Chapter 4: Hòa giải. [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi nhóm Earthquake vừa tìm được câu trả lời cho những nghi vấn về trận đấu ngày hôm đó, tại Fardsy Forest, một trận cuồng phong gần như quét sạch toàn bộ phía đông khu rừng.

Tiếng gào thét của những cơn gió xua đuổi tất cả những sinh vật sống trong rừng, trộn lẫn với mùi máu tanh của những con thú hoang khắp nơi, hòa cùng tiếng cười vui thích của thiếu niên tóc trắng. Những thân cây to lớn nhất, vững chắc nhất đều ngã xuống chỉ với một đòn của cậu. Mặt đất trước đây được bao phủ bởi cây xanh, giờ đây chỉ là bãi đất hoang tàn, đổ nát.

Nguyên nhân của mọi việc trên, không ai khác, chính là kẻ đang cười không ngừng giữa không trung. Một lốc xoáy lam nhạt nhỏ bao quanh thân thể người đó, những lọn tóc trắng bay trong gió, đồng tử đỏ tươi điên loạn đảo khắp nơi kiếm tìm thú vui.

- Gì vậy? Ta mới chơi được một chút thôi mà. Sao chưa gì các ngươi đã chạy rồi? Cả mấy anh bạn nhỏ kia nữa. - Thanh âm tiếc nuối cất lên, đoạn cậu quay qua xác mấy con thú rừng nằm trơ cạnh những tảng đá lớn - Ta chơi với các ngươi chưa được bao lâu mà các ngươi đã ngủ rồi. Đừng làm ta buồn thế chứ.

Trái với giọng nói đượm buồn, cậu không ngừng cười, con ngươi đỏ liếc ngang liếc dọc như tìm kiếm con mồi. Ngó qua ngó lại không thấy bóng một sinh vật sống nào, cậu lẩm bẩm một mình:

- Không có ai cả. Vậy là, mình chỉ có một mình. - Khóe mắt trực trào giọt nước trong suốt, nhưng rất nhanh đã bị cậu gạt đi. Cậu vui vẻ nói - Không sao. Ta đến chỗ khác chơi. Ta chán chơi ở đây rồi. Chỗ khác sẽ có nhiều bạn mới vui hơn.

Nói xong liền bay nhanh về phía trước, cùng với đó là tiếng cười lanh lảnh ngày một xa dần.

Phía xa, khuất sau lùm cây rậm rạp, một thiếu niên đeo kính chầm chậm bước ra, một tay cầm máu ngừng chảy bên cánh tay kia.

Solar nhíu mày, cố gắng bình ổn hơi thở đang hỗn loạn.

Thật không ngờ Cyclone khi mất kiểm soát mạnh như vậy. Chỉ một cái phất tay, một mảng rừng đã không còn. Không những thế, một người vui vẻ, tốt bụng như cậu lại giết chóc làm thú vui, điều đó khiến anh không khỏi rùng mình.

Cyclone, cậu ấy hiện tại... điên rồi.

Có lẽ, Cyclone đã không nghĩ về họ nữa, Solar nghĩ, có lẽ cậu đã để sức mạnh lấn át tình cảm mà cậu dành cho những người anh em, lấn át cả tình cảm của cậu với Thunderstorm.

Không được!

Anh phải ngăn cậu ta lại! Không thì cậu ta sẽ tàn sát tất cả sinh vật trong rừng mất. Nhưng với tình trạng này, một mình anh khó mà cản nổi.

Xé một bên vạt áo cầm máu, Solar ngồi dựa vào gốc cây thở dài. Đôi mắt xám u tối nhìn lên bầu trời đầy sao, thầm nghĩ, không biết bây giờ Thorn và mọi người đang làm gì, liệu họ có đang nghĩ về anh và Cyclone, hay... họ quên hai người?

Kể từ lúc bị hiểu lầm, suy nghĩ nhiều cộng thêm việc Cyclone mất hết lí trí, khiến anh không có một giấc ngủ trọn vẹn. Mi mắt nặng trĩu, ý thức mơ hồ dần, Solar chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

---Sáng hôm sau---

- Quake! Quake! Có chuyện rồi!

