#26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mộc Phi buồn bã, u uất và khó chịu phần ngực trái. Hạ Tứ đứng ngoài cửa gõ nhưng cô không mở ra, cô vẫn ngồi cạnh cửa chờ hắn đi. Hạ Tứ biết giờ cô chẳng muốn gặp hắn, hắn cũng chẳng nhớ được gì về cô và cũng không biết tại sao cô lại muốn trốn tránh mình. Thấy cô không ra mở cửa hắn liền đi. Mộc Phi thấy bỗng nhiên im ắng, cô mở cửa ra xem. Thì ra hắn đã đi rồi, cô đóng cửa quay vào nhà. Bỗng nhiên trời đổ mưa lớn, Mộc Phi có chút lạnh sống lưng, bỗng nhiên cô lo cho Hạ Tứ vì sức khỏe của hắn vốn đãrất yếu nếu dầm mưa chắc chắn sẽ bị cảm mà nửa đêm như này chắc trợ lí của hắn cũng đã về nghỉ ngơi rồi nên chắc hắn sẽ không gọi để làm phiền. Sợ hắn rầm mưa cô liền cầm hai chiếc dù rồi nhanh chóng chạy theo hắn. Cũng may Hạ Tứ chưa đi xa, nhưng người hắn đã ướt hết. Mộc Phi vội chạy đến.

" Hạ Tứ, cầm dù này mà về, kẻo lại ốm" Mộc Phi nói rồi đưa ô cho hắn

" Thì ra, em vẫn quan tâm tôi" Hạ Tứ cười

" Không có, chỉ sợ anh về ốm lại là tội của tôi" Mộc Phi lạnh lùng nói

" Với em tôi là gì. Nếu đã quan tâm như vậy tại sao lại lảng tránh tôi." Hạ Tứ đến gần cô

Mộc Phi không biết trả lời thế nào liền quay mặt đi. Hạ Tứ nâng cằm cô lên. Nhẹ cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ của cô. Mộc Phi rất muốn đẩy hắn ra nhưng vì vẫn còn rất yêu hắn nên cô để hắn hôn. Cô thả chiếc dù xuống, cả hai cùng dầm dưới mưa. Tuy thời tiết lạnh nhưng nụ hôn nóng bỏng của hắn làm người cô nóng lên. Dứt khỏi nụ hôn nồng đó. Hạ Tứ mỉm cười, nhưng vì đứng dưới mưa lâu nên cậu ngã xuống người Mộc Phi.

Cô thấy hắn lịm đi liền đỡ hắn vào căn hộ rồi để hắn nằm trên giường. Mộc Phi thấy hơi thở của hắn ngày càng rõ ràng, cô vội sờ trán thì ra hắn đã bị cảm. Mộc Phi liền vào phòng tắm lấy chậu nước và chiếc khăn lau mặt cho cậu. Lau xong cô khẽ dựng người Hạ Tứ lên, nhẹ nhàng cởi áo ra. Thấy hắn mê man, cô giặt chiếc khăn lạnh vào chậu nước rồi đắp lên trên trán. Cả tối đó, Hạ Tứ sốt cao. Mộc Phi mệt quá nên thiếp đi bên cậu lúc nào không biết.

Sáng hôm sau, Hạ Tứ dậy thấy mình đang nằm trên giường, hắn vội nhìn xung quanh, thấy Mộc Phi nằm cạnh hắn liền nhẹ ngồi dậy, đắp chăn cho cô. Sau khi sinh hai nhóc, Mộc Phi thường xuyên ngủ không ngon cô thường bị đánh thức bởi tiếng động nhẹ hay cái chạm nhẹ. Nên khi Hạ Tứ vừa động vào cô liền thức dậy

" Ưm....anh dậy rồi à" Mộc Phi ngáy ngủ nói

" Dậy rồi. Sâu lười mau dậy đi" Hạ Tứ cười

" Hứ.... Tôi chăm sóc anh cả đêm, một lời cảm ơn cũng không có sao" Mộc Phi xoay người.

" Được, được cảm ơn em." Hạ Tứ nằm lại gần Mộc Phi

" Mộc Phi, những chuyện trước đây tôi không biết như nào. Có thể bỏ qua những chuyện trước đây mà bắt đầu lại được không. Xin em, hãy để tôi bên cạnh và bảo vệ em có được không" Hạ Tứ trầm giọng nói

" Vậy còn An Nhã Vi, không phải ba năm trước anh đã ngủ cùng cô ta rồi sao, giờ chắc con cũng lớn rồi. Bây giờ đáng nhẽ anh phải về với vợ con chứ" Mộc Phi không vui nói

" An Nhã Vi, em cũng quen cô ta. Trước đây tôi từng ngủ với cô ta, sao có thể như vậy được. Nhị Thần nói, ba năm nay cô ta vẫn còn là xử nữ, không có đứa bé nào cả. Có lẽ lúc đó là em hiểu lầm rồi. Tôi nhất định tìm hiểu chuyện này." Hạ Tứ nhíu mày

Mộc Phi không nói gì chỉ gật đầu, cô liền ngồi dậy liền đi ra ngoài. Hạ Tứ vào phòng tắm rửa mặt xong cũng ra luôn. Vừa ra khỏi cửa, hắn đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Lần theo mùi thơm thức Hạ Tứ đi đến phòng bếp. Hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy Zane đang chuẩn bị bữa sáng. Còn nhỏ như vậy mà đã biết làm, quả thực nhóc rất giỏi. Hilary cũng đã dậy, cô nhóc đang ngồi trên ghế nhìn Zane. Thấy có tiếng chân bước vào, Hilary ngoảnh lại nhìn, cô bé thấy Hạ Tứ liền tụt xuống khỏi ghế chạy đến.

" Chú dậy rồi sao" Hilary vui vẻ nói

" Ừm. Các con sao dậy sớm vậy" Hạ Tứ bế cô bé lên

" Ngày nào Zane cũng dậy rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho mami. Món Zane nấu còn ngon hơn cả mami nữa đó" Hilary cười nói

Hai đứa nhóc quả thật rất tinh ranh, Hạ Tứ nhìn chằm chằm vào Zane.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chumy11