Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất giác, Boboiboy đưa tay ra sau và trong một chuyển động nhanh chóng, bịt tai đứa trẻ lại và ôm cô nhóc sát vào lòng. Cậu như thể muốn giấu cô bé khỏi người đàn ông đang tức giận kia, ngăn không cho cô bé nghe thấy bất cứ một lời lăng mạ nào từ ông Don. Seberius đứng chắn trước mặt cả hai, quả cầu lửa sạc trong miệng, chỉ chờ có động là ngay lập tức bắn vào mặt người đàn ông đó.

Và rồi bỗng nhiên, một người phụ nữ chạy đến chỗ của Boboiboy và đứa trẻ. Tay cô ta cầm một chiếc rìu sắc bén, đôi mắt nâu hoang dại và điên tiết, tiếng la hét và chửi rủa của cô ả vang vọng khắp nơi.

“Mày chết đi đồ quái vật!”

Người phụ nữ chưa đi được bao xa đã bị Amaria thẳng tay chấn gót vào người và té sấp mặt, sau đó Amaria vòng ra sau và khóa tay ả, hoàn toàn bị ghim xuống đất bởi người cai quản vũ trụ. Cô ả hét lên đầy phẫn nộ, miệng liên tục buôn những lời chửi rủa và thóa mạ khiến Amaria cũng phải nhăn mặt khó chịu.

“Thả tao ra! Tao phải giết con nhỏ đó!” Người phụ nữ tiếp tục la hét, ngọ nguậy muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Amaria. Cô chỉ nhíu mày và dùng lực mạnh hơn.

Đứa trẻ được đề cập trên đang run rẩy trong vòng tay của Boboiboy, những ngón tay bé nhỏ siết chặt lấy chiếc áo khoác màu cam. Đôi mắt nâu hạt dẻ đã bóng loáng đầy nước mắt, những tiếng thút thít nhỏ từ cô bé tội nghiệp khiến Boboiboy càng ôm chặt đứa trẻ hơn.

“Đủ rồi! Câm miệng lại hết cho ta!” Seberius gầm lên, cái nhìn khinh bỉ và chán ghét nhắm thẳng vào ông Don và người phụ nữ đang bị ghim xuống đất.

Cả hai đều nhanh chóng im lặng và Boboiboy có thể hiểu được. Nếu không đề cập đến hình dạng giả của Seberius thì khí chất mà ngài tỏa ra sẽ luôn áp đảo kẻ khác, như bây giờ.

“Không phiền giải thích tại sao các ngươi lại tấn công một đứa trẻ chứ?” Seberius nói, nhấn mạnh từ 'đứa trẻ' và nhìn bọn họ một cách tức giận.

Dường như không biết sợ hãi (hoặc chỉ không để tâm) người phụ nữ đã hét lên một cách mất kiểm soát.

“Tại sao lại che chở cho con khốn đó! Ngươi không biết nó nguy hiểm như thế nào đâu. Con nhóc đó chỉ là một điềm gở, một thứ mang lại xui xẻo cho cái làng này mà thôi! Đáng lẽ... đáng lẽ tao phải giết mày từ lâu rồi! Đồ quái vật, thứ vận-” Ả ta chưa nói hết câu đã bị Amaria bịt miệng lại. Gương mặt cô tối sầm, đôi mắt bình tĩnh nhưng nếu bất cứ ai nhìn vào, cũng có thể thấy nó đang che đậy cho một cơn bão đáng sợ bên trong.

“Tôi không nghĩ đó là những lời lẽ phù hợp để cô mô tả đứa con của mình, cô Nita.”

Giọng của Amaria nhẹ nhàng và ngọt ngào một cách bệnh hoạn, nụ cười cô nở trên môi cũng không phải là cái mà cô hay mang. Đó là một nụ cười cảnh báo, và Boboiboy có thể chắc chắn điều đó. Những ngón tay thon dài của Người cai quản vũ trụ chầm chậm bấu chặt vào má Nita, móng tay cắm sâu đến mức má cô ả chảy máu. Đôi mắt của Amaria cũng là một vũ khí đáng sợ. Tròng mắt đã đen và đồng tử đã đỏ, chúng phát sáng một màu đỏ mờ chết chóc. Đôi mắt cô như nhìn thẳng vào tâm hồn của Nita, xoáy sâu và bới móc tất cả những ngóc ngách xấu xí của chính cô ả.

