Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo, Pang ngồi tựa bên cửa sổ, nhìn chăm chăm ra ngoài. Y nghĩ gì, muốn gì, không cần hỏi cũng biết.

"Tiểu vương gia." Một lính canh đi tới "Hoàng thượng nói rằng, ngài đừng mãi ngồi trước cửa sổ như vậy, gió rất lạnh, sẽ bị cảm."

"Hoàng huynh... Có đến đây sao?"

"Ngài ấy có đến, nhưng chỉ hỏi bọn thuộc hạ tình hình của ngài, sau đó liền rời đi, nói là có chính sự phải làm."

Pang vẫn tiếp tục thẫn thờ nhìn ra ngoài, nhưng chỉ nhìn thấy một bức tường trắng xoá, nhàm chán đến mức chim cũng không thèm đậu, bướm cũng không muốn lượn qua. Nghĩ lại mình đã nhìn bức tường đó được tám năm ròng rã, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn tất cả chấm dứt quách cho xong. Rồi khung cảnh những đêm ảo mộng kia một lần nữa quay về choán hết tâm trí, huyền diệu như vậy, đẹp đẽ như vậy, lại còn có người đó... Có Boboiboy ở bên cạnh, ban đêm cũng không lạnh đến thế này, đều rất ấm áp, rất vui vẻ, rất hài hoà, đến tiếng dế kêu nghe vào tai cũng thành tiên nhạc. Nhưng mà hắn là hoàng tử, là đại tướng quân, là người Rintis, ngăn cách giữa hai người không đơn thuần là hoàng huynh, không đơn thuần là địa vị, mà còn là mâu thuẫn, là thù hằn mấy mươi năm, sâu như vực thẳm, cao như núi non, đánh đổi cả mạng sống cũng không đổi được một khắc đường đường chính chính bên nhau. Nghĩ vậy, Pang cảm thấy như có ai đâm một dao vào trong lồng ngực y, vừa đau đớn tê tái vừa khó thở. Không biết từ lúc nào, nước mắt đã giàn giụa đầy trên gò má.

"Vương gia."

Cánh cửa phòng kẽo kẹt mở ra, người vừa đến chính là tướng quân Lahap. Pang tuy đã từng nhìn thấy hắn trong lễ đăng cơ của Kaizo, nhưng bộ dạng hắn vẫn là rất đáng sợ, vì vậy một lúc sau y mới trấn tĩnh trở lại, hỏi:

"Người đến đây là vì chuyện gì?"

Lahap bỗng quỳ một gối xuống đất, hướng về phía Pang thảm thiết nói rằng:

"Xin vương gia cứu lấy vận mệnh nước Liu và Rintis!"

Pang vội đỡ hắn dậy:

"Hãy nói ta nghe rõ ràng đã!"

"Hoàng huynh của ngươi, hắn thật sự điên rồi. Hắn muốn rút quân đội phía Bắc để chuẩn bị chiến tranh với Rintis, nhưng nếu làm vậy, quân Monco chắc chắn sẽ tràn vào nước ta như hổ đói! Cả Rintis và Liu đều sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!"

Pang nghe hắn nói xong vô cùng hốt hoảng:

"Vậy ta có thể làm được gì, xin tướng quân cứ nói."

"Điện hạ lần này phát động chiến tranh là vì muốn đạt được thần khí bí ẩn gọi là Năng lượng cầu của Rintis, cốt chỉ muốn gia tăng sức mạnh của mình. Hắn đối với chuyện tám năm về trước chịu ám ảnh rất lớn, nghĩ rằng do mình yếu ớt không bảo vệ nổi vương gia, để vương gia chịu thương tổn, nên từ đó hắn không ngừng tìm cách để trở nên mạnh mẽ hơn nữa, thậm chí mạo hiểm cả tính mạng. Vì vậy chỉ có vương gia mới có khả năng ngăn cản hắn. Còn ngăn cản bằng cách nào, thần cũng không biết."

Pang cảm thấy trong lòng rối bời, suy nghĩ đến đau đầu cũng không nghĩ ra được cách nào. Cục diện rối rắm bỗng nhiên quy về phía mình, Pang cũng không biết phải đối diện ra sao, cũng không biết nên nhìn hoàng huynh như thế nào. Có lẽ ca thật sự điên rồi, điên từ tám năm trước rồi... Thứ đệ thật sự cần, đâu phải sự bảo vệ của ca, đâu phải sức mạnh của ca!? Nhưng có lẽ nói ra ca cũng không có cách nào hiểu được nữa rồi.

Sau một hồi đi đi lại lại, cuối cùng Pang quyết định ngồi vào bàn viết một lá thư, sau đó niêm phong lại kĩ càng mới đưa cho Lahap.

"Lahap, giúp ta đưa gấp phong thư này đến Rintis, giao tận tay đại tướng quân của họ, nhất thiết không để người nào khác xem được."

"Thần có thể được biết...?"

"Ta muốn thông báo cho Rintis biết chuyện chúng ta muốn chiến tranh với họ."

"Nhưng nếu ngài làm thế chẳng phải giúp chúng sớm phòng bị tốt sao?" Lahap vội vàng nhắc nhở.

"Nếu họ chuẩn bị tốt canh phòng ở biên cương thì có lẽ hoàng thượng sẽ cân nhắc một chút quyết định lần này."

"Vậy nếu chúng tức giận mà tấn công chúng ta trước thì sao? Vương gia, ngài vẫn là nên nghĩ kĩ lại đi!"

