Never Let Me Go

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chapter 3: Never Let Me Go

Một vài tháng sau khi Koutarou đã khoẻ hơn, Keiji cũng bớt việc đi ít nhiều. Trong thời gian đợi Koutarou hồi phục, trong phòng bệnh có vài người hiến đã "hoàn thành" nên giờ chỉ còn lại mỗi Koutarou. Căn phòng yên tĩnh đến lạ, và như thường lệ là Keiji sẽ ngồi làm một số công việc bàn giấy trong khi anh nằm trên giường tâng tâng trái Mikasa đã bạc màu. Anh bảo là làm như thế sẽ khiến đẩy nhanh quá trình hồi phục hơn, thế thì anh có thể chóng được ra ngoài.

- Koutarou, em không nghĩ là làm như thế sẽ có tác dụn-

Keiji bỏ lửng câu nói khi bắt gặp ánh mắt hờn dỗi của Koutarou, cúi đầu làm tiếp công việc đang dở dang. Anh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, trời hôm nay trong lắm, yên ả đến mức chẳng có một gợn mây, sắc trời chỉ thuần một màu xanh biếc. Koutarou thấy mình như bị hút vào đó, hệt như cách anh bị cuốn vào trong đôi mắt Keiji. Giữa tầng không, anh bắt được bóng dáng của mấy con chim yến chao liệng trên ấy, từng con nối đuôi nhau nô đùa vui vẻ trong cái bầu không khí vẫn còn chút hơi lạnh từ mùa đông năm ngoái.

Xuân là mùa yến bay về tổ.

Ừ, sao anh lại chẳng để ý mấy nhỉ? Thoắt một cái mùa đông đã qua rồi, chuyện hiến tạng dường như đã trở thành một thứ gì đó xa lắm, giống như là chuyện từ mười hay hai mươi năm trước.

- Keiji nè, cái đồng hồ treo tường có từ lâu rồi à? Anh không biết đấy.

Koutarou lia mắt sang cái đồng hồ cúc cu mới toanh bằng gỗ treo trên tường, hồn nhiên đặt câu hỏi.

- Hả, cái đồng hồ đó em mới mua hai hôm trước mà?

Keiji dừng bút, đưa tay chỉnh kính, nhìn Koutarou với cặp mắt khó hiểu. Anh rơi vào trầm tư, sững người ra mất một lúc. Sao anh lại cảm thấy như thứ đó đã ở trên bờ tường trắng phau kia lâu lắm rồi, một cảm giác quen thuộc đến kì lạ.

"Là deja vu à?"

Koutarou lắc đầu nguầy nguậy để xua tan đi bớt mấy suy nghĩ mà anh cho là linh tinh ấy khỏi đầu. Kế bên cạnh anh, Keiji vẫn đang cặm cụi làm việc, mắt nhìn đăm đăm vào mấy tờ giấy trên bàn. Koutarou toan nhéo vào má em, nhưng nghĩ thế nào lại thôi, dù sao thì em trai tóc đen này cũng là kiểu người không thích bị làm phiền khi đang tập trung mà.

"Tetsurou K, đã hoàn thành tại trung tâm phục hồi Harue."

"Kei T, đã hoàn thành Harue, cùng lúc với Tetsurou."

Đây là hai hồ sơ cuối cùng trong ngày rồi. Keiji nắn nót kí xuống, ấn thêm mỗi cái một dấu mộc đỏ tươi, rồi sắp xếp ngay ngắn vào chiếc cặp văn phòng màu nâu hạt dẻ. Bỗng em ngồi bất động, ngẩn nguời ra một hồi, bàn tay khẽ run lên. Phòng bệnh yên ắng đến mức có thể nghe rõ được tim Keiji đang đập hơi nhanh, cùng với tiếng đồng hồ tích tắc gõ nhịp.

Mười ba giờ mười ba phút.

Cái đồng hồ hơi rung lên lạo xạo.

- Cúc cu, cúc cu.

Tiếng cái con chim kêu lên lập tức kéo Keiji về với thực tại. Em chầm chậm thở hắt ra, cất kính vào trong hộp, từ từ đứng dậy.

- Keiji, ổn không?

Giọng Koutarou lo lắng, Keiji khẽ cong môi, lắc đầu.

- Không có gì đâu, mình đi nhé anh?

- Yay, cuối cùng cũng được đi chơi với em. Hey hey hey!!

Anh không giấu nổi sự vui vẻ, chẳng kìm được mà reo lên, nhảy luôn xuống giường. Đã lâu chưa được ra ngoài, mấy bộ đồ trong tủ giờ cũng có dịp dùng đến. Rất nhanh, Koutarou đã lục ra từ trong ngăn kéo chiếc haori màu vàng nắng và chiếc kimono màu đen cùng chiếc quần hakama mà mình thích, anh hí hửng ra mặt, lại còn ướm lên xoay vài vòng. Thấy anh hớn hở như vậy, Keiji chỉ biết cười trừ.

"Thật mừng vì anh ấy vẫn như thế", em thầm nghĩ.

.

- Koutarou, anh mà không nhanh lên là em đi đó.

