Chương 1: "Để ý tới anh một chút đi mà.."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng đã rất lâu rồi Bokuto mới có cho mình được một dịp nghỉ ngơi đúng nghĩa. Cậu ta háo hức tới mức độ ngay khi vừa nhận được thông báo từ huấn luyện viên đã nhảy cẫng lên hô lớn ba chữ "Hey Hey Hey!!" đầy quen thuộc ở giữa sân tập, sau đó chạy vù vào phòng thay đồ lấy điện thoại báo tin cho "người tình bé nhỏ" Akaashi.

"Này Akaashi, anh sắp được nghỉ tận 1 tuần lận đấy, tuyệt quá đúng không? Chúng ta đi du lịch điiiii~"

Bokuto nhìn chằm chằm vào điện thoại với biểu hiện hết sức mong đợi, nghĩ rằng nếu như Akaashi biết tin này chắc sẽ vui lắm cho xem. 

Kể ra lần cuối cả hai gặp nhau đã là chuyện của bốn tháng trước rồi, lúc đó Bokuto đang bận rộn tập luyện cho giải đấu lớn nên đến thời gian ngủ còn chẳng có huống hồ gì là thời gian hẹn hò. Chẳng mấy khi mà có được cơ hội rảnh rỗi thế này, nhất định sẽ phải ở bên cạnh Akaashi suốt một tuần và liên tục "làm tình" mới được. Bokuto đã nghĩ như vậy đấy.

Nhưng mà, trái ngược lại với vẻ mong đợi của Bokuto là màn hình chẳng hiện chút gì phản hồi của đối phương ở bên kia. Bokuto cau mày, tin nhắn đã được gửi đi tận một phút rồi đấy, em ấy đang làm gì mà không trả lời tin nhắn của mình chứ?

Chưa dừng lại ở đó, Bokuto vẫn tiếp tục gửi tin nhắn đi, nói đúng hơn phải gọi là spam tin nhắn:

"Nàyyy Akaashiii!!"

"Em có ở đó không vậy, Akaashiii?"

"Anh được nghỉ tận 1 tuần đấy, anh nhớ em lắm, muốn gặp em chết đi được đây nàyyyy"

"Akaashi trả lời anh đi"

"Em để ý tới anh chút đi mà Akaashi à"

"Akaashiiiii..."

Hàng loạt tin nhắn cứ thế được gửi đi, kết quả vẫn chẳng thay đổi gì. Bokuto chán chường, mái tóc dựng đặc trưng cũng rũ xuống, nhìn là biết con người tăng động ban nãy đổi chỗ cho "Bokuto ủ rũ" rồi. Bên ngoài, tiếng huấn luyện viên vọng vào gọi Bokuto ra sân giãn cơ, nhưng mà đầu óc Bokuto giờ còn nghĩ gì tới luyện tập hay giãn cơ chứ, Akaashi không trả lời tin nhắn thì mọi thứ coi như chấm hết rồi. Cậu thở dài một tiếng, động tác chậm rãi cất điện thoại vào trong tủ trông như chẳng nỡ, vẫn như còn mong chờ màn hình sáng lên vậy.

Thế mà không ngờ màn hình sáng lên thật, cơ mà không phải sáng lên vì tin nhắn mà là cuộc gọi đến, người mà ai cũng biết là ai gọi đến đấy. Bokuto thấy vậy phía sau như mọc một cái đuôi đang vẫy vẫy tỏ thái độ vui mừng khôn xiết, ngay lập tức bắt điện thoại, bên kia truyền tới giọng nói hơi trầm ổn:

"Em đây, xin lỗi anh vì giờ em mới mở điện thoại, nãy giờ em đang làm việc"

"Vậy sao, anh cứ nghĩ em ngó lơ anh rồi chứ, anh buồn lắm đấy"

Bokuto vừa dựa vào tủ vừa giả bộ bày ra giọng trách móc. Akaashi nghe thấy vậy khẽ cười lên vài tiếng:

"Haha, anh nói gì vậy chứ. Vậy, bao giờ thì anh được nghỉ?"

"Bắt đầu từ ngày mai là anh được nghỉ rồi. Em có đang ở nhà không?"

"Em vẫn còn ở công ty, khoảng một tiếng nữa em tan làm rồi"

Bokuto đưa tay vuốt sau gáy, mặt hơi đỏ lên, cậu ậm ừ sắp xếp câu nói trong đầu trong khi ngoài kia huấn luyện viên như muốn nổi điên tới nơi:

"Vậy hôm nay tập xong... anh qua chỗ em nhé"

Akaashi bên này hơi khựng lại, mỉm cười thầm định nói gì đó nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng la oái oái của Bokuto ở bên kia kèm tiếng mắng chửi, có vẻ như là huấn luyện viên của anh ấy. Cậu chỉ khẽ lắc đầu vài cái, sau đó nhắn gửi đi một tin nhắn rồi tiếp tục làm cho xong công việc.

...