Chỉ từ đây, Boboiboy có thể thấy đôi mắt của Nita mở to đầy sợ hãi. Sự kinh hãi tồn tại trong đôi mắt đó khiến cô ấy mỉm cười tự mãn, đôi mắt híp lại và giọng nói ngọt ngào chứa đầy nộc độc chầm chậm nói.

“Tôi hy vọng là cô sẽ không sử dụng những từ ngữ đó với đứa trẻ nữa, được chứ?”

Cái gật đầu lia lịa đã khiến Amaria hài lòng và cô bỏ Nita ra, không quên tặng cho người phụ nữ một vết xước cuối cùng trên mặt. Cô ả vẫn còn hoản loạn và nằm gục trên mặt đất, ánh mắt kinh hoàng nhìn theo Amaria khi cô trở lại chỗ của Boboiboy.

Amaria và Seberius nhìn nhau một hồi lâu. Rồi người trước thì cười thật tươi và giơ ngón cái. Người sau thì nhếch mép cười, ánh mắt tràn đầy hài lòng nhìn người trước. Boboiboy thì chỉ có thể cười trừ chứ chả thể làm gì hơn.

Ông Don thu hết can đảm trong người, run rẩy tiến về phía cả ba với đôi mắt quyết tâm. Đứa trẻ nhìn thấy ông Don đến gần thì nắm chặt áo của Boboiboy hơn, úp mặt vào vai cậu để trốn tránh ánh nhìn của người đàn ông.

“Tôi... tôi muốn xin ngài một ân huệ thưa ngài Amaria.”

Người cai quản vũ trụ nhướng mày, ra hiệu cho ông nói tiếp. Don hít một hơi thật sâu rồi nói.

“Tôi muốn ngài đưa nó đi khỏi làng này.”

Ông ta chỉ tay vào đứa trẻ trong lòng Boboiboy, sự căm phẫn tuyệt đối được thể hiện trong mắt ông ta khiến ngay cả Boboiboy cũng phải nao núng.

“Tại sao?” Cậu hỏi nhỏ.

“Con nhóc đó chẳng mang gì khác ngoài tai ương và xui xẻo, để ở trong làng, không biết nó còn hại bao nhiêu người nữa!”

Đứa trẻ run rẩy nép chặt hơn vào Boboiboy, những giọt nước mắt và tiếng thút thít thầm lặng khiến trái tim cậu tan nát.

Ngay sau lưng Boboiboy, một cánh cổng mở ra. Cậu liếc nhìn Amaria, nhưng cô không quay lại và chỉ đơn giản nói.

“Đưa đứa trẻ đi cậu Boboiboy, tôi sẽ lo việc ở đây.”

Giọng nói của cô đều đều nhưng không có chỗ để tranh luận. Bàn tay nắm chặt để kiềm chế cơn giận của chính cô vì Amaria chắc chắn, cô sẽ bay tới và bóp cổ ông Don nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy, và cô cũng không muốn đám trẻ nhìn thấy nếu điều đó thực sự xảy ra.

“Trong chừng chúng nhé ngài Seberius.”

“Không cần ngươi phải nói.”

Seberius huých Boboiboy đi vào cổng, cậu miễn cưỡng đi qua trong khi vẫn ôm đứa trẻ, người vẫn bám chặt lấy cậu. Hình ảnh cuối cùng mà Boboiboy nhìn thấy trước khi đi qua cổng chính là cái run người của ông Don và những lọn tóc tím tung bay trong gió của Amaria.

-----------------------------

“Em ổn chứ?”

Boboiboy hỏi đứa trẻ ngồi cách mình một khoảng trên ghế. Đứa trẻ vẫn úp mặt vào đầu gối, cái đầu nhỏ lắc nhẹ. Cậu và Seberius nhìn nhau lúng túng, những lúc như thế này cậu thật sự cần một cái gì đó để không khí bớt ngột ngạt.

