TeruBoku ~ KuroBoku | Friendzone

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Terushima gặp Bokuto sau trận đấu với Karasuno, khi cậu đã nhận ra giá trị của việc thật sự đặt nỗ lực vào một việc gì đó rồi gặt lấy thành quả, hơn là chỉ chơi cho vui.

Bokuto cũng là kiểu người đi tìm niềm vui trong việc anh làm, nhưng không phải theo kiểu của cậu, vì vậy nên Terushima cảm thấy thật sự may mắn khi không gặp anh trước trận đấu của Karasuno.

Từ khi gặp Bokuto, Terushima như được nhân đôi niềm vui. Tính tình người kia phóng khoáng còn năng động, nay lại đi cùng với sự tăng động của cậu thì chẳng còn cái lễ hội nào có thể ồn ào hơn hai người này được nữa.

Không biết từ lúc nào, cậu nhận ra mình đã có cảm tình với anh. Vậy là bỗng chốc, Terushima Yuuji biến thành một cậu bé có sở thích viết nhật ký.

Vì không dám nói ra tình cảm mình dành cho anh nên bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu âu yếm cậu chỉ đành nhét vào quyển sổ nhỏ.

Ngày tháng năm...

Nhật ký thân mến,

Hôm nay tôi được chơi bóng cùng với Bokuto-san.

Anh ấy rất thích đập bóng , nên luôn nhờ tôi chuyền bóng dùm.

Nhưng mà chết tiệt!

Tập luyện với anh ta mệt vãi cả mồ hôi.

Tôi gần như tắt thở sau buổi tập ấy!

Đổi lại thì tôi được nhìn thấy nụ cười của Bokuto-san.

Anh ấy nói cảm ơn và khen tôi chuyền tốt, mặc dù tôi chuyền cũng không tốt lắm khi bản thân tôi cũng không phải là chuyền hai, và chắc chắn là tôi chuyền tệ hơn Akaashi rất nhiều.

Nhưng thôi kệ, ảnh vui là được.

Ngày tháng năm...

Hôm nay tôi lại tập bóng với Bokuto-san.

Nhưng thay vì chuyền bóng thì hôm nay ảnh lại dạy tôi cách đập bóng.

Tôi rất để tâm vào kiến thức này, tôi nhận ra khi cố gắng hết sức để làm gì đó thì tự khắc nó cũng vui thôi, nhất là khi có Bokuto-san.

Thật ra thì tôi để tâm đến anh ấy hơn.

Ngày tháng năm...

Nghe nói anh Bokuto thích ăn thịt nướng nên tôi đã rủ anh ấy đi ăn ở một quán gần nhà.

Quán hơi nhỏ nhưng anh ấy không quan tâm về điều đó, mà suốt buổi chỉ ngồi tấm tắc khen đồ ăn ngon quá!

Anh ấy bảo muốn được đi ăn với tôi thêm lần nữa!

Ôi trời, vâng ạ! Chắc chắn rồi! Anh ơi, em có thể ngồi ăn với anh cả ngày cũng được, ngày nào cũng ăn thì càng tốt!!!

Ngày tháng năm...

Tôi lưu số điện thoại của Bokuto-san rồi, nhưng tên của anh ấy trong danh bạ thì tôi đã suy nghĩ rất nhiều.

Tôi không muốn giữ nguyên chữ Bokuto-san như vậy nữa, tôi muốn đổi thành tên gì đó đáng yêu hơn, Cú Lớn chẳng hạn.

Nhưng tôi lại sợ anh ấy thấy thì ngại chết!

Ngày tháng năm...

Tôi đổi tên của anh ấy rồi!

Ảnh bảo biệt danh Cú Lớn nghe thật ngầu.

Tuyệt!

Anh là Cú Lớn của em!!!

Ngày tháng năm...

Hình như chắn giữa bên Nekoma cũng thích anh ấy.

Tôi có tình địch.

Thật không vui chút nào!

Thêm cái tên Akaashi kia nữa.

Cậu ta có vẻ hơi khó chịu với mấy người định tiếp cận Bokuto-san. Điển hình là cậu ta không ưa chắn giữa Nekoma lắm.

Tôi đoán thế .

Tôi không muốn nói nhiều về chuyện này, nhất định phải cua được Bokuto-san.

***

Terushima thật sự nghiêm túc về việc tỏ tình với Bokuto. Cậu đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng, luyện tập cũng đã nhiều lần.

Mấy lần cua gái thì hay lắm, tới lúc cua crush thì lại vật vả cả tuần trời.

Cậu gọi cho anh, hẹn đến ăn tối tại quán thịt nướng cũ, tất nhiên là Cú Lớn rất vui vẻ đồng ý.

Cậu ngồi đợi, năm phút sau đã thấy anh hớn hở chạy đến, toe toét cười với cậu:

- Teru-kun! Anh tới rồi nè!

- Bokuto-san! - Cậu đứng bật dậy - Anh ngồi đây đi ạ.

Bokuto nhanh chóng tiến đến ghế ngồi, rồi gọi ngay món ăn khoái khẩu. Đây đã trở thành lẽ thường mỗi lần hai người đi ăn cùng nhau vì Terushima cứ luôn để cho Bokuto gọi món, anh ăn món nào thì cậu ăn món đó.

Không để hai vị khách quen phải đợi lâu, ông chủ đã bưng lên một khay nướng cùng với các đĩa thịt tươi.