Bokuto sau khi bị huấn luyện viên vắt kiệt sức xong thì người không còn một miếng sức sống nào, giờ chỉ muốn nằm ra ngủ luôn thôi, chẳng còn suy nghĩ được gì. Trong lúc định mở điện thoại làm gì đó thì thấy tin nhắn của Akaashi gửi tới trước đó.

"Em ở nhà đợi anh nhé."

Hai mắt Bokuto sáng rực, ngay lập tức liền nhớ ra mục đích sau khi tập xong của mình là gì. Nguồn năng lượng từ đâu tuôn trào khắp cơ thể, Bokuto phóng như bay xuống bãi đỗ xe, chạy vội vàng tới nhà của Akaashi trong sự ngơ ngác của đồng đội. Hinata - người duy nhất nãy giờ không hiểu chuyện gì bèn lóng ngóng lên tiếng:

"Ủa, nãy anh Bokuto mệt dữ lắm mà sao giờ lại..."

"Sức mạnh tình yêu đấy" 

Atsumu ngắt lời, bày ra bộ dạng như hiểu rõ tường tận lý do mà trả lời dưới ánh nhìn ngây ngô của Hinata.

...

Ding dong ~ Ding dongggg

"Ra liền đây"

Akaashi thong thả lấy khăn lau khô quả đầu vừa mới tắm xong vẫn còn đang ướt nước của mình, từ tốn bước tới cánh cửa, đằng nào bản thân cậu cũng biết người dám đứng trước của nhà mình bấm chuông inh ỏi giờ này chỉ có một người mà thôi. Cửa còn chưa kịp mở ra hết, một thân hình to lớn bổ nhào về phía Akaashi, ngay sau đó liền không để cho cậu có cơ hội phòng bị mà hôn tới tấp lên mặt cậu.

"Bokuto... từ từ... á"

Bokuto làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục hôn lấy hôn để, thiếu điều không thể vo tròn người trước mặt lại thành một viên kẹo mà nuốt ực vào bụng mới thoả. Cậu vuốt ve vòng eo của Akaashi, cúi đầu hít lấy mùi hương nơi hõm vai của Akaashi, cảm thán:

"Em mới tắm xong à, thơm chết mất"

"Còn anh thì toàn mùi mồ hôi thôi đấy"

Akaashi lúc này mới có sức thoát khỏi cái ôm cứng ngắc của Bokuto, chỉ chỉ về phía nhà tắm:

"Anh biết phải làm gì rồi đấy"

"Em quá đáng thật. Tập xong là anh chạy tới đây kiếm em liền đấy, vậy mà em... Chẳng lẽ bốn tháng qua có mình anh là nhớ em thôi chắc?"

Bokuto bĩu môi, ngồi phịch xuống ghế sopha làm bộ giận dỗi như trẻ con. Akaashi chỉ biết cười trừ lắc đầu, cái con người này mãi chẳng thay đổi, tính cách vẫn hệt như xưa vậy. 

Akaashi từ từ tiến tới, cậu ngồi lên đùi của Bokuto, Bokuto có hơi giật mình, định vòng tay ôm lại nhưng nhớ ra bản thân đang đóng vai người giận nên vẫn tiếp tục diễn, không thèm quan tâm Akaashi. Akaashi cười phụt một tiếng, nâng tay ôm lấy gương mặt của Bokuto bắt quay về phía mình, sau đó chậm rãi ngậm lấy môi của Bokuto. 

Mới đầu Bokuto vẫn quyết mím chặt môi, nhưng sao mà cưỡng lại được việc "người tình bé nhỏ" chủ động vươn đầu lưỡi muốn thăm dò mình chứ. Bokuto chuyển từ thế bị động thành chủ động, chỉ dùng sức một tí đã hoàn tất đè Akaashi ở phía dưới thân, môi lưỡi cả hai tiếp tục giao hoà cùng nhau. Bàn tay Bokuto thuần thục từng chút vuốt ve trên cơ thể của Akaashi, trêu đùa hai điểm hồng nhỏ nhắn trên ngực rồi từ từ xuống vùng nhạy cảm phía dưới bụng, Akaashi bỗng rùng mình dùng bắp đùi kẹp chặt lấy bàn tay không yên phận của Bokuto, thở hổn hển đáp:

"Ha.. từ từ đã. Chẳng phải anh nên tắm trước đi à?"

"Làm xong rồi tắm cũng được mà"

"Nhưng...ư ưm"

Không để Akaashi nói hết câu, Bokuto đã cúi xuống tiếp tục gặm cắn môi của Akaashi. 

Từng tiếng rên đứt quãng liên tục vang lên, cả căn phòng như nhuốm màu của ái dục. Mỗi một cú thúc của Bokuto, Akaashi không thể kìm được giọng của chính mình. 

"Ah..chậm... Bokuto...chậm lại"

Đối với những lời năn nỉ của Akaashi, Bokuto gương mặt tràn đầy vẻ đắc ý, tiếp tục thúc vào bên trong mạnh bạo hơn. Nhìn thấy toàn thân Akaashi run rẩy dưới thân mình là điều khiến Bokuto thoả mãn nhất, có thể đặt ngang bằng với việc cậu giành được chiến thắng với những cú đập bóng dứt khoát hạ gục đối thủ, hoặc có thể hơn. 