Như nghe được tiếng lòng của Boboiboy, trên bàn xuất hiện một đĩa bánh ngọt cùng hai cốc ca cao nóng hổi. Bỏ qua sự ngạc nhiên, Boboiboy đẩy nhẹ đĩa bánh ngọt cho đứa trẻ.

“Em có đói không? Anh hy vọng em thích đồ ngọt.”

Cậu mỉm cười khi thấy đứa trẻ nhìn lên và gương mặt như phát sáng khi chú ý đến đĩa bánh. Nhưng trong phút chốc gương mặt cô bé đã chùng xuống, cái nhìn ngập ngừng và buồn bã nhìn đĩa bánh rồi nhìn Boboiboy. Cậu nhíu mày khó hiểu nhưng chỉ thấy đứa trẻ hoản loạn và lại úp mặt vào đầu gối, hai tay ôm chặt đầu, cơ thể run rẩy, gồng mình lên như chờ đợi bị đánh.

Sự nhận ra ập đến với Boboiboy khi cậu mở to mắt kinh hoàng nhìn đứa trẻ, nhưng bộ dạng run rẩy đó đã khiến đôi mắt cậu dịu lại. Cậu mỉm cười buồn bã, giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng  trấn an đứa trẻ.

“Anh sẽ không làm tổn thương em. Hãy yên tâm và ăn bao nhiêu tùy thích nhé.”

Đẩy đĩa bánh về phía đứa trẻ, cậu thả lỏng chờ đợi cô bé nhận lấy những chiếc bánh ngọt ngào. Sau một hồi lâu nghi ngờ và lưỡng lự, đứa trẻ đã cầm lấy chiếc bánh đầu tiên. Nụ cười của Boboiboy rộng hơn khi thấy đôi mắt đứa trẻ sáng lên và khuôn mặt rạng rỡ khi cô bé nhấm nháp liên tục những viên chocolate nhỏ. Khuôn miệng nhỏ nhắn nhanh chóng lem luốc bởi những viên kẹo của cô bé khiến Boboiboy cười khúc khích và đưa một ít giấy cho đứa trẻ, ra hiệu hãy lau miệng. Ngập ngừng, cô bé đưa tay ra và nhận lấy chúng với một cái gật đầu nhỏ cảm ơn.

“Ăn ít thôi nhé.” Sau khi đã có được cái gật đầu từ đứa trẻ, Boboiboy tiếp tục để cô bé ăn.

Tiếng giày cao gót đi trên sàn đã thu hút sự chú ý của Boboiboy. Amaria xuất hiện từ ngưỡng cửa với vẻ lộng lẫy như mọi khi, nhưng cậu có thể nhận ra trong chính phong thái đấy vẫn có sự mệt mỏi đeo bám. Đôi mắt cô rũ xuống khi nhìn thấy đứa trẻ đang ngồi trên ghế với cốc ca cao trên tay, nụ cười buồn nở trên môi, cô bước đến cạnh chiếc ghế và ngồi xuống đối diện với Boboiboy.

“Vậy... Mọi chuyện thế nào?” Cậu ấp úng hỏi.

Câu hỏi gợi được một tiếng thở dài của Amaria. Cô cầm lấy tách trà xuất hiện trên bàn (mà Boboiboy nghĩ rằng mình không nên quá ngạc nhiên) và nói, giọng cô chứa đầy sự mệt mỏi và thất vọng.

“Họ nhất quyết đuổi con bé đi và sẽ giết con bé nếu tôi không đồng ý.” Siết chặt tách trà của mình, đôi mắt cô ấy tràn ngập sự khinh bỉ. Nhưng rồi nó dịu lại chỉ còn nỗi buồn. “Chỉ vì đứa trẻ đặc biệt.”

Nghe tới đây, Seberius tặc lưỡi, Boboiboy thì nhướng mày.

“Đặc biệt?”

