WashiBoku | Cục Cưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Fukurodani cứ như nhà trẻ ấy nhỉ".

Không rõ là ai đã nói câu đó, nhưng dù là ai thì người đó vẫn nói đúng. Tại vì có thằng đội trưởng như Bokuto ấy, nó không quản lý mình thì thôi, đằng này mình còn phải quản lý ngược lại nó nữa. Cả đội đâu phải mình nó là con út, nhưng có nó trong đội rồi thì mấy đứa kia cũng thành anh chị hết.

Bình thường thì nói bóng gió ví von thế thôi, nhưng hôm nay thì Fukurodani thành cái nhà trẻ thật rồi.

- WOOAAHHHHHH!!!!!!

- Trời ơi trời ơi trời ới!!!!

- Konoha mày bình tĩnh coi!! Mày đang ẵm nó đó!

- TAO ĐANG RẤT BÌNH TĨNH!

- S-sao nó khóc vậy? Nó đói hả? Hay nó muốn thay tã?!

- Nó làm gì có mặc tã! Mày không thấy nó trần như nhộng hả?

Đại loại là vậy.

Trong khi cả đội nháo nhào bấn loạn thì Washio chỉ dám ngồi một bên trầm ngâm quan sát bọn họ chăm sóc Bokuto.

Phải rồi, là Bokuto đấy. Bokuto Kotaro.

Nó là đứa nhóc đang khiến cho cả đội bóng Fukurodani bị tiền đình đấy.

Sự việc bắt đầu như thế nào, không ai biết, chỉ biết rằng sáng nay Bokuto vẫn đến trường một cách rất bình thường, trong cơ thể của một người cực kỳ bình thường, hành vi và suy nghĩ cũng vô cùng bình thường (dựa trên thang đo thường ngày của cậu), nhưng khi đến giờ tập thì nó đột ngột trở nên bất bình thường.

Cụ thể là nó bị teo nhỏ thành đứa con nít một tuổi, và ngồi khóc oa oa trong phòng thay đồ cho đến khi Konoha phát hiện thấy và phải bồng nó ra ngoài.

Tất cả mọi người đều đang quay mòng mòng với nó nên không ai có thời gian điều tra nguyên nhân vì sao tự nhiên Bokuto lại có thể teo nhỏ lại thành như vậy, mà kể cả có muốn điều tra ngay bây giờ đi chăng nữa thì cũng không được, nên bọn họ lựa chọn gạt vấn đề đó sang một bên, tập trung vào việc giữ cho mồm miệng thằng nhóc này im lặng để còn tiếp tục buổi tập.

Quay trở lại với Washio, cậu học sinh lớp 12 dạo gần đây đang mất ngủ vì bị con nít xa lánh nên không dám lại gần Bokuto, sợ rằng nếu làm cho nó khóc to hơn...

- Washio! Giúp tao cái, tao muốn đi vệ sinh. Tao hết nhịn nổi rồi!

...thì buổi tập ngày hôm nay coi như bỏ xó.

À mà, muộn rồi.

- Konoha, khoan đã! - Washio cuống cuồng gọi với theo, nhưng Konoha đã chạy biến từ lúc nào.

Ôm Bokuto mà mồ hôi hột anh túa ra khắp nơi, tay run run cố gắng giữ cho thằng nhóc đừng rớt xuống đất và hai chân thì đang ở trong tư thế sẵn sàng bỏ chạy và quăng thằng nhóc này vào bất kỳ người đồng đội nào gần đó nhất nếu nó bất thình lình khóc toáng lên.

- W-Washio-san, anh ổn chứ ạ? - Akaashi từ xa "nhích" đến bằng những bước chân ngập ngừng.

Akaashi - con một - Keiji, bình thường rất ra dáng một bảo mẫu "full-time" nhưng thật ra kinh nghiệm của anh với mấy chuyện như này, nói trắng ra, là không có kinh nghiệm gì sất. Nên dù trong lòng rất muốn giúp, Akaashi cũng không biết mình phải giúp như thế nào.

- Sa-Saru, mày có em đúng không, giúp tao...

- Xin lỗi, tao đang bận pha sữa.

"Vãi chưởng! Đồ nghề ở đâu mà có sẵn vậy?", Washio thảng thốt nghĩ.

- Shirofuku mới vừa đi mua, ở cửa tiệm tạp hóa gần đây thôi. - Thấy được suy nghĩ in rành rành trên mặt Washio, anh liền trả lời không chút do dự - Chịu khó ôm nó một chút đi.

- Oi Washio, tao về rồi đây, cảm ơn nhé. - Giọng nói của Konoha vang lên từ cửa phòng.

Anh nhanh chóng rảo bước vào để giải cứu người đồng đội đang bị giữ trẻ bất đắc dĩ. Đừng ai nghĩ cậu ấy cố tình chạy trốn, Konoha thật sự có năng khiếu trong việc trông con nít đấy.

