Chương 3: Đi thăm làng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Nè, sao lâu vậy. Cậu không nhanh lên là ta đi trước đó.

-Đợi tí. Tôi đang đi giày. Aaaaa! Giày mình đâu rồiiii! Ở đây không có. Ở kia cũng không. Rốt cuộc là ở đâuuuu?

Trong căn nhà nhỏ nơi hẻo lánh, có hai cậu thanh niên mà trong đó, người với tông xanh đậm hơn chính là chủ nhân của tiếng hét xuyên chín tầng mây kia. Nhìn thấy người kia như vậy, người còn lại thở dài bất lực. Ice nửa muốn bật cười vì sự tinh nghịch của Cyclone, nửa muốn khó chịu vì tên kia đã lố thời gian hẹn trước cả tiếng đồng hồ. Người đâu mà ngủ nướng kinh thế không biết (mặc dù y cũng là một con sâu lười nhưng có lẽ không bằng tên kia). Thôi thì, giận thì cũng giận thật nhưng nếu không nhanh giúp tên kia tìm chiếc giày thì đến trưa cũng chưa đi được quá. Thế là, Ice bèn thở dài rồi chạy lại giúp Cyclone một tay.

-------------------------------------------------------

Buổi sáng đầu tiên tại ngôi làng kỳ bí. Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Mặt trời nóng như lửa đốt chiếu những tia nắng tinh nghịch xuống mặt đường. Có lẽ đây không phải là thời điểm thích hợp để đi dạo. Thế mà, trên con đường dẫn vào khu vực trung tâm ngôi làng, vẫn có hai người đang vừa đi vừa nói chuyện. Nói là vừa đi vừa nói chuyện thì cũng không đúng cho lắm vì chỉ có Cyclone là đang thao thao bất tuyệt về đủ thứ trên trời dưới đất, còn Ice thì cứ ậm ừ, nếu có thì cũng chỉ lười biếng đáp lại vài câu. Quãng đường từ nhà Ice đến trung tâm ngôi làng có cảm giác như gần hơn hẳn, không biết là do họ đi nhanh hay là nhờ vụ buôn bán xuyên lục địa của tên kia nữa, đó là y nghĩ thế. Con đường gồ ghề và vắng vẻ dần biến mất đằng sau lưng, mở ra một khu nhà đông vui, nhộn nhịp với những con người siêng năng, thân thiện. Những cửa hàng chất đầy đồ, những căn nhà hai tầng nhỏ mà ấm cúng... thu hút ánh nhìn của Cyclone. Vừa đi vừa say mê ngắm cảnh khiến cậu bất chợt đâm vào một người đi ngược chiều với mình lúc nào không hay. Cậu khẽ xoa đầu và ngẩng đầu lên định xin lỗi thì bị ánh nhìn của người kia khiến cho cậu phải rụt người lại. Người đó là một thanh niên với vóc người to lớn, cao hơn cậu một cái đầu, khuôn mặt giống Cyclone đến 6, 7 phần. Y mặc một chiếc áo khoác đen viền đỏ, hông đeo một cái thắt lưng với 5, 6 chiếc chìa khóa dắt bên trên. Và đặc điểm nổi bật nhất ở y chính là khuôn mặt vô cảm cùng đôi mắt đỏ như máu tỏa ra sát khí ngùn ngụt. Cyclone lạnh cả xương sống, mồ hôi cậu chảy ròng ròng. So với cái căn nhà lạnh lẽo và tạm bợ của Ice, tên này có lẽ còn khiến cậu sởn gai ốc hơn. Cyclone đứng yên như trời trồng, không dám nhúc nhích. Tại sao ư? Tại vì y đang nhìn cậu chằm chằm bằng cái ánh mắt đỏ ngầu kia chứ gì nữa. Lúc này cậu chỉ mong sao chúa thương cậu mà để tên kia tránh xa khỏi cậu thôi. Và đương nhiên chúa vẫn tiếp tục thương cậu, theo một cách khác. Y vẫn đứng yên ở đó, nhưng không nhìn Cyclone nữa mà quay đầu ra phía Ice, hỏi bằng tông giọng trầm:

-Tên xấu số nào nữa đây?

-Cậu ta là Cyclone, một kẻ qua đường đáng thương. -Ice đáp. Rồi y nhìn thẳng vào mắt tên kia, nói bằng giọng chua chát -Mà anh có thể đừng nhìn người khác bằng cái ánh mắt đó được không. Dù gì cậu ta cũng là người mới, nên được chào đón nồng nhiệt hơn chứ nhỉ. Ánh mắt đó của anh cũng làm tôi hơn ớn đấy, đó lạnh như đá à.