Bokuto hớn hở gắp thịt bỏ vào khay, hết miếng này tới miếng khác. Anh háo hức quá nên vô thức quên mất cậu nhóc ngồi bên cạnh, lúc hết hồn nhận ra, quay sang thì thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào mình.

- Teru-kun? Em không ăn à? Anh nướng luôn dùm em nha!

Bokuto toan lấy tay gắp luôn mấy miếng thịt mà bình thường vẫn là phần ăn của cậu. Tay vừa vươn tới đã bị cậu nắm giữ lại.

- Bokuto-san.

- Hở? - Anh tròn mắt.

- Em thích anh.

Bokuto chớp chớp mắt vài cái, rồi toét miệng cười:

- Ừ! Anh cũng thích em mà.

Mắt cậu sáng lên.

Bokuto-san cũng thích cậu!

- Anh đâu có ghét em đâu!

Anh ấy không ghét mình!

Gì?

Khoan đã...

- À vâng ạ.

- Này này, đi ăn mà sao em lại hỏi vậy? Anh không bao giờ ghét bạn bè của mình đâu.

Phải rồi.

Anh chả bao giờ ghét bạn bè của anh đâu.

Bạn bè.

Em rất không vui khi làm bạn với anh đó anh có biết không?

Tiếng lòng Terushima gào thét nhưng cơ mặt thì vẫn phải giữ bình tĩnh.

- Anh có thích Kuroo-san không ạ?

- Có chứ! - Bokuto vừa tọng miếng thịt mới chín vào miệng vừa nhồm nhoàm nói.

- Vậy còn Akaashi?

- Có!

- Hinata?

- Có luôn! Đệ tử của anh đó!

Bokuto tự hào khi nhắc về Hinata vì chính anh đã dạy cho cậu nhóc học cách thực hiện động tác giả.

"Nhật ký ơi, tôi không ổn chút nào cả.", Terushima khóc trong lòng.

Anh ngốc quá.

- Ơ kìa Teru-kun, mau ăn đi chứ!

- Em ăn ngay đây ạ.

Xốc lại tinh thần, cậu quay trở lại với vẻ hoạt bát thường ngày, tự an ủi bản thân rằng không sao đâu, sau này tỏ tình lại cũng được.

Còn friendzone với anh cũng được, cậu muốn làm bất cứ hành động thân mật nào với anh cũng không bị nghi ngờ.

Nên bây giờ thì cứ tận hưởng đã.

***

Bonus: Drama tranh sủng căng đứt dây đàn giữa Kuroo và Terushima.

Kuroo: Ê Bo.

Bokuto: Hể, có chuyện gì thế?

Kuroo: Nghe nói dạo này cậu hay đi chơi với thằng nhóc đội trưởng của Johzenji hả?

Bokuto: Ờ đúng đúng. Teru-kun, nó học giỏi dữ lắm. Hôm trước tụi tui có chơi đố, mà tui hỏi câu nào nó cũng nói đúng hết trơn, phải tìm cơ hội phục thù mới được!

Kuroo: Tui cũng học giỏi mà...

Bokuto: Ông nói gì vậy Kuroo, Teru-kun nó-

Terushima: *chạy ào tới* Cú Lớn-sannnnn!!!!!

Bokuto: Ahh! Hey hey hey Teru-kunnnn!!!!

Kuroo: *gầm gừ khẽ* Làm cái gì mà vui quá vậy? Lại còn biệt danh nữa à?

Terushima: Kuroo-san, anh cũng ở đây à.

Kuroo: Thấy sao còn hỏi?

Bokuto: Sao tự nhiên giọng ông nghe bực mình quá vậy?

Kuroo: *gượng cười* Ơ không không. Tại, ờ, tại... tại bữa nay nóng quá thôi.

Terushima: À...

Bokuto: Đúng rồi, Teru-kun. Anh nghe nói em xỏ khuyên lưỡi à?

Terushima: Vâng, đúng ạ. Anh chưa thấy sao?

Bokuto: Bữa giờ anh không có để ý.

Kuroo: Nhóc còn xỏ cả khuyên lưỡi nữa cơ à?

Terushima: *thè lưỡi* Đây này.

Bokuto: Ồhhhhhhhh!

Kuroo: Ồ, nhìn cũng ngầu đấy.

Bokuto: Ê ê, cảm giác nó như thế nào vậy?

Terushima: *nhếch mép* Như vầy ạ.

Terushima luồn tay ra sau đầu của Bokuto, kéo anh lại gần, nhanh đến mức khiến Kuroo không kịp phản ứng, rồi hôn lên môi anh.

Kuroo sau khi nhận ra thì đã quá muộn, chỉ có thể đen mặt nhìn chiếc khuyên lưỡi nghịch ngợm của Terushima nằm gọn trong miệng của Bokuto.

Bokuto, vì ngu ngơ, chưa đi xỏ khuyên lần nào, không biết Terushima có tình cảm với mình, nên cứ nghĩ rằng đó là hành động bình thường của y khi người khác hỏi về cảm giác. Anh hơi ngượng đôi chút, nhưng rốt cuộc vẫn để yên.

Trải nghiệm đã đời, Terushima thả anh ra.

Bokuto: Trời đất ơi!! Tuyệt ghê!

Terushima: Bokuto-san nghĩ nó tuyệt thật ạ? *liếc sang Kuroo khiêu khích*

Bokuto: Teru-kun cũng ghê đấy nhỉ! Đúng không Kuroo?

Kuroo: *nghiến răng trèo trẹo* Ừ. Đúng. Nhóc mày... cũng ghê đấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net