- Mấy đứa có em cũng được việc quá nhỉ? - Komi đứng bên ngoài trêu chọc anh - Mày đúng là thằng "lắm nghề nhưng không chuyên" đó Konoha.

- Im đê! - Konoha vừa quát vừa chìa tay ra để đón lấy Bokuto.

Nhưng một điều kỳ diệu không ngờ đã xảy ra.

- Ê này, nó nín rồi này!

Giọng nói của Konoha đánh thức cả đội bóng. Tất cả đồng loạt hướng ánh nhìn về phía Washio và Bokuto.

- Ơ, phải nhỉ! Nó nín thật rồi này.

- Quào, mày có bí quyết gì vậy?

- Thật kinh khủng! Thật phi thường!

- Không lẽ đây chính là sức mạnh tiềm ẩn của Washio-san sao?

Rõ ràng là không một ai để ý cái chuyện thằng nhỏ đã ngừng khóc từ khi được đặt vào tay của Washio mà chỉ chú ý tới cái cách anh căng thẳng như thế nào và liên tưởng tới cây đàn bị lên dây quá độ.

Không một ai, tức là bao gồm cả anh.

"Tôi đã làm gì thế này?!", Washio sửng sốt tới mức không nói nên lời, chỉ biết đứng hình nhìn em bé Bokuto đang nằm gọn trong lòng mình.

- Mày giỏi ghê đấy Washio. - Konoha tấm tắc khen.

- Ta-tao không biết nữa... - Washio bối rối trả lời.

- Rồi rồi thế nào cũng được. - Sarukui tiến đến với bình sữa nóng trong tay - Thằng nào mặc đồ cho nó đi, rồi để tao dỗ nó ngủ cho lành.

Vì buổi tập cho giải đấu quốc gia đang chờ đợi ở phía trước, Washio nhanh chóng đặt Bokuto xuống tấm khăn Sarukui đã trải sẵn để Konoha mặc đồ cho ẻm. Nhưng vừa rời khỏi Washio chưa được bao lâu thì ẻm lại ngoác mồm ra khóc tiếp.

- Ê không ổn, không ổn! - Konoha vội vàng đặt nó ngược lại vào vòng tay của anh - Mày ẵm nó đi. Rồi bình sữa đâu? Đưa nó đút luôn!

Não của Washio còn chưa kịp xử lý hết những gì Konoha vừa nói thì anh đã thấy mình cầm bình sữa nóng trong tay và thằng bé Bokuto thì đang bú một cách ngon lành.

- Thế này đi. Để Washio ôm nó một lúc cũng được, mọi người cứ tập trước. Chừng nào Bokuto-chan ngủ thì đưa tớ và Yukie trông hộ cho. - Suzumeda đề nghị khi thấy vấn đề vẫn chưa đâu vào đâu.

Tính đến thời điểm hiện tại thì cách giải quyết mà cô đưa ra có thể được xem là hợp lý và nhanh gọn nhất, chẳng mấy chốc, âm thanh trái bóng va chạm với sàn nhà đã vang lên.

- Cậu chịu khó tập trễ một chút nhé. - Cô quay sang Washio.

- Không sao. - Anh gật đầu ra hiệu với cô.

Dần dần, sự chú ý đã rời khỏi em bé Bokuto và Washio. Lúc này, anh mới có đủ bình tĩnh để nhìn lại Bokuto.

Nó cũng không khác lúc bình thường là mấy, chỉ là bây giờ nó nhỏ xíu, mặt tròn tròn, má thì phúng phính, bàn tay chút éc vịn vào ngón tay to lớn của Washio, hai mắt mở to nhìn anh chăm chú.

Bỗng, nó nhả núm ti ra, tay nhỏ với với lên mặt anh, và...

Cười toe toét.

Thịch!

Có ai nghe thấy tiếng gì không?

Là tiếng trái tim của Washio bị sự đáng yêu của bé Bokuto tấn công đó!

Bình thường nhìn mặt Bokuto đã rất dễ thương rồi, bây giờ nó còn dễ thương hơn như vậy nữa!

Washio thật sự gục ngã trước nụ cười thuần khiết của crush rồi!

Phải, Washio đang thích thầm Bokuto. Đâu có thằng đực rựa nào khi không lại đi khen một thằng đồng đội đực rựa khác của mình dễ thương bao giờ. Và nhờ ơn của cái sự việc ngày hôm nay mà anh đã có thể được ôm trọn cậu vào lòng. Đây chính là cơ hội nghìn năm có một!!!

- A! Tóc! - Bé Bokuto một tay bám vào áo của Washio, tay còn lại chỉ chỉ lên mái tóc dựng đứng của anh, ngọng ngịu nói.