"Em thích chứ... Akaashi?"

"Ah... em nghĩ là em... em sắp.."

Bokuto cắn môi dưới, chuyển động hông ngày một dồn dập hơn, Akaashi run rẩy không ngừng, sau đó ưỡn eo về phía trước, rên lớn một tiếng, cả hai liền bắn ra.

Cơ thể Bokuto đổ sầm về phía Akaashi, toàn thân cả hai ướt đẫm ôm lấy nhau. Bokuto dịu dàng hôn nhẹ lên trán, chóp mũi, bả vai rồi cuối cùng là môi của Akaashi. Akaashi hơi khàn giọng, nói:

"Hah.. anh định vày chết em đấy à?"

"Hì hì"

"Em mới tắm xong mà..."

Bokuto cười rạng rỡ, chỉ dùng một lực nhỏ đã ôm được toàn bộ người Akaashi vào trong ngực, từng bước tiến vào phòng tắm.

...

Cả hai ngâm mình trong bồn nước ấm, Akaashi rất thư thả tựa lưng vào người Bokuto, để Bokuto xoa nắn đầu cho mình, thật sự rất thoải mái. Bốn tháng qua phải gọi là quãng thời gian cực hình, Bokuto phải chuẩn bị cho giải đấu thì bản thân Akaashi cũng vùi mình vào công việc, ngày nào cũng tới gần sáng sớm mới được ngủ. May là khi gặp Bokuto, dáng vẻ của bản thân không đến nỗi quá tệ để anh ấy nhìn thấy.

"Ai bảo bốn tháng qua chỉ có mình anh nhớ em chứ, em cũng nhớ anh cơ mà."

Bokuto hơi dừng động tác, Akaashi cảm nhận được người đằng sau đang cười mình, quay lại trừng một cái. Bokuto quơ quơ tay xin lỗi, nhìn cậu đầy yêu chiều rồi hôn phóc lên môi cậu một cái:

"Anh biết mà, anh chỉ chọc em chút xíu thôi, không ngờ Akaashi cũng để bụng đấy"

Nhìn dáng vẻ cười cợt của Bokuto, Akaashi chẳng thấy tức giận chút nào, cậu dụi đầu mình vào vai Bokuto, hai tay cũng quàng qua eo anh. Cả hai đã quen nhau từ cấp ba, cho đến khi tốt nghiệp, dù không còn tiếp tục được làm đồng đội trên sân cùng với nhau nhưng thật may là họ vẫn có nhau, chẳng rời xa dù chỉ là một chút. Akaashi rất trân trọng cuộc đời này đã đem Bokuto đến bên cạnh cậu, để cậu có thể cảm nhận rõ được thế nào là hạnh phúc, là được yêu thương cùng chiều chuộng.

"Em yêu anh"

"Hả?"

"Em bảo là em yêu anh"

"Hả?"

Bokuto vẫn lặp lại câu hỏi như cũ. Akaashi nghiêm mặt, không ngần ngại nhéo mạnh vào eo của Bokuto khiến anh la oai oái lên:

"Anh giỡn mặt với em đấy à?"

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi.. Á!! đau anh mà"

Bokuto càng la, Akaashi càng nhéo, cả hai chơi đùa trong bồn tắm hết sức vui vẻ. Cho đến khi, Bokuto bắt lấy hai bàn tay của Akaashi giơ lên phía đỉnh đầu, thở hắt ra vài hơi, sau đó nhếch một bên lông mày, dõng dạc đáp:

"Được, tới lượt của anh nhé, em đừng có mà chạy"

Akaashi dự cảm không lành, liền cười xán lạn xoa dịu:

"Anh... mình có thể thương ...ưmm"

Bokuto như con hổ đói ngậm lấy môi Akaashi tiếp tục nhay cắn, chưa cần phải đợi tới lúc "làm tình" liên tục trong chuyến du lịch sắp tới với Akaashi, ngay bây giờ Bokuto cũng có thể làm chuyện đó được. Akaashi biết mình không thể thoát được con người này, mặc dù ban nãy đã làm rồi nhưng sao anh ấy vẫn còn dư sức vậy không biết, liên tục dùng giọng nói nỉ non ngắt quãng của mình van nài Bokuto, nhưng vô hiệu.

Sau khi chơi đùa nhau mệt mài trong nhà tắm, Akaashi gần như không còn đủ sức để ngóc đầu dậy mà nằm vật vã ra giường ngủ mất, toàn thân những dấu hôn to nhỏ rải rác từng chỗ một. Còn Bokuto vô cùng hí hửng ở bên cạnh, chăm chỉ search từng địa điểm cả hai sẽ đi trong chuyến du lịch sắp tới. Miệng còn lẩm bẩm hát bài hát đồng dao của bọn con nít nữa.

Akaashi liệu có biết rằng sắp tới bản thân sẽ bị hành tới mức nào không vậy?

...








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net