Âm thanh gấp gáp của Thorn vang lên khi cậu mở cửa phòng, cùng lúc đó Earthquake đang đỡ Yaya ngồi dậy. Anh vuốt lưng cậu để hô hấp bình thường lại:

- Bình tĩnh nào Thorn. Có gì từ từ nói. Chưa đến giờ khởi hành đâu.

- K-không được! Chúng ta phải đi luôn. S-solar, t-tớ sắp mất... mất cậu ấy rồi.

Hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt trẻ con, ánh mắt Thorn lộ vẻ lo lắng và tuyệt vọng.

Rầm!

Cánh cửa phòng bệnh bị mở ra một cách lỗ mãng. Thunderstorm, người vừa mở cánh cửa đó bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng, theo sau anh là Blaze và Ice cũng lo lắng không kém.

- Từ từ đã nào, Thunder. Cậu ít nhất cũng phải nói cho bọn này biết có chuyện gì chứ!

Blaze lớn tiếng với Thunderstorm, nhưng anh không tỏ ra tức giận hay quay lại cãi nhau với Blaze. Trông anh như vừa bị bàng hoàng bởi cơn ác mộng khiến Earthquake và Yaya ngạc nhiên, đôi mắt đỏ Ruby lạnh lùng bây giờ lại tràn ngập lo lắng và hoảng sợ, giống như Thorn vừa nhìn Earthquake xong.

- B-bình tĩnh nào các cậu. Chúng ta đang ở bệnh viện đấy.

Yaya lên tiếng trấn an mọi người.

- Được rồi các cậu. Ngồi xuống nào. - Earthquake thở dài, coi bộ lại có chuyện gì mà anh không biết đây - Từng người một nói, được chứ?

Sau khi "xoa dịu" được hai con người nôn nóng được ra ngoài nhất, Earthquake ngồi xuống trước mặt Thorn và Thunderstorm.

- Thorn, cậu nói, cậu sắp mất Solar là sao?

Hai tay run run cầm cốc nước, mặt nước trong cốc phản chiếu gương mặt buồn bã in dài hai vệt nước mắt.

- Quake. Chúng ta... là anh em, đúng không?

Thorn không nhìn Earthquake, cậu nhìn chăm chăm vào cốc nước trong suốt đang cầm trên tay, hỏi anh một câu không hề liên quan đến vấn đề ban nãy.

- Giữa chúng ta, có một mối liên kết không thể phá bỏ, đúng không?

Không để chàng trai Đất trả lời, Thunderstorm cũng hỏi một câu tương tự Thorn, nhưng không chỉ hỏi anh mà tất cả mọi người.

Mặt Earthquake trầm xuống khi cậu bạn Tia chớp đề cập đến mối liên kết, Ice và Blaze thấy vậy nhìn nhau lo lắng, có chuyện xấu và nó không tốt chút nào.

- Quake!

Thorn và Thunderstorm cùng lúc gọi tên anh.

- Tớ không cảm nhận được Cyclone nữa!

- Tớ sắp không cảm nhận được Solar nữa!

Hai câu nói được thốt ra đồng thời từ hai thiếu niên, nhưng một người thì gần như tuyệt vọng, người kia thì tuyệt vọng hoàn toàn, và nó chỉ khác nhau ở chữ "sắp".

- Hả?

- Cái gì?

Bốn người còn lại bất ngờ trước lời nói của hai người kia. Bất ngờ trước thông tin mà hai thiếu niên Sét và Cây vừa nói, họ như không tin vào những gì mình vừa nghe.

- Không, không thể nào.

Chàng trai Đất bàng hoàng. Nỗi sợ mà anh hay lo lắng ngày trước, dù bản thân luôn cố không nghĩ đến, giờ đã trở thành sự thật.

