Chap 4: Trận chiến khai màn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




  Boboiboy choàng tỉnh khỏi cơn mê, cái màu trắng xóa của bệnh xá bắt đầu hiện lên trước mắt cậu. Cậu đảo mắt nhìn quanh, tầm nhìn của cậu đã trở nên rõ hơn... Hình như Yaya, còn có cả Gopal nữa, đang khóc sao? Cậu giật mình cố cử động nhưng cơ thể cậu đang được ai đó ôm chặt lại, đem hơi ấm của bản thân truyền cho cậu. Người nọ đang ngồi dựa người trên giường bệnh, một tay ôm chặt người cậu, tay còn lại không ngừng vuốt phần vết thương phía sau đầu của cậu như để trấn tĩnh cậu lại, hai tay run run nhưng vẫn cố gắng cố định cậu trên người. Hơi thở gấp gáp mang theo sự sợ hãi theo từng ngụm không khí bị đẩy ra ngoài.

  "Thundy..." - Boboiboy nhẹ giọng nói, hai tay ôm lấy cánh tay đang ôm chặt mình. - "Yaya, Gopal...?"

  "Huhu... Boboiboy dọa chết bọn tớ rồi!" - Gopal tính ôm choàng lên cậu như mọi khi nhưng rồi nhớ ra là 5 phút trước khi Boboiboy tỉnh lại, cậu đã suýt bị ăn một đòn của Thunder vì liên tục lắc Boboiboy dậy đến nỗi cả người Boboiboy suýt ngã nhào xuống đất. - "Đừng có đột nhiên bất tỉnh như vậy chứ!"

  "Tớ đã bất tỉnh sao..." - Boboiboy mơ màng hỏi, người dựa vào Thunder như để cảm nhận hơi ấm của cậu cũng như trấn an cậu lại.

  "Phải đó! Lúc chúng ta đang nói về việc Ahmad liên tục công kích cậu và các nguyên tố thì cậu bắt đầu có dấu hiệu co giật nhẹ từng đợt, thỉnh thoảng lại run lên, hơi thở gấp gáp làm tụi tớ tưởng cậu bị sốt." - Yaya đưa cho Boboiboy một cốc nước lạnh, đuôi mắt cô hình như vẫn còn ướt. - "Sau đó, dù bọn tớ có gọi bao nhiêu lâu cậu cũng không tỉnh, lúc Gopal lắc cậu thì cậu đã rơi vào trạng thái hôn mê rồi."

  Cậu đảo mắt quay qua nhìn Thunderstorm, người vẫn gục trên vai cậu nãy giờ. Có vẻ Thunder cũng đã nhận thức được việc cậu đã tỉnh lại nhưng không muốn buông cậu ra, người vẫn run khẽ lên từng cơn.

  "Thunder... Nè..." - Boboiboy khẽ i hỏi. Thunder ôm chặt cậu hơn, khiến cậu có chút khó thở. - "Thundy, tớ không sao mà... Nhìn tớ này!"

  "Pfffttt....Hahahah! Thundy. Boboiboy gọi Thunderstorm là Thundy kìa!" - Gopal bụm miệng cười lớn, không hề nghĩ đến việc sau vụ này sẽ bị Thunder choảng cho một trận.

  Bỗng một sợi dây leo bay đến bịt miệng của Gopal lại. Cửa phòng bệnh xá mở ra, mọi người nối bước nhau bước vào. Ying và Fang chạy nhanh đến giường bệnh, hỏi thăm Boboiboy vẫn đang bị trói chặt trong vòng tay của Thunderstorm. Gopal thì đang cố gắng lôi cái dây leo vẫn đang bịt miệng mình ra.

  "Khục! Nếu cậu không muốn bị Thunder giết sau khi cậu ấy khỏe lại thì đừng nói nữa Gopal." - Thorn cố nín cười nhắc nhở Gopal rồi ra lệnh thu dây leo lại.

  "Aiya, các cậu không lo gì cho Boboiboy hả?" - Gopal vừa thoát ra khỏi dây leo nói vội như sợ lại bị bịt lại tiếp.  - "Tưởng các cậu tranh giành Boboiboy lắm cơ mà."

  "Đúng là vậy..." - Ice ôm chặt con cá nhồi bông trong lòng, đáy mắt không khỏi ánh lên sự khó chịu khi bị cướp mất chỗ

  "Nhưng mà dù sao thì..." - Blaze thêm vào rồi Solar tiếp tục nốt câu thú nhận đấy. - "Thunderstorm cũng là người duy nhất..."