- Cậu... em muốn sờ tóc của tớ à?

- Tóc! - Em bé toét miệng cười khoe hàm răng nhỏ xíu.

Đối diện với nụ cười đó thì có kêu Washio bay sang Mỹ mua bò nướng về cho ẻm ăn cũng được chứ huống hồ gì là sờ tóc.

Anh đặt bình sữa sang một bên để đỡ Bokuto-chan đứng thẳng dậy, còn mình thì cúi đầu xuống cho vừa tầm của em.

Có thể thấy rằng đam mê với mấy quả đầu dựng dựng của Bokuto đã bộc lộ từ khi còn bé rồi. Em thọt tay vào trong mái tóc ngắn của Washio, vuốt qua vuốt lại, vừa vuốt vừa bật cười nắc nẻ.

Nhìn em cười, bất giác khóe môi anh cũng cong theo. Lần đầu tiên có đứa con nít gặp anh mà không khóc, người đó lại còn là crush của anh nữa chứ.

"Không biết ngày mai Bokuto có trở lại bình thường không.", Washio thầm nhủ, không rõ bản thân đang lo lắng hay mong chờ.

- Thôi được rồi. - Anh gỡ Bokuto-chan ra khỏi đầu của mình - Uống sữa đi nào.

Mất đi "đồ chơi" của mình, vẻ mặt bé Bokuto lộ rõ sự buồn bã. Washio không nỡ thấy em khóc, nhưng cứ để em chơi như thế thì em sẽ bị đói, mà anh cũng không tập luyện được. Nhỡ đến lúc Bokuto bình thường trở lại, anh lại không bắt kịp cậu thì sao.

- Thôi nào... cục cưng.

Trong phút khó xử, Washio buộc miệng nói ra hai chữ "cục cưng". Anh nói hoàn toàn không tự chủ, lúc nghĩ lại thì mặt mũi đã đỏ tới mang tai.

- A-a... ý của tớ là... - Washio ngại ngùng bào chữa, không hề nghĩ đến điều này trông sẽ thật ngớ ngẩn nếu như làm với một đứa con nít một tuổi.

Không biết là Bokuto có hiểu không những gì anh nói hay không, nhưng sau khi nghe Washio nói vậy thì em đã ngoan ngoãn tiếp tục uống sữa.

Phản ứng của Bokuto hoàn toàn nằm ngoài tầm dự liệu của anh. Mà dù sao thì, chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa.

Được một lát thì Bokuto thiếp đi. Anh giao em lại cho hai cô gái quản lý để quay lại buổi tập luyện của mình.

Thật lòng thì anh cũng thấy hơi tiếc tiếc, nhưng mà lại không làm khác được.

Chiều hôm đó Washio đã bế Bokuto-chan về tận nhà của em và giải thích mọi chuyện cho nhà Bokuto, và sáng hôm sau, mọi người lại được thấy một Bokuto bình thường đi đến trường, lần này thì không còn sự cố dễ thương nào xảy ra nữa.

Cuối ngày, Washio gặp Bokuto ở cổng trường. Giờ này chỉ còn lại hai người, cậu đã cố tình hẹn anh ra gặp riêng để nói chuyện.

- Này, về chuyện ngày hôm qua... - Một cách bất ngờ, Bokuto lại trở nên ngượng ngùng - Thật ra tao vẫn còn nhớ.

Washio tròn mắt.

Nhớ? Nghĩa là những gì diễn ra hôm qua, cậu ấy đều nhớ hết. Kể cả chuyện anh gọi Bokuto là "cục cưng"?!

- Mày nhớ chuyện... - Như một trái táo, sự lúng túng đã chặn ngang cổ họng của anh không để cho phần còn lại của câu nói thoát ra ngoài.

- Thì... mày gọi tao là cục cưng. - Bokuto mím môi, quay đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Washio.

Cùng lúc đó, Washio đang nhìn chằm chằm Bokuto, sốc đến mức mồm miệng mở ra há hốc.

Một khoảng im lặng bao trùm không gian sau câu nói của cậu làm tăng thêm sự gượng gạo giữa hai người.

Rồi như không chịu nổi nữa, Bokuto bất thình lình làm một tràng:

- Nhưng này! Thật ra tao thích mày gọi tao như vậy. Chỉ mình mày thôi. Nên là... thế đấy! Nếu mày cũng thích thì sau này cứ gọi như thế cũng được!

Nói xong, cậu ba chân bốn cẳng chạy thẳng về nhà, để lại Washio ngơ ngác giữa sân trường.

- Cái thằng này! - Vừa vui vừa ngại, anh bật cười, hai chân vô lực ngồi phịch xuống đất, tự cảm thấy mình giống như thằng ngốc lần đầu gặp được tình yêu.

Thỉnh thoảng những sự cố như thế này cũng tốt đấy chứ nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net