Phần I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BỔN CÔNG TỬ KHÔNG MUỐN LÀM VƯƠNG PHI] - 1/10
Tác giả: 小梨爱喝水 等
Đề cử: Bé ổn hông lại đây tui ôm cái nè..ღˇᴗˇ

Edit: Koqua
/ Bản dịch phi lợi nhuận, vui lòng không reup dưới mọi hình thức, trân trọng!/

VĂN ÁN
Ta rõ ràng là một nam tử, nhưng lại bị ép gả cho Nhiếp chính vương.

Đêm tân hôn, ngay khi hắn vừa xốc khăn voan đỏ lên, ta đã đ.âm hắn bằng một thanh chủy thủ.

Lập tức bị sượt qua mặt làm hắn bị thương.

Nhưng thay vì tức giận, hắn lại cười dâm tà :

“Vương phi thật hoang dã, bổn vương rất thích".

Ta: ......

Lão tử là nam nhân, vương phi cái rắm!
1

“Cái gì! Các người vậy mà lại đem ta gả cho Thịnh Lan Đình? Hắn chính là nam nhân đó! Phụ thân, ngươi đang đùa thôi phải không?”

Ta không dám tin nhìn phụ thân.

Lúc này người đang chễm chệ trên ghế chủ tọa trước sảnh, mặt mày gian xảo không có lấy một chút dịu dàng, lạnh lùng đến xa lạ.

Người trước mắt còn xứng làm phụ thân ta ư?

Ta từ trước đến nay vẫn biết hắn lòng tham không đáy, luôn chỉ nghĩ đến việc thăng quan tiến chức

Vậy mà vẫn không thể ngờ lại hoang đường đến mức này.

Huống hồ ta đường đường nam nhân người cao bảy thước, nên xông pha phía trước, dựng danh với núi sông.

Ta từ nhỏ đã luôn đọc sách của những vị thánh hiền, một lòng lòng muốn vì đất nước mà bỏ sức, vì nhân dân mà dụng tâm*.

(* câu gốc là: một lòng nghĩ muốn vì thiên địa lập tâm, mà sống dân lập mệnh = lòng luôn hướng đến tổ quốc, thay đổi số phận của người dân)

Đích mẫu* nhìn ta một cách lạnh nhạt, cười: “Ngươi quả thật là không biết tốt xấu!”

(*chính thê của cha)

“Ngươi có biết trong kinh thành này, đâu đâu cũng là quý nữ, tiểu thư của danh gia vọng tộc ao ước trở thành nhiếp chính vương phi, vậy mà Thịnh Lan Đình ai cũng không vừa mắt, chỉ chọn mỗi ngươi.”

“Ngươi thế mà lại không muốn? Nếu không phải là khuôn mặt này của ngươi còn có chút ưa nhìn, vậy đến cả tư cách gả cho hạ nhân Thịnh phủ ngươi cũng không có!”

Ta lại nghe không lọt tai, phất tay áo định rời đi:

“Các người có nói nữa cũng vô dụng! Trần Vân Tuyên ta thân là đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, tuyệt đối sẽ không đồng ý gả cho một nam nhân!”

Đúng lúc này, đám hạ nhân lao tới, không nói hai lời liền đem ta trói chặt.

Phụ thân trực tiếp hạ trên mặt ta một quyền:

“Nghịch tử! Ngươi nghe kỹ cho ta! Ngươi gả thì gả, không gả cũng phải gả!”

“Ta nuôi ngươi lớn đến nhường này, ngươi lại muốn báo hiếu ta thế này hả? Người đâu, đem nó nhốt vào trong tư phòng, tới khi thành hôn mới thôi!”

2

Một tháng sau, ta vẫn là phải mặc hỉ phục, ngồi lên kiệu hoa gả chho một nam tử.

Lúc đầu, ta muốn chạy trốn, thế nhưng phụ thân lại có thể dùng tính mạng muội muội uy hiếp ta.

Chúng ta đều là do di nương sinh ra.

Từ khi nương khi chết, chúng ta ngày ngày dựa vào nhau mà tồn tại trong Thẩm phủ.

Nếu ta không gả, phụ thân liền gả nàng cho Đông Thành lão chưa có vợ.

Thân là huynh trưởng, sao có thể có thể trở mắt nhìn muội muội rơi vào vực thẳm?

Ta đành phải đồng ý hôn sự.

Cưới gả thì có thể, nhưng nếu Thinh Lan Đình kia muốn động vào ta, ta tuyệt đối không nương tay

Lại nói đến, ta thực sự không thể hiểu nổi.

Thịnh Lan Đình sao có thể chọn một nam tử như ta làm vương phi?

Về Thịnh Lan Đình, ta từng thấy qua vài lần..

Hắn chính là dưới một người trên vạn người, Nhiếp Chính Vương, quyền lực trải rộng khắp nơi, địa vị không ai sánh bằng.

Trước đây lúc tiên đế băng hà, thái tử mới chỉ có bảy tuổi, liền nhượng quyền cho nhị đệ là Thịnh Lan Đình đảm nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, phụ tá triều chính, cho đến vua mới lên nắm quyền.

Mười năm qua, cả thiên hạ này dường như đã thuộc về hắn.

Vua mới có mà như không.

Đính mẫu nói không sai.

Trong thánh đô rộng lớn như vậy, có nhà quyền quý nào lại không muốn đem nữ nhi gả cho hắn?

Nếu như một người được nhìn trúng, vậy gà chó cũng có thể lên trời*.

(*ý là: cả họ được hưởng phúc lớn, có chỗ dựa, toàn gia nhờ cậy)

Nhưng kỳ lạ thay, Thịnh Lan Đình lại không có bất kỳ động thái gì

Chỉ cần là mĩ nhân được đưa cho hắn, hắn sẽ trả lại một cách nguyên vẹn, không một vết xước.

Người ngoài cũng ngầm hiểu, lại đưa đi vài tiểu bạch kiểm tuấn tú.

Vậy nhưng hắn một người cũng không thu.

Mọi người mới hiểu ra, có lẽ nhiếp chính vương này căn bản không thích mỹ sắc.

Mãi đến lần này, Thịnh Lan Đình lại chỉ rõ muốn nam nhân là ta đây gả cho hắn làm thê.

Ta hoàn toàn khó hiểu.

Hắn đến cùng là có ý gì?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net