Nghe vậy, mặt người bị nói khẽ nhăn lại, nhìn cái tên đang nhìn mình với ánh mặt khinh thường kia. "Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Ngươi có thể giải quyết được mà." -Y tự trấn an mình. Rồi y nhìn Ice bằng đôi mắt đục ngầu, u ám nói:

-Còn cậu thì sao hả? Cậu chả lạnh như băng đó thôi.

Nghe thấy vậy, Ice im bặt. Tên kia liếc Ice một cái rồi xoay người bỏ đi.

Sau khi thấy tên kia khuất dạng rồi, Cyclone mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu mon men tới chỗ Ice, thì thầm hỏi:

-Nè, đó là tên nào vậy? Tên đó làm tôi sợ quá à. Chân tay tôi giờ vẫn còn run lẩy bẩy đây nè.

Ice đáp:

-Đó là Thunderstorm. Anh ta là quản ngục của một nhà tù nhỏ gần đây.

-Khiếp. Quản ngục mà như gangster ấy, sợ muốn chết.

-Thì ai gặp anh ta cũng phản ứng như cậu thôi mà. Rồi cũng sẽ quen thôi.

Cyclone gật gật đầu tỏ ý hiểu, nhưng thực ra là không hiểu gì hết. Ice nói tiếp:

-Mà ta muốn cậu gặp một người này. Theo ta.

Cậu gật nhẹ đầu, rồi lẽo đẽo theo sau Ice. Trên đường đi, họ gặp một vài người dân trong làng, điển hình như là...

-Ồ, chào thầy bói. Mà thầy đi cùng với ai vậy?

Người vừa hỏi là một thanh niên cường tráng. Anh có một nụ cười mạnh mẽ và đầy kiêu hãnh. Anh khoác trên mình bộ đồ rộng rãi, thoải mái, bên hông đeo một cái túi nhỏ bằng da. Ice thấy anh hỏi vậy thì bèn trả lời:

-Đây là Cyclone, cậu ta mới vào làng. Giới thiệu với cậu, đây là Blaze, làm nghề chém gió quanh năm, à nhầm, làm nghề bán hàng lâu năm. Cậu ta có một cửa hàng tạp hoá nhỏ ở gần đây.

Cyclone ồ lên tỏ vẻ ý hiểu. Còn mặt Blaze thì nhăn lại. Anh ta nói:

-Nè, tôi chém gió quanh năm bao giờ. Sao thầy lúc nào cũng thích cà khịa có mình tôi không vậy?

-Thì ta sửa lại rồi đó thôi, cậu còn bất mãn gì nữa?

-Nhưng mà...

-THÔI ĐI!

Ice và Blaze đồng loạt quay lại phía phát ra tiếng hét vừa rồi. Đó là Cyclone. Thấy mọi người nhìn mình như vậy, cậu xấu hổ cúi gằm mặt xuống, nói lí nhí:

-Xin lỗi, đó là tật xấu của tôi. Đáng lẽ ra tôi không nên chen vào khi cả hai đang nói chuyện như vậy. Tôi...Tôi...

Nghe thấy vậy thì Ice chỉ nở một nụ cười hiền. Y đặt bàn tay của mình lên đầu Cyclone, xoa xoa và nói:

-Không sao đâu. Dù gì cũng cảm ơn cậu. Nếu cậu không kịp thời ngăn lại thì có lẽ chúng ta sẽ cãi nhau đến đêm mất.

Cậu ngẩng mặt lên, tươi tỉnh hỏi:

-Thật không?

-Thật. -Ice đáp. Đúng lúc đó Blaze tiến tới chỗ hai người họ, nắm chặt lấy tay Cyclone rồi nói:

-Ta bắt đầu thích cậu rồi đấy. Làm bạn không?

Cyclone rạng rỡ,đáp lại:

-Đồng ý.

Ice nhìn đôi bạn kia mà cũng thấy vui lây. Nhưng mà nếu không đi nhanh thì sẽ trễ mất. y nói:

-Cyclone à, chúng ta phải đi thôi. Xin lỗi Blaze nhé nhưng chúng ta phải đi rồi.

-Không sao, hẹn gặp thầy sau. Hẹn gặp lại cậu, Cyclone. -Blaze gọi với theo.

-Hẹn gặp lại cậu, Blaze. -Cyclone nói, rồi theo sau Ice tiếp tục đi tham quan ngôi làng. Trên đường đi, Cyclone hỏi rất nhiều về người mà họ sắp gặp nhưng Ice không thèm trả lời. Thấy vậy, Cậu phồng má, hậm hực. Cuối cùng, họ đứng trước một căn nhà lớn. Căn nhà này nhìn thoáng qua trông vô cùng đẹp đẽ và sạch sẽ, trái ngược hẳn với nhà của Ice (nhà Ice thì so gì với căn nhà này). Họ bước lên bậc thềm. Ice khẽ gõ cửa thì có một tiếng nói dịu dàng vọng ra:

-Vào đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net