Bảy nguyên tố, bảy sức mạnh, bảy tính cách, nhưng họ từng đều là Boboiboy, là một người. Giữa họ có một sợi dây liên kết vô hình mạnh mẽ tưởng chừng như không ai có thể phá vỡ được. Nhờ có nó, người này có thể cảm nhận được người kia đang gặp nguy hiểm, và họ sẽ đến cạnh người kia hỗ trợ kịp thời.

Nhưng hôm nay, có lẽ sợi dây liên kết đó đã bị đứt đoạn bởi một người, và sắp bị đứt tiếp bởi người thứ hai.

- Quake... tớ, à không, chúng ta... mất Cy rồi.

Thunderstorm cúi mặt, nhìn chằm chằm sàn nhà. Đau đớn, phẫn nộ nhưng không thể giải tỏa, hai bàn tay anh nắm lại thành nắm đấm, khiến đầu ngón tay trắng bệch trong lòng bàn tay.

Im lặng bao trùm cả căn phòng, cơ hồ mọi người có thể nghe thấy nhịp thở của người kia.

- Đừng có bày vẻ mặt chán nản như thế. Không phải chúng ta vẫn còn hi vọng sao?

Bầu không khí im ắng ngột ngạt làm Ice thấy khó chịu, sau cùng cậu lên tiếng phá vỡ nó.

Những người còn lại nhìn Ice vài giây rồi như nhớ ra điều gì. Yaya lên tiếng:

- Phải rồi. Không phải vẫn còn Solar sao? Thorn, cậu là người gần gũi với cậu ấy nhất, chắc chắn cậu sẽ cảm nhận được mối nguy đến với Solar chứ?

Yaya nhìn Thorn với ánh mắt chờ mong, nhưng cậu chỉ ủ rũ cụp mắt:

- Bình thường thì đúng là như thế, nhưng tối qua, tớ mơ một giấc mơ rất lạ. - cậu ngập ngừng - tớ nhìn thấy Solar, nhưng... tóc cậu ấy... màu trắng toát. Tớ cố gọi cậu ấy, nhưng càng gọi tớ, tớ càng xa cậu ấy, hình ảnh cậu ấy mờ dần theo tiếng tớ gọi.

Âm thanh cậu nhỏ dần theo từng chữ, cùng với đó là tiếng thở dài của mọi người.

- Nhưng chúng ta không thể chờ đợi một cách vô vọng như thế này được! Điều chúng ta cần làm bây giờ là ra khỏi nơi sặc mùi thuốc sát trùng này, đi tìm Cy và Solar.

Blaze lên tiếng sau khi không thể chịu nổi sự ngột ngạt nơi đây. Ice đồng tình:

- Hiện tại Solar là đầu mối duy nhất để tìm được Cyclone. Nếu chúng ta mất cậu ấy, mọi chuyện sẽ càng tệ hơn.

Mọi người nhìn nhau, gật đầu đầy quyết tâm. Earthquake đeo ba lô lên nói:

- Chúng ta không thể chậm trễ thêm một giây nào nữa. Đi thôi!

Từng người nối đuôi nhau, rời khỏi căn phòng níu giữ họ hơn ba ngày qua.

...

Nhóm Earthquake mất hai đến ba giờ để đến Fardsy Forest. Họ đến nơi đã bỏ rơi Cyclone và Solar, biểu cảm trên mặt họ từ khẩn trương chuyển sang kinh hoàng.

Một góc khu rừng bị tàn phá nghiêm trọng. Hàng cây cao rậm rạp như bị cây rìu sắc bén chặt đứt thân cây nằm xuống đồng loạt, một số cây bị bật rễ khỏi mặt đất. Xung quanh la liệt xác thú, con thì bị thân cây đè lên, con thì vô số vết thương trên cơ thể, nhưng quanh chúng có một vũng máu đã khô thấm vào bãi cỏ xanh, tạo nên khung cảnh chết chóc đáng sợ.

"Solar." Thorn lầm bầm tên anh, đôi mắt ngọc Emerald rưng rưng nước mắt. Cậu cảm giác như, mối liên kết giữa anh và cậu đang mờ dần, đột nhiên cậu lờ mờ thấy anh với toàn thân đầy máu.

