Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cho đến tận tám năm sau, vua nước Liu băng hà, thái tử Kaizo lên kế vị. Lễ đăng cơ của hắn, Pang lần đầu tiên được bước ra khỏi cung để đến dự. Những người trẻ tuổi khi trông thấy y vẫn là rất ngạc nhiên, vì sao trong buổi lễ long trọng như vầy lại xuất hiện một thiếu niên không rõ thân phận, hơn nữa lại trông giống Kaizo điện hạ đến tám phần? Chỉ có những lão thần là biết rõ chuyện xưa, nhìn thấy y thì không khỏi đau lòng một phen, huynh đệ bọn họ thân thiết như vậy lại phải xa cách tận tám năm, bây giờ gặp lại cũng không biết là cảm giác gì đây?

Đứng trước mặt hoàng huynh đã lâu không gặp lại của mình, Pang tất nhiên xúc động, đợi đến khi buổi lễ kết thúc liền chạy đến muốn chúc mừng hắn. Đâu chỉ là chúc mừng, trong lòng y đã sớm soạn sẵn biết bao nhiêu lời lẽ, những kỉ niệm ngày trước giữa hai người từng cảnh, từng cảnh, y vẫn còn nhớ rõ ràng, vẫn có thể kể lại rành mạch như chuyện mới hôm qua.

Kaizo đã thấy Pang trong đám đông từ trước, nhưng hắn vẫn tránh để ánh mắt giao nhau. Hắn không biết vì sao mình lại sợ hãi đến vậy. Chưa có một ngày nào hắn ngưng nhớ thương y, cũng chưa có một ngày nào hắn ngưng hối hận. Nhưng lỡ như y chưa từng có một ngày ngưng chán ghét người anh yếu ớt vô dụng như hắn? Lỡ như trong lòng y đã sớm không còn chấp nhận hắn là hoàng huynh nữa? Kaizo hắn ngay cả cái chết cũng không sợ, chỉ sợ duy nhất quá khứ của chính mình, mỗi lần nhìn lại đều bị giày vò đến khổ sở. Khi nhìn thấy y, sự tự trách đó lại càng lớn dần lên, cảm giác giống như bị hàng ngàn thứ rắn rết điên cuồng cắn nuốt.

Nén lại biết bao khát khao ôm hoàng đệ bé nhỏ kia vào lòng, Kaizo chỉ dùng ánh mắt lành lạnh như đối với một người xa lạ nhìn lướt qua y, sau đó thấp giọng nói:

"Đã trễ như vậy rồi, ta sẽ phái người đưa đệ về phòng."

Pang không hề lường trước được thái độ lạnh lùng của Kaizo, sững sờ đến không nói nổi, cũng không biết người đứng trước mặt mình có phải hoàng huynh năm đó hay không. Có lẽ không phải. Không phải ca. Ca đã không còn đến từ tám năm trước rồi. Người này đây, là hoàng thượng, là hoàng huynh, nhưng tuyệt đối không phải ca ca từng yêu thương đệ.

Pang tuy cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng vẫn là muốn nói thêm vài lời. Cho đệ gọi ca thêm một lần thôi cũng được... Nhưng ảnh vệ đã đến bên Pang, đưa tay mời y theo về. Kaizo cũng dứt khoát quay đi, chỉ lưu lại cho y một bóng lưng, lãnh khốc mà cô độc.

Pang trở về phòng, trong lòng trĩu nặng tâm tư, liền mang đàn quý thuở nhỏ được mẫu thân tặng ra, tuỳ hứng đàn một khúc. Tiếng đàn trong trẻo mà thê lương, gieo vào lòng nghe tê tái đến tận tâm can, tưởng như người trong phòng là con chim gãy cánh lạc bầy, cất lên tiếng kêu thảm thiết cuối cùng trước khi cổ họng đứt lìa vậy. Tên lính canh đứng ngoài cửa vốn đã ngưỡng mộ tài năng hoàng tử từ lâu, nay nghe một khúc này thì không cầm được nước mắt, gõ lên cửa mấy tiếng để ra hiệu, hỏi xem nếu là chuyện trong khả năng của hắn, hắn nhất định giúp đỡ. Pang vừa đau buồn vừa chán ngán bốn bức tường hoàng cung chật hẹp, liền nói với hắn: ta muốn ra ngoài.