"Lahap, ta chính là đang đánh một canh bạc, cược hết lòng tin của ta vào vị đại tướng quân đó. Nếu hắn biết nghĩ cho bá tánh hai nước, thì sẽ làm như ta nghĩ, chỉ tăng cường phòng vệ biên cương, mà ta có thể nói chắc là hắn sẽ làm vậy. Vì vậy, ta muốn tướng quân bảo đảm phong thư này giao tận tay hắn, không được để lọt ra ngoài. Chuyện này một mình hắn biết là đủ."

"Thần... Đã rõ."Lahap tuy còn thắc mắc nhưng vẫn quyết định tin tưởng vị tiểu vương gia này, lập tức rời đi, thúc ngựa chạy cả đêm, mong rút ngắn thời gian đến được biên giới Rintis.

***

Một tháng sau, Kaizo bỗng nhận thấy canh phòng biên giới phía Đông Rintis nghiêm ngặt hơn hẳn. Hắn phái người đi điều tra chỉ nhận được những tin tức như là "phía Đông xuất hiện phản tặc làm loạn" hoặc "phía Đông xuất hiện sơn tặc hung tàn", không có vẻ gì là biết đến kế hoạch của hắn. Nhưng lực lượng quân đội lớn như vậy chặn trước đường tiến, lại có đến hai vị nữ tướng đảm nhiệm, vì vậy mà Kaizo phải nén lại phẫn nộ, hạ lệnh ngưng điều động quân lính.

Lahap tiếp được lệnh mừng muốn rơi lệ, âm thầm cảm thán tiểu vương gia quả thực nhìn xa trông rộng, thật không ngờ cứ vậy mà đoán trúng toàn bộ diễn biến.

Nửa tháng trước hắn đến được vùng biên cương Rintis, may mắn sao vừa đúng lúc đại tướng quân đến đó kiểm tra qua đội ngũ, vì vậy mà vừa vặn gặp được hắn để trao thư. Khi Boboiboy nhìn thấy trên thư có một chữ "F" nho nhỏ, liền nghĩ đến Pang lúc đầu tự xưng là Fang, vì vậy gấp gáp mở ra xem. Lahap dõi theo từng cử động của hắn mà nơm nớp lo sợ, không ngờ hắn đọc xong một lượt thì rất bình tĩnh mà mời Lahap vào trong lều uống chén trà, sau đó còn viết một lá thư hồi âm dài rất dài, nói rằng nhớ trao tận tay cho tiểu vương gia, đừng để lọt vào tay người khác, nếu bị Kaizo hoàng thượng phát hiện thì phải lập tức đốt đi. Lahap nghe vậy rất ngạc nhiên, lúc vương gia viết lá thư này hoàn toàn không có khai ra thân phận, làm sao tên này biết được? Nhưng mà hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, uống xong một chung trà đó lập tức cầm thư hồi âm leo lên lưng ngựa phi như điên, về sớm một chút, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Vương gia sau khi đọc qua tờ đầu tiên của thư hồi âm thì phấn khởi bảo rằng bên Rintis đã chấp nhận tăng cường canh phòng và sẽ không chủ động tấn công trước. Lahap nghe vậy thấy cả người đều nhẹ nhõm, thật muốn dập đầu lạy tiểu vương gia, nhưng mà y đã vội đỡ hắn dậy.

Nhưng mà hắn cũng hơi thắc mắc, nếu một tờ đầu tiên đó là những chấp thuận của Rintis đối với Liu, thì bốn năm tờ còn lại đều viết những gì, sao lại dài đến như vậy?

Pang ở trong phòng đọc thư của Boboiboy mấy lượt, tâm trạng đều vui vẻ lên không ít. Đều là những nỗ lực ngoại giao của hắn nhằm giúp quan hệ hai nước hoà hợp trở lại, hiện tại đã thành công mở vài phiên chợ nhỏ giúp hai nước trao đổi hàng hoá, cùng vài thương lộ dự tính sẽ xây, chỉ còn chờ phía trên chấp thuận. Mà Kaizo hắn sẽ không quản đến mấy thương lộ nho nhỏ này, thường giao cho mấy thương hội lớn của hoàng thân quốc thích nên chắc là sẽ không có bất lợi gì. Quan hệ hai nước tuy nói là rất xấu, nhưng chỉ là phía hoàng tộc, còn là chuyện mấy chục năm trước, người bây giờ chỉ muốn nhắm mắt bỏ qua, tìm cơ hội hoà giải cho xong. Người dân chất phác chỉ muốn hoà hợp yên ổn đều rất hào hứng trước những việc làm của Boboiboy, vô cùng phối hợp. Ngoài ra, biết Pang thích nhạc, hắn còn đặc biệt soạn một khúc, giai điệu đơn giản vui vẻ hài hoà, ca từ sống động giống như trẻ thơ nhảy múa, khi tấu lên tâm trạng sẽ tốt lên không ít.

Cuối thư, hắn còn nói, chắc chắn lần sau gặp lại, y cùng hắn có thể đường đường chính chính ở bên nhau. Chỉ là không biết phải mất bao nhiêu lâu, không dám mong y sẽ đợi.

Pang đọc dòng này, cảm thấy mắt hơi nhoè đi. Đợi chứ, nếu một ngày có thể đợi, vậy mười năm, hai mươi năm đều có thể đợi.

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net