KonoBoku | Chế Độ Chán Nản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện xảy ra khi Bokuto vừa lên năm hai.

Hôm đó, Fukurodani có một buổi đấu tập với một trường cao trung khác ở Tokyo, và kết quả là bọn họ đã thua tơi tả.

Việc cao trung Fukurodani có một tay đập với phong độ thi đấu thất thường, lúc nắng lúc mưa, thì việc thua cuộc cũng chẳng mấy làm lạ.

Nhưng sự việc sẽ chẳng tệ đến thế nếu lúc đó Bokuto không vừa mới được đàn anh chủ công của mình khen nức nở và quyết định sẽ giao phó trách nhiệm cao cả ấy lại cho cậu.

Những gì diễn ra sau đó, không cần quá thông minh mới đoán được: Bokuto rơi vào trạng thái chán nản, cậu ta tuyệt vọng vì những cú đập của mình luôn bị chặn lại, cậu ta suy sụp vì làm chủ công thất vọng, cậu ta tự ti vì để những cố gắng cứu bóng của các thành viên trong đội vô nghĩa.

Và rồi, không ai thấy cậu ta ở đâu luôn.

Kiểu như, phụt, Bokuto biến mất vào không khí.

Fukurodani chia nhau ra tìm khắp nơi, từ nhà vệ sinh ở các dãy hành lang, sân thượng, một xó ở lớp học, thậm chí có người còn gọi điện cho Kuroo để chắc chắn rằng cậu ta không dại dột tới mức lén chạy qua Nekoma để làm khùng điên với cậu bạn thân ở bên đó.

Trong số đó, Konoha là người cuối cùng tìm kiếm trong phòng thể chất.

Anh cá chắc rằng chỗ này thế nào cũng sẽ tìm được gì đó.

Konoha lục tung nhà dụng cụ, soi từng kẽ hở, từng góc kẹt trong phòng, loay hoay ngó nghiêng bên cạnh mấy thứ dụng cụ.

Cuối cùng, anh tìm thấy Bokuto khi vừa tiện tay giở một ngăn của bệ nhảy ra.

Cậu ngồi bó gối gọn trong mấy ngăn bệ, nghe thật vô lý vì cơ thể của cậu ấy cũng khá đồ sộ, nhưng thôi kệ đi.

- Sao mày chui vào đây được vậy?

Thay vì trách móc, Konoha lại chọn chất giọng dịu dàng và ánh mắt pha chút nhẹ nhõm để nhìn cậu.

Giận thì cũng có giận đấy, nhưng tìm ra nó là mừng rồi.

Cậu nhóc không trả lời, dúi gương mặt ươn ướt vào hai cánh tay để tránh né ánh nhìn của Konoha. Là cậu ta mắc cỡ, nhõng nhẽo, hay là đang ăn vạ đây? Nhưng mà... nhìn cũng dễ thương.

Gì-

Khoan!

Mày vừa nghĩ cái gì vậy Konoha Akinori?

Anh bấn loạn bởi suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình. Sao anh lại khen Bokuto dễ thương được chứ, không thể nào, quá vô lý, đây không phải là anh, chắc chắn không phải anh!

Konoha sau một loạt địa chấn tâm hồn đã nhanh chóng chấn chỉnh lại để còn hoàn thành sứ mệnh của mình.

- Mọi người dành cả giờ nghỉ để đi tìm mày đó.

Cậu nghe thấy thì giật mình, ngẩng mặt lên nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe tỏ vẻ tội lỗi.

- X-xin lỗi...

Cậu lí nhí hai chữ nhỏ xíu trong cổ họng, nhưng anh vẫn nghe ra được sự hối lỗi ấy.

- Thôi được rồi. - Konoha thở hắt ra một hơi, với tay xoa đầu Bokuto rồi nhân tiện nắm lấy bắp tay kéo cậu ra ngoài - Đừng có ngồi trong đây nữa, muỗi cắn.

Cậu từ từ đứng dậy, hai tay vẫn nắm lấy anh, để anh đỡ cậu ra khỏi bệ nhảy.

Bokuto cao hơn Konoha cả khúc, nhưng mỗi lần cậu ấy tủi thân như vậy thì bỗng chốc như biến thành một đứa trẻ.

"Về cơ bản thì tính khí của nó cũng không khác mấy đứa trẻ trâu là bao." - Konoha thầm nhủ khi nhìn Bokuto lấy tay quẹt nước mắt nước mũi tùm lum.

Anh nheo mắt, tặc tặc lưỡi liên tục rồi lôi Bokuto ra ngoài vòi rửa tay. Anh dùng một tay lấy nước, tay còn lại áp lên má để giữ mặt cậu yên vị rồi miết nhẹ lên mí mắt, xoa gương mặt trắng trẻo đang ửng đỏ vì khóc nhè.

Konoha còn nhân cơ hội bóp mũi cậu mấy cái khiến người kia la oai oái.

- Này, đừng có bóp mũi tao!

Konoha bật cười. Anh nắm lấy cổ tay cậu kéo đi:

- Được rồi, mọi người đang tìm mày đó, về thôi.

***

Không ít lần Bokuto rơi vào trạng thái suy sụp, và lần nào Konoha cũng bất lực trước sự rắc rối của nó.

Nhiều lần nghĩ ngợi lung tung, đã có lúc anh phát hiện bản thân cảm thấy trống vắng và nhung nhớ khi nghĩ về tương lai không còn ở bên cạnh cậu và bị làm phiền bởi những điều như thế nữa.

Không biết từ khi nào, không biết vì sao, Konoha đã rung động trước những điều nhỏ nhặt của cậu.

***

Về phần những suy nghĩ về tương lai của Konoha, anh đã đúng.

Anh đã đúng khi cho rằng Bokuto sẽ trưởng thành và trở nên mạnh mẽ khi trên sân đấu, không cần phải dựa dẫm để đồng đội "nâng niu" mà đã có thể vững vàng trên chính đôi chân của mình.

Nhưng anh đã sai khi nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy trống vắng.

Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, khi thấy một Bokuto Kotaro như vậy, anh không thể ngăn mình cảm thấy tự hào, vì người ấy đã thành công trên con đường cậu ấy chọn.

Và vì sao phải cảm thấy trống vắng khi giờ đây anh có thể đường đường chính chính công khai hẹn hò với "Quý Ngài Chủ Công Bình Thường" được chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net