Ra ngoài? Tên lính canh lập tức hoảng hốt. Nhiệm vụ duy nhất của hắn chính là không cho vị tiểu hoàng tử, bây giờ đã là tiểu vương gia này rời khỏi hoàng cung nửa bước, nếu tắc trách sẽ bị chém đầu! Hắn vội vàng sợ hãi can ngăn, nhưng nhìn bộ dáng đượm buồn cùng thất vọng của tiểu vương gia, hắn thật sự không nỡ. Hắn biết tiểu vương gia từ nhỏ đã bị giam lỏng, biết y cô đơn, biết y đêm nào cũng khóc mà gọi 'ca ca' thật khẽ, hắn đã từng muốn an ủi y, muốn làm y cười, bây giờ y cuối cùng cũng cầu xin hắn điều gì đó, lẽ nào hắn lại không đáp ứng?

Vì thế mà nửa đêm hôm đó, hắn đút lót lính gác đem ngựa ra trước cổng thành, chỉ nói là muốn đem bán đi kiếm chút bạc, sau đó đưa Pang ra ngoài bằng địa đạo. Ra đến cổng thành, hắn vốn muốn theo sau bảo hộ nhưng Pang lại khẳng định chỉ đi dạo vài vòng xung quanh, bảo hắn mau trở về để tránh nảy sinh nghi ngờ. Lính canh nọ tuy vẫn khăng khăng đòi đi theo, nhưng sau cùng vẫn là lo cho cái mạng mình, dặn dò kĩ càng xong thì trở về. Pang cưỡi trên lưng ngựa lang thang một lúc, cảm thấy rất nhàm chán, vì vậy thử thúc ngựa chạy nhanh một phen, cảm xúc quả nhiên rất sảng khoái nhưng không biết từ lúc nào đã đi rất xa, đến một đồng cỏ mênh mông rộng lớn. Xa xa có tiếng gì như tiếng gió lùa hang động, nghe kĩ một chút tựa hồ có giai điệu, còn rất trầm bổng du dương, Pang liền chạy đến xem thử, không ngờ gặp được một nam tử đang thổi tiêu.

Nam tử này nhìn y phục có vẻ như là người đến từ Rintis, lại còn là từ gia đình quý tộc, vì vậy Pang cảnh giác lùi lại phía sau. Nhưng hắn trước sau vẫn chuyên tâm thổi tiêu, đối với người vừa mới đến một chút cũng không để ý. Pang thấy vậy thì xuống ngựa, đến gần hắn tìm một tảng đá ngồi xuống, thưởng thức một khúc tiêu ấy. Tiếng tiêu trầm trầm mà ấm áp, nghe tiêu dao tự tại như con ngựa thoát cương mà chạy về phía chân trời xa xa. Thứ cảm giác tự do đến thoát tục như vậy Pang tất nhiên chưa hề biết đến, vì vậy mà xúc động đến khó kìm, khi nam tử vừa kết thúc, y liền đứng lên khen:

"Thổi hay quá!"

Nam tử kia quay lại nhìn y, có hơi ngạc nhiên. Y chỉ nghĩ là do cách ăn nói đường đột của mình, nên sửa lại:

"Ngươi thổi tiêu hay quá. Không biết quý danh là gì?"

Hắn liền hơi khom người như chào hỏi, cười cười trả lời:

"Ta gọi là Boboiboy. Còn ngươi..."

"Ta... Tên ta là Fang." Sợ thân phận bị lộ, y đành dùng tên giả.

"Không biết người vì sao lại thấy khúc tiêu vừa rồi hay?"

Bị hỏi như vậy, Pang cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ nói:

"Vì rất phù hợp tâm trạng, hơn nữa âm điệu mới lạ, ta chưa nghe qua bao giờ, vì vậy rất ngạc nhiên."

Boboiboy liền cười:

"Ra là vậy. Khúc này gọi là 'Tiêu dao', ta tuỳ hứng thổi mà thôi, ngươi chưa nghe qua cũng phải."

