#21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1 tháng sau

Hạ Tứ dần dần tỉnh dậy, nhìn người con gái đang ngồi ngủ, hắn khẽ chạm nhẹ vào đầu cô ta. Bị chạm vào cô gái bất giác giật mình mà tỉnh dậy.

" Tứ Tứ, anh tỉnh rồi." Cô gái mỉm cười, giọt nước mắt khẽ đọng trên mi

" Cô là ai. Đây là đâu" Hạ Tứ hỏi

" Anh không nhớ em sao. Em là An Nhã Vi đây mà. Anh đang ở trong bệnh viện. Đã ngủ hơn một tháng rồi đó." An Nhã Vi cầm tay của Hạ Tứ

" Đầu tôi đau quá. Rốt cuộc tại sao lại đau như vậy."Hạ Tứ lập tức rút tay lại

" Tứ Tứ, anh bị tai nạn đấy. Anh thực sự không nhớ gì sao Tứ" An Nhã Vi ngoài tỏ vẻ lo lắng nhưng trong thâm tâm lại khác

Hạ Tứ lắc đầu, An Nhã Vi mỉm cười rồi tự dưng lấy điện thoại ra. Mở ảnh của Hạ Mộc Phi đưa cho hắn xem.

" Anh có nhận ra cô ấy không" An Nhã Vi vui vẻ cười

" Cô ấy là ai. Tôi quen cô ta à" Hạ Tứ lạnh lùng nói

An Nhã Vi vui vẻ tắt máy đi rồi ôm Hạ Tứ. Có lẽ hắn đã mất trí nhớ rồi cho nên đây chính là cơ hội của cô ta dành lại những thứ thuộc về mình. An Nhã Vi ngày nào cũng đến chăm sóc cho Hạ Tứ, cô kể chuyện công ty của hắn và những thứ trước đây hắn hay làm nhưng không một câu nào nhắc đến Hạ Mộc Phi. Lúc này Tam Tử và Nhị Thần cũng đến thăm. Thấy An Nhã Vi, sắc mặt của Tam Tử và Nhị Thần kém sắc đi. Hai người bọn họ muốn nói chuyện riêng với Hạ tổng nên bảo cô ta đi ra ngoài.

" Hạ tổng, người nên ít tiếp xúc với cô ta thì hơn" Tam Tử nói

" Tôi khác tự biết cân nhắc. Nếu các người thăm xong rồi thì đi ra đi. Tôi muốn ngủ một chút" Hạ Tứ lạnh lùng nói

Nghe vậy Tam Tử và Nhị Thần liền đi ra ngoài. Vì vừa mới hồi phục nên thể trạng và sức khỏe của Hạ Tứ còn rất yếu. Trong lúc ngủ Hạ Tứ bỗng thấy mình ở trong một không gian khác, ở đây cỏ cây hoa lá đều rất đẹp.

" Tứ ơi, đến đây nào" Một giọng nói của người con gái vang lên

" Ba ba, chúng con ở đây. Lại đây chơi với chúng con đi" Một cặp song sinh nói văng vẳng trong cậu

Hạ Tứ đến gần bọn họ, hắn không nhìn rõ cô nhưng hình là một cô gái rất xinh đẹp, khóe miệng cô bỗng mỉm cười. Ánh mắt của hắn không tài nào rời khỏi nụ cười đó. Bỗng nhiên, hắn ta tiến lại gần hơn. Trong vô thức, hắn đưa tay mình đặt vào khuôn mặt cô. Nhưng khi vừa chạm vào thì cô đột nhiên biến mất, cả hai đứa trẻ song sinh kia cũng vậy. Không gian ấy bỗng trở nên tối mịt. Hạ Tứ giật mình liền tỉnh dậy. Đầu cậu lúc này rất đau, đau đến mức muốn nổ. Hắn không biết cô gái đó là ai nhưng hình bóng đó quen thuộc đến nhường nào. Thấy có tiếng động An Nhã Vi vội chạy vào, thấy người hắn toát mồ hôi cô ta liền đi lấy chiếc khăn lau người cho hắn.

" Anh gặp ác mộng sao" An Nhã Vi hỏi

"Không sao, chỉ thấy hơi mệt. Trước đây tôi có từng........ thôi không có gì" Hạ Tứ định hỏi An Nhã Vi nhưng lại thôi

" Tứ Tứ, anh nghỉ ngơi đi. Cuối tuần là xuất viện rồi" An Nhã Vi khuyên anh

Mọi việc cứ trôi đi, cuối cùng hắn cũng đã được xuất viện. Hạ Tứ lại bắt đầu quay lại công ty làm việc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chumy11