Chương 5: Liễu ám hoa minh? [*]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Alissa

[*] Trong văn hóa Trung Hoa xưa, thành ngữ: "Liễu ám hoa minh" thông thường có ngụ ý muốn nói rằng: Khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước vậy..

- Thế nào, có thu hoạch gì không?

Chờ bọn họ trở lại thành phố Thanh Hải, đại thần Hứa Ninh vội vàng hỏi. Còn chưa ngồi xuống đã hỏi, Chu đội xem thường.

Có lẽ là cảm nhận được khí lạnh do Chu đội phóng thích quá mức mãnh liệt, lần này Hứa đại thần cũng có mắt nhìn rồi.

- Nào, nào, nào, Chu đội, Tiểu Triệu vất vả rồi, uống một ly nước trước.

Trẻ con dễ dạy.

- Lần này chúng tôi đi đến quên quán của Vương Đông, thôn dân nói giống với những gì chúng ta đã điều tra, họ đều nói Vương Đông là người tốt, danh tiếng ở chỗ đó cũng rất tốt.

- Nhưng người bạn lớn lên từ nhỏ của Vương Đông nói Vương Đông kể là ông ta gặp lại một người bạn cùng làm ở công trường trước kia, ông ta còn mời người đó đến làm khách vào dịp Tết, có khả năng người đó đã đến thăm gia đình Vương Đông và thấy ông ta sống tốt như vậy, nên mới sinh ra lòng ghen tị.

- Tôi cảm thấy người này rất khả nghi, hơn nữa giống với mô tả của đại thần.

Trong lòng âm thầm đắc ý.

- Lão Vương, cậu đâu rồi? Tra giám sát có phát hiện ra người nào khả nghi không?

- Chu đội, tôi điều tra giám sát mấy ngày xảy ra vụ án, nhưng không phát hiện ra người nào có khả nghi cả.

- Có thể hung thủ là người ở thành phố Thanh Hải này, nên ông ta mới quen thuộc địa hình, tránh được máy giám sát.

Lão Vương cũng gấp đến độ vò đầu bức tai.

- Đại thần, còn anh thì sao, anh lại phân tích từ góc độ tâm lý học của anh đi.

Để xem anh phân tích nguyên do thế nào.

- Tôi cảm thấy hung thủ là có mục đích trước khi đến đó, không thì ông ta sẽ không mang theo dao, hơn nữa, ông ta cũng không có khả năng có ý thức tránh khỏi máy giám sát, nhất định chúng ta đã bỏ sót chỗ nào đó.

- Tiểu Triệu cùng lão Vương, hai người hãy đến công trường Vương Đông từng làm trước khi giàu, đi bên kia xem một chút, xem có thể tra được tư liệu trước kia hay không.

- Bên cục trưởng cho chúng ta áp lực rất lớn, người chết còn là nhà từ thiện nổi danh trong xã hội.

- Hơn nữa, hung thủ ra tay tàn nhẫn như vậy, cho nên hiện tại, dân chúng rất bất mãn về chúng ta, chúng ta tranh thủ phá án này sớm chút, trả lại an bình cho thành phố Thanh Hải.

Chu đội cùng Hứa đại thần có bộ dáng rất nghiêm túc.

- Bây giờ cần phải nắm bắt thời gian và hành động.

- Chào mọi người, chúng tôi là thành viên trong tổ trọng án thành phố Thanh Hải, đến đây cần tìm hiểu chút thông tin, xin hỏi, người phụ trách mọi người có ở đây không? - Tiểu Triệu cùng lão Vương đến chỗ đội kiến trúc mà trước kia Vương Đông từng làm.

- Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không? Tôi chính là người phụ trách ở đây, Hoàng Hải.

- Là như vầy, chắc anh cũng biết về vụ án giết người khiến nhân dân toàn thành phố hoảng sợ trong mấy ngày gần đây, đúng không? Chúng tôi đã điều tra được trước kia Vương Đông từng làm việc ở chỗ các người, chúng tôi muốn tìm hiểu một chút, trước kia ông ta có thân thiết với người nào không? - Tiểu Triệu nói với anh ta. Truyện đăng tại dembuon.vn

- Cảnh sát à, rất tiếc, vì tôi cũng chỉ mới tới đây có vài năm thôi, không rõ chuyện mười mấy năm năm trước, hay là để tôi tìm nhân viên cũ hỏi thử xem có ấn tượng gì hay không?

Lau mồ hôi.

- Đây là Lão Lý, làm việc ở chỗ này tương đối lâu, anh phối hợp cho tốt.

Nhìn thấy cảnh sát, Lão Lý có vẻ hơi khẩn trương.

- Chú à, chú đừng khẩn trương, chú có quen với Vương Đông không, có ấn tượng gì về người đó không?

Con gái hỏi tương đối nhẹ nhàng nên do tiểu Triệu hỏi.

- Vương Đông hả, có quen, mấy ngày trước có thấy ông ta ở trên báo, mới biết là Vương Đông đó với người tôi quen là cùng một người, tiếc cho ông ấy, mà tôi có ấn tượng về ông ấy.

- Vậy chú có biết trước kia có người nào có quan hệ tốt với Vương Đông không?

- Vương Đông có quan hệ tương đối tốt với Phương Ngôn, nhưng mà, sau đó không biết bọn họ xảy ra mâu thuẫn gì nữa, vì có một khoảng thời gian họ không có qua lại, còn chuyện về sau tôi cũng không rõ.

Phương Ngôn, lại có một mục tiêu mới.

- Vậy chú có biết Phương Ngôn hiện tại đang ở đâu không?

- Không biết, qua nhiều năm rồi.

- Cảm ơn mọi người đã hợp tác, đã quấy rầy rồi.

Có một chút manh mối khác rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net