe rằng cậu đã quá chủ quan hoặc quá quan tâm. Cậu lẽ ra không cần phải đợi.

Thế nhưng khi Jiwon xuất hiện với một nụ cười toe toét và lấp lánh, Junhoe biết rằng nó đáng giá.

"Ông lão đáng yêu hỏi anh liệu ở nhà có gì không ổn hay sao" Jiwon hào hứng nói khi cùng Junhoe ra ngoài, bước đi một cách bấp bênh dọc trên tay vịn cầu thang trong khi Junhoe đi bên cạnh, an toàn trên mặt đất, tay đút trong túi. "Đúng hơn, anh nói với ông ấy rằng câu trả lời sẽ là không, thưa ngài, cuộc sống ở nhà hết sức tuyệt vời và đó là lí do tại sao nó khá thất vọng khi phải đến trường!"

"Ohh đừng bảo anh thật sự nói với ông ấy là...."

"Pfft, không" Jiwon khịt mũi, nhảy xuống và hạ cánh gọn gàng trên mặt đất, dù vậy Junhoe vẫn di chuyển một chút để cố bảo vệ Jiwon nếu có gì sai sót xảy ra. "Bên cạnh đó, điều đó không đúng. Trường học rất vui. Ý anh là, có một số thứ nhàm chán nhưng anh thích làm cho chúng thú vị hơn, anh thích học những thứ anh thích. Hơn nữa, anh được gặp em! Trường học không hẳn quá tệ!"

"Anh không nghĩ là đôi khi anh khiến cho chúng quá thú vị không?"

"Hey," Jiwon nói, dừng lại một lúc để quay lại nhìn Junhoe, người đang nhìn lại cậu, mờ mịt hỏi. "Em đang nói gì thế? Em đang đối đầu lại với anh sao?"

"Không hẳn," Junhoe đáp, mỉm cười trong khi choàng cánh tay của mình với một trong hai cánh tay của Jiwon và kéo nó lại. "Anh cũng làm cho trường học thú vị đối với em. Còn bây giờ, hãy về trước khi bố mẹ em gọi cảnh sát một lần nữa."

"Điều đó thật buồn cười," Jiwon hồi tưởng, cười toe toét trong khi tiến lên phía trước và bây giờ cậu là người kéo Junhoe đi. Junhoe, vì nhỏ tuổi hơn, không có sự lựa chọn nào để phản đối, chỉ trả lời, "Anh nói nó buồn cười nhưng tiếng than khóc của mẹ em theo nghĩa đen đã ở trong tâm trí em hàng tháng trời cho nên, đừng."

"Không, nó cực kì hài hước, em đang nói gì thế? Em làm rơi điện thoại xuống hồ nước, sau đó anh đã lao xuống theo nó, đó chắc chắn là điều thú vị nhất mà anh từng làm!"

Junhoe vẫn có thể nhớ lúc đó, khi mà Jiwon hét lên như một người hùng, "ANH SẼ THÀNH CÔNG CỨU SỐNG KHỐI KIM LOẠI CỦA BẠN MÌNH" và trước khi Junhoe có thể nói rằng điều đó thật vô nghĩa, Jiwon đã lặn xuống như một tên khùng chính hiệu.

"Anh đã có thể bị viêm phổi."

"Anh chỉ đang quả cảm."

"Và ngu ngốc."

"Anh ghét em," Jiwon lẩm bẩm, tỏ ra giận dỗi trong khi kéo dây đeo cặp lại sát vai hơn. Junhoe không thật sự trả lời chữ nào hơn là ậm ừ, vì cậu đang bị cuốn vào những suy nghĩ của riêng mình. Cùng với sự bồn chồn trong lòng, Junhoe cúi mặt xuống, bước từng bước nhỏ, dần lùi lại, im lặng. Và tất nhiên Jiwon nhận thấy, tất nhiên là như thế. Junhoe lẽ ra nên đoán Jiwon sẽ nhận thấy. "Chuyện gì vậy?"

"Không có gì."

"Em đang căng thẳng về bài thi hoặc bài luận nào sao?"

"Ừ," Junhoe nói dối, bởi vì đó là cái cớ dễ dàng cậu có thể sử dụng, ngay cả khi Jiwon có lẽ đã nhìn thấu điều gì đó. Nhưng cảm ơn Chúa, anh ấy đã không biết, vì anh ấy chỉ đảo mắt và vung cặp lên vai còn lại.

"Thôi nào, em không nên, em biết không. Những người thông minh như em đôi khi rất ngốc. Đúng vậy, rất nhiều người. Anh khá chắc chắn rằng em có khả năng làm hoặc trở thành bất cứ điều gì em muốn và thật ngu ngốc khi em chính là người duy nhất ngăn bản thân mình lại. Những học sinh luôn đạt điểm A thường xuyên có những lo lắng như thế, hửm? Có lẽ đó là lí do tại sao họ thông minh, bởi vì họ quá bận tâm. Nhưng em lại thường xuyên không bận tâm và em lại làm rất tốt, phiền phức nhỉ. Anh thì chỉ không thể bận tâm và luôn thất bại mọi thứ," Jiwon nói, cười rạng rỡ với Junhoe. Cậu đảo mắt, huých khuỷu tay vào hông Jiwon. Junhoe làm tốt mọi việc chỉ vì chị cậu đã dạy cậu cách học và không đủ can đảm để cậu làm tệ, nhưng cậu vẫn làm tệ trong một vài bài kiểm tra, và Jiwon sẽ luôn nói những điều như 'đó là do trí tuệ của em quyền lực hơn những tờ giấy vô dụng đấy!' Jiwon luôn tự lừa mình như thế.

"Anh thật sự là một tác động xấu."

"Không, là em! Em có biết rằng hôm nay anh đã thật sự tắt đèn trong phòng học trước khi anh rời đi không? Em và mấy cuộc-nói-chuyện-sinh-thái..."

"Không đùa đấy chứ? Em rất tự hào," Junhoe trêu chọc và Jiwon nhướn mày, dù vậy anh kéo Junhoe lại gần hơn một chút khi một cơn gió thổi qua họ. Junhoe thầm than trong lòng vì có bụi bay vào mắt cậu trước khi cậu kịp lấy tay che lại, Junhoe ngước mặt lên trời trong sự khó chịu và cố gắng chớp mắt để chúng rơi ra, cậu không nhận thấy Jiwon đang nhìn cậu, mỉm cười, theo cách không chứa đựng bất kì vẻ hài hước hay chế giễu nào. Nó có lẽ là sự trìu mến, theo một cách nào đó.

Đáng tiếc rằng Junhoe đã không nhìn thấy.

"Thời tiết thật tệ, hửm?"

"Rất tồi tệ," Junhoe làu bàu, cố gắng vuốt tóc xuống trước khi quay lại nhìn Jiwon, người đã nhanh chóng dời tầm mắt đi nơi khác và đá một hòn sỏi nằm rải rác ven đường và đó là khi Junhoe bắt gặp đôi tất không đồng đều của Jiwon, một chiếc màu xanh dương đậm và chiếc còn lại là phông nền Giáng sinh, màu đỏ với tuần lộc đang nhảy múa khắp nơi. Giáng sinh vào tháng Hai? Junhoe nhìn chằm chằm chúng trong sự kinh ngạc, tự hỏi tại sao cậu không để ý sớm hơn rồi tự lắc đầu và cười toe toét.

Jiwon thật kì lạ.

Nếu các cậu thích thì hãy giúp mình bình chọn cho chap nhé! Mình cám ơn các cậu nhiều nha 🙇🏻‍♀️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net