“Vâng, từ những gì tôi thu thập được thì con bé có thể... đoán trước được những gì sẽ xảy ra và làm một số việc mà con người sẽ... không thể làm được.” Nói đoạn, cô uống một ít trà, sau đó nói với một giọng bình tĩnh “Tôi tin đây không phải là khả năng duy nhất của đứa trẻ, và tôi có thể thấy lí do vì sao dân làng lại muốn đuổi đứa trẻ đi.”

“Con người sợ những gì họ không hiểu.” Seberius hừ lạnh lầm bầm.

“Vì vậy, về cơ bản tôi sẽ có một cư dân nhỏ trong lâu đài của mình.” Amaria cười nhẹ khi quan sát đứa trẻ vẫn chú tâm vào cốc ca cao nóng hơn là những người xung quanh.

Nhìn chằm chằm vào đứa trẻ, nơi đôi mắt nâu đã đỏ hoe vì khóc, trên tay và chân với những miếng băng quấn đáng ngờ. Nhìn đứa trẻ có khuôn mặt ngây thơ nhưng đã phải chịu sự xa lánh, cảm nhận những cử chỉ nao núng khi ở xung quanh người khác, Boboiboy trầm ngâm. Rồi cậu quay sang Amaria, hỏi một cậu khiến cô tròn mắt nhìn lên.

“Nếu tôi tham gia, liệu tôi có thể ngăn chặn điều này không?”

Người cai quản vũ trụ trầm mặt một hồi, nhẹ nhàng đáp.

“Tôi không nghĩ cậu có thể ngăn chặn, nhưng trên đường đi, cậu có thể giúp đỡ.” Nhìn thấy cái nhìn quyết tâm của Boboiboy, cô cười thầm và tiếp tục.

“Cậu không thể xóa nhòa những gì đã xảy ra. Nhưng trên đường đi, cậu có thể giải cứu và giúp đỡ.” Nói đến đây, Amaria đặt tách trà xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt chocolate của Boboiboy. “Vậy cậu Boboiboy, cậu có đồng ý nhận lấy chức danh 'Sứ giả của vũ trụ' không? Và ngài Seberius, ngài sẽ nhận lấy chức danh 'Hộ vệ của bầu trời' chứ?”

Boboiboy nhìn lên Seberius, tìm sự chấp thuận trong ánh mắt của ngài. Con rồng bị nhìn chằm chằm một lúc chỉ có thể thở dài gật đầu. Biết tính Boboiboy, đứa nhóc của ngài sẽ bất chấp để cứu những con người ngu ngốc, tính cách anh hùng và lòng tốt ngu ngốc! (và chắc chắn Seberius sẽ phủ nhận ngài yêu hai tính cách đó của Boboiboy, mặc dù ai cũng biết sự thật.)

Boboiboy tiến đến và quỳ xuống trước mặt đứa trẻ, nhẹ giọng.

“Anh sẽ bảo vệ em, và bảo vệ những mầm non tương lai sau này. Em sẽ ổn thôi.”

Câu nói đó đã khiến cho đứa trẻ ngạc nhiên, Seberius thở dài nhưng mỉm cười và Amaria nhìn với một con mắt hài lòng. Cô nhìn sang đứa trẻ, cười thật tươi với gương mặt vẫn còn sốc của cô bé.

“Yên tâm rồi nhé, Lirana”

Boboiboy ngạc nhiên nhìn Lirana, và cậu nhớ ra, vì mớ hỗn độn từ nãy đến giờ mà cậu đã quên hỏi tên cô bé. Đứa trẻ nhìn chằm chằm vào Amaria, sau đó bị nhận xét của Boboiboy làm đỏ mặt xấu hổ.

“Lirana hả, một cái thật tên xinh đẹp cho một cô bé xinh đẹp và dễ thương như em.” Boboiboy tán thưởng với một nụ cười rạng rỡ.

Khung cảnh đáng yêu đã làm cho Amaria cười tươi hơn và có một cái khịt mũi thích thú đến từ Seberius.

Vâng, họ sẽ ổn thôi.


__________________________________

Cảm ơn vì đã chờ đợi và đọc chương này, tôi rất vui và hạnh phúc!

Chúc mọi người có một ngày vui vẻ, nhận xét và góp ý được hoan nghênh (♥ω♥*)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net