  "Haha... Thunder là người duy nhất có thể giúp Ori thoát khỏi tình trạng mê man như vậy." - Earthquake phì cười trước sự ngang bướng không chịu thua của các nguyên tố còn lại. - "Solar cũng đã dự đoán được là Thunder sẽ tỉnh lại vào khoảng 6h đến 7h tối nên bọn tớ cũng yên tâm để Ori lại với cậu ấy."

  Vòng tay của Thunderstorm lỏng dần, Boboiboy đã có thể cử động thoải mái trong vòng tay của Thunderstorm nhưng cậu chưa rời đi vội. Cậu muốn xác nhận là Thunder không quá lo lắng cho cậu.
"Thunder?..." - Boboiboy nghiêng đầu hỏi, một tay sờ lên mái tóc nâu của cậu.
Thunder dụi đầu thêm một chút vào vai Boboiboy rồi cầm lấy bàn tay đang xoa xoa mái đầu cậu đưa xuống che mặt như chỉ muốn để một mình Boboiboy nhìn thấy.
Ôi trời đất quỷ thần ơi! Thunder khóc rồi! Thunder hiện giờ nhìn chẳng khác nào một con cún đang bị thương cả. Thề có trời có đất, Boboiboy hình như đã nhìn thấy Thunder có một đôi tai cún đang cụp xuống. Một bên mắt đã bị Thunder cầm tay Boboiboy che đi, bên còn lại run run, vẫn còn đọng lại một vài giọt nước. Boboiboy sợ chỉ cần bản thân lỡ chạm nhẹ vào cậu ấy thôi, Thunder có thể oà khóc bất cứ lúc nào.
Thần linh chứng giám, không chỉ cậu mà những người khác ngoại trừ Earthquake chắc đã biết rõ chuyện này sẽ xảy ra và Solar với bản mặt khinh bỉ hướng thẳng đến Thunder. Cái quái gì vậy? Thunder với trái tim sắt đá đâu? Con cún này ở đâu ra vậy?
Vòng tay của Thunder lại siết chặt cậu lại, mặt gục vào lồng ngực cậu như để xác nhận trái tim cậu vẫn còn đập. Boboiboy bối rối thật sự, cậu không biết nên làm gì trong tình huống này. Trước giờ cậu chưa bao giờ thấy phần tính cách này ở Thunderstorm cả. Cậu ta sao lại có thể vừa lạnh lùng vừa dễ khóc thế này vậy? Trong lúc đang hoảng loạn, cậu bỗng nhớ đến bài hát mà mẹ hay hát cho cậu mỗi khi cậu gặp ác mộng.
"Thundy..." - Boboiboy nhìn Thunder với ánh mắt dịu dàng, một tay vuốt lưng cậu, tay còn lại xoa xoa mái tóc xù màu nâu.
"You are my sunshine
My only sunshine
You make me happy

When skies are gray
You'll never know dear, how much I love you
Please, don' t take my sunshine away
The other night dear , when I play sleeping
I dreamt I help you in my arms
When I awoke dear I was mistaken
So I hung my head and cried."

Cơ thể của Thunder ngừng run, đôi mắt nhắm hờ hình như vẫn muốn chắc chắn rằng Boboiboy sẽ không rời khỏi cậu. Boboiboy cũng không muốn để Thunder lo lắng nên vẫn cứ ngồi im trong lòng cậu.
  Không gian trong bệnh xá đang náo loạn vì biểu cảm trước đó của Thunder đã yên tĩnh trở lại sau giọng hát của Boboiboy. Không gian yên bình đến đáng sợ, hệt như báo hiệu một điều gì đó nguy hiểm đang cập kề tới.
  Không một ai để ý Ice và Blaze đã biến mất lúc nào không hay. Cánh cửa phòng bệnh xá khép hờ, gió thổi qua hành lang trống rỗng, có hai bóng hình rảo bước đến bãi đỗ phi thuyền.
  "Aghh! Cậu nhìn thấy không Ice? Thunder được Ori hát rủ cho kìa!" - Blaze rốt cuộc không chịu được mà thốt lên. Quả thật, cậu vẫn còn bất ngờ vì biểu cảm của Thunder nhưng suy cho cùng cũng là vì Thunder quá lo lắng cho Boboiboy mà thôi.
  "Phiền quá... Vậy là giờ Pikachu sẽ cướp chỗ ngủ của tớ sao?" - Ice mệt mỏi, lết từng bước trên hành lang. Cậu không muốn đi chút nào cả nhưng dù gì ở lại cũng chỉ có thể nhìn chỗ nằm yêu thích của mình bị cướp đi mà thôi. Thôi thì đi xử lí "con chuột nhắt" này với Blaze vậy.
  Đây không phải là lần đầu Boboiboy gặp ác mộng về việc này nhưng là lần đầu tiên cậu hôn mê lâu đến vậy. Họ đã đoán trước chuyện này sẽ xảy ra nhưng không ngờ cậu ấy lại làm Thunder sợ đến phát khóc. Việc này chắc chắn không thể ngó lơ như những lần trước được.
  Chưa kể đến còn có sự làm phiền của "con chuột nhắt" kia nữa chứ. Nếu như không phải vì Boboiboy đang ở gần, Thunder chắc chắn sẽ phanh thây nó ra. Vậy nên, giờ Blaze và Ice phải đi xử lí nó trước khi nó lôi cả đàn đến.

