❤oan gia chạm mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau khai giảng
-Vũ Thiên Minh. Hạ Nhi nhấn mạnh từng chữ đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía xa nơi sân trường một dáng hình khiến cô nàng muốn đánh người
"hắt xì " cậu nhóc nào đó đang đi bỗng hắt xì nghiêm trọng
-không sao chứ. Vương Đồmg lo lắng hỏi
-chắc bị người ta nhắc thôi.Hắn cười
-ờ
Hắn ngoái đầu nhìn về phía lan can một bóng hình nhỏ nhắn vừa rời khỏi, hắn nhoẻn miệng cười
Ngày thứ bảy sau giờ tan học hắn một mình đi về vừa đi tới cầu thang thì bắt gặp ánh mắt quen thuộc, cô đứng khoanh tay dựa vào bức tường ,hắn vờ như không thấy bước qua
-Vũ Thiên Minh. Cô gằn từng chữ
Hắn có chút ngạc nhiên dừng lại ngoái đầu nhìn
-cuối cùng cũng gặp nhóc. Cô cười như không cười bước tới trước mặt hắn
-oh rất vui được gặp chị, chị Quan Hạ Nhi, tiếc nhỉ đến giờ chị mới nhận ra em, em thì biết chị từ lúc mới vô trường rồi. Hắn cười híp mắt
-hừ coi như nhok giỏi. Cô lườm nguýt đầy khinh bỉ
-giờ chị muốn làm gì định đánh hay làm thịt em. Hắn cười đểu nét mặt đầy nham hiểm
Cô đỏ mặt ,nghiến răng
-ta cảnh cáo mi tốt nhất an phận thủ thường đừng có mà soi mói người khác bằng không...

-bằng không thế nào... Hắn hỏi ngược cười gian
-cho dù bị trực phạt ta cũng phải cho mi một trận.cô tức giận nói
-em lại sợ chị quá cơ, em không dám đâu. Hắn cười quan sát nét mặt theo hắn là dễ thương kia
-nhóc... Cô xiết tay nhìn hắn bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống
-Hạ Nhi, Hạ Nhi về thôi. Giọng của Thanh Nhã vọng lại
Cô bỏ đi trước không quen ném lại cho hắn ánh mắt giết người ,cảnh cáo
-Quan Hạ Nhi. Hắn cười thích thú lấy làm vui vẻ lắm
Nhà ăn
-hôm nay thế nào bài kiểm tra không khó chứ làm được không á. Hiểu Đinh hỏi
- cũng tạm .cô đáp lấy lệ vẫn cắm cúi ăn
-tâm trạng hôm nay không tốt à sao nhìn cậu khó chịu thế. Tiểu tuyết nghi ngờ hỏi.
-nắng mưa thất thường mà có gì đâu. Cô ngước mắt biện minh
-thế mà cứ tưởng lại bị tên nhóc nào đó chọc giận chứ. Thanh Nhã cười nham hiểm
-Cậu muốn chết sao có tin tối nay ngủ ngoài cửa không hả. Cô trừng mắt cảnh cáo
-tên nhóc ư. Cả đám ồ lên nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm
-đừng có nhìn tớ như vậy tớ có làm gì đâu. Cô nuốt miếng cơm đang nhai dở -khả nghi lắm. Cả đám đưa mắt nhìn nhau cười nham hiểm
-các cậu không biết thì đừng nói lung tung tớ với hắn chả có gì cả nếu có thì cũng là kẻ thù
Bọn họ gật đầu như đã hiểu nhưng thực chất là ngấm ngầm nghi ngờ
Cô đổ mồ hôi hột nhìn mấy đứa bạn yêu quý
Một ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Cô, hắn đứng dậy đi khỏi bàn ăn
-tên này. Cô nghĩ bụng nghiến răng ánh mắt căm ghét
-ý đừng lườm bọn này như thế bọn này chịu không nổi đâu. Thanh Nhã không hiểu tưởng cô đang lườm mình bèn nói
-ai thèm lườm cậu, đúng là làm việc xấu nhiều quá bị nhột à. Cô trừng mắt -tớ ăn ở ngay thẳng lắm nha
-cậu là cong không phải thẳng. Cô cười đáp lại
-auto bắt bẻ
-học trò tiến sĩ mà lị .tiểu tuyết trêu
-tớ nào dám múa rìu qua mắt thợ chứ đặc biệt là ngay trước mắt những thiên tài như các cậu chứ.
-biết rồi tiểu thư chúng nô tì ko cãi lại người
-biết điều là tốt .cô ngạo mạn nói
-thiệt tình cậu hết thuốc chữa rồi. Thanh Nhã lắc đầu ngán ngẩm
-haha ta có thể coi như đó là một lời khen chứ. Cô cười tươi
-tùy cậu thôi. Thanh Nhã đổ mồ hôi lạnh ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sakura