Ra vậy. Pang im lặng ngẫm lại khúc nhạc một lúc, quả là xứng với hai chữ 'Tiêu dao'. Trong lúc đó, y không để ý, Boboiboy đang nhìn mình rất chăm chú. Hắn không có ý gì, chỉ là trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy nam tử nào như vậy. Pang từ bảy tuổi đã bị giam lỏng, ít khi nào bước ra ngoài nên làn da trắng đến kì lạ, dưới ánh trăng giống như trong suốt. Cả mái tóc màu tím và đôi mắt đỏ đặc trưng mà chỉ hoàng tộc nước Liu mới có cũng là thứ Boboiboy chưa từng thấy bao giờ. Để miêu tả thiếu niên này, hắn chỉ có thể dùng hai chữ 'xinh đẹp', nói là yểu điệu như nữ nhân thì không đúng, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu nam nhân cường tráng. Y mảnh dẻ, trắng trẻo, lại có phần nào suy nhược, khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ, chở che...

"Ngươi nhìn gì vậy?"

Nghe hỏi, Boboiboy mới giật mình nhận ra Pang đã quay sang phía mình, vì vậy vội vàng lấy lại tinh thần mà hỏi:

"Chỉ là thắc mắc ngươi từ nơi nào đến mà thôi."

Biết hắn hoài nghi thân phận của mình, Pang liền nói:

"Chúng ta tình cờ gặp nhau ở chốn đồng không mông quạnh, giống như được duyên phận sắp đặt, có thể không nói đến thân phận được hay không?"

Boboiboy đoán được thân phận y đặc biệt không tiện tiết lộ, cũng không tò mò thêm nữa, rất sảng khoái đáp ứng:

"Được!"

Vừa lúc đó, đằng Đông loé lên một tia nắng, Pang chợt giật mình nhận ra trời sắp sáng, vì vậy vội vàng cáo từ, muốn leo lên lưng ngựa quay trở về, không ngờ con ngựa vùng vẫy nên bị ngã xuống, Boboiboy liền chạy đến đỡ.

"Cẩn thận!"

Trong thời gian một lời nói đó, Pang đã ngã vào trong lòng hắn. Hắn tuy tiếp được người nhưng cũng lại không cẩn thận ngã theo cùng. Cả hai lăn ra trên cỏ, nhìn nhau lấm lem toàn bụi cỏ mà cùng bật cười.

Khoảnh khắc đó, trong trái tim hai người đã sinh ra một tình cảm nho nhỏ.

***

Trở về cổng thành, Pang buộc ngựa ở một gốc cây gần bìa rừng, sau đó dùng tấm áo choàng đen khi trước lính canh cho choàng lên người, mới lẻn đến gần tường thành, dùng địa đạo kia tiến vào trong hoàng cung. Tên lính canh kia vốn sắp phải thay ca, đang đứng ngồi không yên than thầm sao tiểu vương gia vẫn chưa quay về, nhìn thấy y liền mừng rỡ đón vào. Cho nên người sau đến thay ca hé mở cửa để kiểm tra vẫn thấy tiểu vương gia đang yên lành ngủ, một chút đáng ngờ cũng không có.

Không bị ai phát hiện, đêm hôm sau, đúng lúc tên lính canh quen thuộc đến, Pang mang đàn trên lưng lẻn ra ngoài. Y tìm vào trong rừng cây, dẫn con ngựa buộc ở đó đi tìm chút trái cây cỏ non cho nó ăn, mới leo lên lưng cưỡi đi. Lần theo đường cũ, Pang lại tìm đến đồng cỏ hôm qua, loay hoay mất một lúc, cuối cùng tìm thấy Boboiboy đứng chờ từ lâu.

Biết Boboiboy cũng rất rành về nhạc, Pang giở đàn ra tấu một khúc, giai điệu như trước réo rắt thê lương, giống như có nước mắt rỏ xuống theo từng cung bậc. Hết một khúc này, tâm trạng cả hai người đã chùng xuống, vì vậy Boboiboy đề nghị:

"Thôi thì ngươi đánh lại lần nữa, chúng ta hoà tấu xem sao."

Tiếng đàn lại vang lên, lần này lại có thêm tiếng tiêu đệm vào, tuy không làm giảm được nỗi buồn tha thiết trong khúc nhạc, nhưng đã thay đổi hẳn ý nghĩa. Nếu khúc nhạc đàn kia khi trước như khóc như than cho cảnh chim lồng cá chậu, thì khúc hoà tấu này lại thương thân cánh chim tự do mà lạc lõng, cô đơn, khóc cho tình yêu mà nhớ nhung khôn cùng, giằng xé khôn cùng.

Hai người nhìn nhau, dường như thấu hiểu trong tim nhau một điều gì đó.

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net