  Nói là xử lí chứ Ice cũng chỉ định để Blaze dẹp gọn nó còn bản thân kiếm chỗ nào đó ngủ và đợi Blaze hốt xác về thôi. Blaze và Thunder suy cho cùng có chút trái ngược. Nếu là Blaze, khả năng tấn công của cậu ấy sẽ giảm mạnh khi bị người khác công kích bản thân nhưng cơ thể dễ tự phát tiết ra một chất tự kích nổ bản thân. Còn nếu liên quan tới người thân, cậu chắc chắn sẽ nướng chín kẻ to gan đó. Còn về Thunder, cậu ta thường thiên về tấn công, càng tức giận, đòn tấn công càng mạnh nhưng dễ trở nên yếu đuối nếu kẻ kia công kích người thân của cậu, đặc biệt là Boboiboy. Khi đó, các chiêu thức tấn công sẽ trở thành phòng thủ nên không thể nói Thunder trở nên yếu đuối khi chiến đấu vì người khác được. Sự tức giận và nỗi sự hãi tuy gần như trái ngược nhau nhưng lại có một mối liên kết bền chặt.
  Vậy nên, Ice chỉ đi cùng để giam con mồi lại, công việc xử lí đánh phải để Blaze ra tay rồi. Chứ cậu cũng chẳng muốn bị thiêu cháy đâu.
  "Cạch-"
  Tiếng động phát ra từ nơi để linh kiện trong góc. Hah- Sự im lặng tĩnh mịch lại bao trùm cả căn phòng phần nào khiến không khí ở bãi đỗ đang thanh mát bỗng trở nên quỷ dị, khó thở.
  Hai đôi mắt màu huyết dụ nhìn qua khe hở, xác định hai con người được tạc từ một khuôn kia không còn ở quanh đó nữa mới ló người ra, nhanh chóng leo lên con tàu thoát hiểm gần nhất.
(Người này có 4 mắt nha, không phải là hai người đâu.)
  Chết tiệt! Nếu biết trước nơi này có ám khí, hắn chắc chắn sẽ không nhận tiền để đi stalk một đứa trẻ 16 tuổi
  "Hả-"
  Trước khi của phi thuyền đóng lại, hai con người đó lại xuất hiện, nở một nụ cười thân thiện với hắn như thể đang nói lời tạm biệt. Quỷ tha ma bắt, chỉ có hắn lúc đó mới biết rằng đó không phải 'tạm biệt' mà là 'vĩnh biệt'.
  Ngay khi chiếc phi thuyền vừa bay xa khỏi Trạm Tapos được 100km với tốc độ nhanh nhất liền phát nổ. Một vụ nổ lớn, nhưng từ phòng bệnh xá nhìn ra lại là những chùm pháo hoa lấp lánh giữa vũ trụ phủ đầy sao.
  "Thundy, coi pháo hoa kìa! Đẹp quá ha!" - Boboiboy mỉm cười bất lực, xoa xoa mái đầu vẫn còn úp trong lồng ngực mình nói.
  "Ừm, nhưng không đẹp bằng cậu đâu!" - Thunder mơ màng nói, đủ bé để chỉ mình Boboiboy nghe thấy.
  "H-Hả?" - Mặt Boboiboy hơi ứng đỏ nhưng cậu nhanh chóng lôi mớ cảm xúc đó ra khỏi đầu khi Yaya dí một đống bánh quy trước mặt cậu.

Khi đó, ở một góc nào đó...

  "Pháo hoa đẹp đấy!" - Ice vỗ vai cậu bạn hay tình địch của mình.
  "Ehe! Định để tới lúc cuối cùng mới lôi ra cho mọi người bất ngờ." - Blaze khịt mũi, hai tay khoanh trước ngực, tự hào nhìn đống màu sắc lấp lánh do mình tạo ra. - "Nhưng mà rồi vẫn phải dùng sớm. Phải nghĩ ra trò khác thôi!"
————————————————————
P/S: khuyến khích bắt lỗi tác giả

Date: 03:53 - 05/02/2022

_Min_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net