Hoảng loạn, sợ hãi bao trùm lấy cậu. Cơ thể cậu run lên, cậu cảm tưởng như đôi chân cậu sắp đứng không vững nữa.

Cậu sợ. Sợ mất anh.

Ầm! Ầm!

Tiếng động lớn muốn xuyên thủng màng nhĩ lập tức kéo những người vừa đến tỉnh lại. Tất cả đồng loạt nhìn về nơi phát ra âm thanh đó, họ thấy một cột khói bốc lên giữa cánh rừng.

- Ở đó!

Blaze chỉ tay về nơi có khói, cậu cùng Thorn và Thunderstorm chạy nhanh về phía đó. Yaya vì vết thương chưa khỏi hẳn nên Earthquake và Ice đỡ cô theo sau.

- Solar!

Thorn hét lên khi vừa thấy anh gục xuống cạnh một tảng đá lớn, ngay lập tức lao đến chỗ anh đang ngồi.

Tình hình hiện tại của Solar phải nói là tệ. Khắp người anh toàn vết thương và máu, gương mặt thập phần mệt mỏi vì chiến đấu và đau đớn vì vết thương. Mắt kính cam mà anh hay tự hào xuất hiện các vết nứt, mái tóc trắng xóa hệt như những gì Thorn mơ.

- S-Solar! Tỉnh dậy đi! Đừng, đừng bỏ tớ, hức...

Thorn đỡ Solar dựa vào mình, cánh tay cậu ôm lấy anh siết chặt, hốc mắt lại ngập nước.

- Ôi trời! C-chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy?

Yaya không khỏi bàng hoàng khi nhìn thấy Solar lúc này. Blaze và Thunderstorm tản ra xung quanh tìm kiếm Cyclone nhưng không có kết quả. Ice nhíu nhíu đôi mày, liếc sang Earthquake đang đỡ Yaya ngồi xuống cạnh Thorn:

- Quake, nhìn xung quanh đi. Cậu ấy, mới nãy còn ở đây...

- Ừ.

Chàng trai Đất nhàn nhạt trả lời. Đôi mắt vàng Citrine đảo quanh nơi đây một vòng rồi nhíu mày. Anh vẫn ngửi thấy mùi máu trên người Solar, chứng tỏ cậu ta vừa mới giao chiến với Cyclone. Địa hình nơi này bằng phẳng ít vật cản gió (không phải vì bạn Cy đã phá chỗ này rồi sao =]]), là một địa hình vô cùng thuận lợi với thiếu niên sở hữu sức mạnh Gió. Nhưng cậu ấy đang ở đâu, hay đang ẩn nấp đâu đó gần đây, hay... rời đi rồi?

- Ui cha! Hôm nay ai đến đây chơi với ta đây?

Tiếng nói thân quen cất lên theo hướng gió. Đôi mắt họ tìm kiếm chủ nhân âm thanh đó và... cậu đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây gần đó.

Mái tóc trắng hơi rối, đồng tử đỏ như máu đảo quanh nhìn những con người đã từng quen thuộc với cậu như thú săn nhìn con mồi, tiếng cười khanh khách như trẻ con khi thấy vẻ mặt đối phương ngỡ ngàng, bộ đồ cậu đang mặc thấm nhiều vết máu bắn đã khô.

Đây... là Cyclone mà họ biết sao?

- Thật nhiều người! Xem ra hôm nay ta sẽ chơi rất vui đây.

Cậu híp mắt cười, chậm rãi thả người xuống mặt đất, tiến lên vài bước, áng chừng đến một khoảng cách nhất định rồi đứng lại đó.

- Cy...Cyclone...

Chàng trai Sấm sét run run gọi tên cậu.

- Hửm? Tên ta là Cyclone sao? - thiếu niên hơi nghiêng đầu nhìn anh - Tên đeo kính kia cũng gọi ta là Cyclone. Ủa tên đó tỉnh rồi sao? - cậu ngó ngó về phía Solar, rồi... - Nhưng mà... - cậu đột ngột dài giọng - Ta biết các ngươi sao?