Keiji vừa sửa lại cái nơ trên áo sơ mi, vừa gọi lớn với Koutarou. Phải mất vài phút sau anh mới tất tả chạy ra, lúc đó Keiji đã yên vị trên chiếc ô tô Mitsubishi Mirage Hatchback xám xanh, vờ đạp ga định chạy đi thật.

- A, Keiji, không được bỏ anh Koutarou của em lại!!

Koutarou phóng tới mở cửa xe, nhảy vào ghế lái phụ, bĩu môi liếc Keiji. Em không nhịn được mà phì cười, ôi Koutarou, tính trẻ con của anh đúng là chẳng thay đổi chút nào. Chiếc xe từ từ lăn bánh, rời khỏi trung tâm phục hồi Reiki. Từ Ichihara đến quận Chiba cũng không mất quá lâu, chỉ tầm nửa tiếng là tới. Keiji vốn quen đường nên cũng không có vấn đề gì mấy.

Trừ việc Koutarou hết đòi lái xe đến nhoài người ra cửa xe.

- Koutarou, em đề nghị anh nên ngồi xuống trước khi có bất kì tai nạn hi hữu nào xảy ra. Nghiêm túc.

Koutarou cười hề hề, tí tởn quay đầu lại cười với em, gió từ bên ngoài thổi phần phật mái đầu trắng pha đen. Hết cách, Keiji đóng luôn cửa sổ ô tô lại, tiện tay nhấn nút bật đài radio.

- Ô, em mua radio à?

Giờ thì Koutarou nhanh chóng dời sự chú ý sang chiếc đài Akai con con trên xe, nó không to lắm, cầm vừa lòng bằng tay, có ăng ten và vài cái nút vặn để điều chỉnh âm lượng. Con máy màu nâu cánh gián, trông hơi cũ kĩ và bốc mùi rỉ sét, nhưng xem chừng vẫn chạy được. Cái đài kêu rè rè, phát ra mấy tiếng lọc cọc nho nhỏ, rồi mới bắt đầu chạy nhạc.

Darling, hold me, hold me, hold me

And never, never, never let me go.

Darling, kiss me, kiss me, kiss me

And never, never, never let me go.

Keiji chớp chớp mắt, vốn cuộn băng này không phải của em, nó là một món đồ lưu lạc từ nước Anh xa xôi, cụ thể là từ cái người chăm sóc được gọi Kathy H ấy. "Mãi đừng xa em" là một bài trong album "Những ca khúc sau lúc hoàng hôn" của Judy Bridgewater, cuốn băng duy nhất em có, cũng là bài em thích nhất và hay bật lên lúc lái xe. Nó hầu như chẳng có gì ngoài lời yêu thiết tha của cô gái dành cho chàng trai nọ. Tiết tấu bài chậm, dễ nghe, lại thân thương gần gũi, cho dù nghe đi nghe lại nhiều lần cũng không bị chán.

Fill my love with ecstasy.

Bind my heart with your warm embrace

And tell me no one would ever take my place.

Darling, tell me, tell me, tell me

You'll never, never, never...

Never let me go.

Keiji tưởng tượng cảnh mình nằm gọn trong vòng tay Koutarou, hai tay ôm chặt người nọ, lặng im mỉm cười. Anh sẽ không bao giờ rời xa em, mãi mãi. Một ảo ảnh hạnh phúc đến vô thực. Koutarou sẽ không rời đi, Koutarou sẽ không "hoàn thành", Koutarou sẽ vĩnh viễn ở lại đây.

Phải không nhỉ?

Có lẽ thời gian đã chạy chậm lại vài nhịp khi em mơ mộng như thế. Cũng được, thêm một chút nữa cũng tốt, thêm một ít nữa sẽ tốt hơn nữa, không, như vậy thì không đủ. Keiji ghì chặt vô lăng, chau mày lại, vô thức đạp phanh làm chiếc xe phóng đi nhanh hơn. Sự thay đổi tốc độ đột ngột làm Koutarou hơi bật người ra phía trước, suýt thì đánh rơi cái máy hát.

- Oa, Keiji, em từ từ thôi chứ!! Anh biết là em đang háo hức nhưng mà cái gì cũng phải từ từ thôiiii.

Anh la lên.

- E-em xin lỗi

Keiji lúng túng đáp, hơi thở có phần gấp gáp, em nhanh chóng nhả phanh ra để giảm tốc.

- Này Keiji, bài này có nghĩa là gì thế? Chậc, anh toàn ăn trứng ngỗng giờ Anh nên chả hiểu gì sất.

Koutarou quên béng những gì vừa xảy ra trong nháy mắt, đột ngột đặt câu hỏi, trong tay vẫn mân mê cái radio, anh đã bao giờ nghiêm túc trong tiết Anh đâu mà nghe hiểu hết bài. À, anh nghe được từ "darling", hình như là "người yêu dấu" và ai đó sẽ đi, Koutarou cũng không rõ nữa.

- À, chỉ là bài hát về tình yêu thôi, kiểu người hát muốn ở bên cạnh người yêu mãi mãi ấy mà.

Keiji cố tình đáp qua loa, rồi làm như phải tập trung lái xe, em né tránh ánh nhìn của Koutarou.

"Xin đừng rời xa em.", đáng lẽ Keiji đã có thể nói thế, nhưng ngôn từ lại kẹt lại trong cổ họng, không cách nào thoát ra nổi.

(to be continued)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net