Ầm!

Một tiếng bom nổ oành trong đầu họ. Không thể nào! Cyclone... quên bọn họ rồi? Ngoại trừ màu tóc bị biến đổi, đến cả tính cách cậu cũng có phần khác, như thể giết chóc khiến cậu rất vui vẻ.

Hiện giờ ngoài hoang mang họ không biết nên làm gì, chưa kể đây là lần đầu họ gặp phải tình huống này.

- Cyclone! Cậu là anh em, là bạn thân của chúng tớ. Không lẽ cậu không nhớ gì hết sao?

Blaze hét lên, cậu nhìn người kia đầy phẫn nộ. Không, Cyclone mà cậu biết không như vậy.

- Ngươi có vẻ không vui. - Ánh mắt sắc như hổ rình mồi chuyển từ Thunderstorm sang Blaze - Không sao. Chúng ta cùng chơi là sẽ vui. Ta chơi một mình chán lắm rồi.

Ngón tay Cyclone di chuyển như múa. Xung quanh bỗng nổi lên một trận gió. Các Boboiboy Đất, Sét, Lửa và Băng nâng cao cảnh giác.

- Đừng dại dột... tấn công. Cậu ta... không còn là... Cyclone... các cậu biết...

Solar không biết đã tỉnh từ lúc nào lên tiếng. Thorn và Yaya ngồi cạnh anh sơ cứu qua vết thương, thấy anh tỉnh lại bất ngờ, trong mắt hai người hiện lên tia vui mừng.

- Solar! Cậu tỉnh rồi.

- Cậu nói vậy có ý gì?

Thunderstorm cau mày quay đầu nhìn Solar.

- Tóc... tóc cậu ta...

Mọi người giật mình. Giờ họ mới để ý kĩ hơn mái tóc của cả hai.

Tóc Solar cũng màu trắng giống như Cyclone, nhưng bên mái có một lọn tóc nâu, trái ngược với bọn Earthquake, trong khi tóc Cyclone trắng hoàn toàn.

Lúc này cả Earthquake và Thunderstorm mới ngầm hiểu ra vì sao họ mất liên kết với Cyclone còn Solar thì không.

Lọn tóc nâu trên tóc Solar giống như sợi dây níu kéo cuối cùng giữa anh với Thorn, hơn nữa Solar vô cùng lý trí, dù bình thường có thể cậu ta hay làm mấy thí nghiệm dở hơi hay tự cho rằng mình đẹp trai nhất. Cyclone là kiểu người thiên về cảm xúc nhiều hơn, không khó hiểu khi cậu bị sức mạnh dễ dàng chi phối.

- Cậu ấy... sẽ không nương tay đâu... cậu ấy chỉ muốn... giết người thôi.

Solar trả lời đứt quãng. Tuy các vết thương trên người anh đã được sơ cứu qua, nhưng để có thể tỉnh táo nhắc nhở mọi người lúc này, anh đã chịu đựng không ít đau đớn do Cyclone gây ra. Thấy nhóm Earthquake đến đây mà không truy cứu chuyện lúc trước, cộng thêm lời nói mà Thorn an ủi "Đừng lo, Solar. Chúng tớ tin cậu và Cy vô tội." và Yaya tiếp lời "Nghỉ ngơi đi, Solar. Để chúng tớ lo cho Cy." tinh thần nặng như đá tảng trong lòng Solar cuối cùng cũng được trút xuống.

Vậy là, anh vô tội, anh không cố tình làm bé Gai của anh bị thương, càng không có chuyện anh là nội gián mà Quake từng nói.  Solar cảm giác mình được tiếp thêm năng lượng từ Thorn, giống như mối liên kết giữa họ chưa từng bị ảnh hưởng.

Cả Cyclone cũng thế, nhưng mà... tình huống hiện tại của cậu ta không biết sẽ khiến mấy người kia nghĩ gì.

_To be continued_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net