3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người nằm trên giường thoi thóp, bình oxi và máy thở đang hoạt động hết công suất. Mặc dù được đưa đến từ đám cháy thế nhưng trông cậu ta chẳng có vẻ gì là bị bỏng nặng cả, chỉ có một vết bỏng dài chừng 25cm ở đằng sau lưng, được nghi là do bị một vật nóng gì đó rơi vào. Tại sao trường hợp này lại được xếp vào nguy hiểm nhất ở đây nhỉ, trong khi tất cả những bệnh nhân khác đều đang bong tróc từng mảng da lớn do đám cháy, máu chảy thành dòng thì lại không nguy hiểm bằng chứ?

"Chị điều dưỡng, cậu ta làm sao? Đây thực sự là bệnh nhân nặng nhất ở đây à?"

"Tôi không có chuyên môn trong việc giám định tình trạng cấp cứu của những bệnh nhân này... là bác sĩ Song..."

"Hừ! Bác sĩ gì cái cậu đó chứ, gọi cậu ta lại đây!"

Song Jaewon vội chạy lại phía giường bệnh, cậu ta biết Koo Bonhyuk định hỏi gì.

"Thưa Trưởng khoa, người này nhìn bên ngoài có vẻ không có gì nguy hiểm nhưng thật ra bên trong lại tổn thương rất nặng đấy ạ. Tôi đã cho chụp X-quang và siêu âm tổng quát, thấy phần phổi của anh ta bị dập rất nghiêm trọng, xương cũng bị gãy ở bên trong rất nhiều, là trường hợp vết thương xảy ra ở bên trong cơ thể nạn nhân ạ...Hơn nữa anh ta còn bị ngạt khí do lúc phát hiện là tìm thấy anh ta ở trong một gian phòng nhuộm của xưởng dệt, chỗ đó khá bí và không có lỗ thoát khí ..."

"Vậy sao?"- Koo Bonhyuk lấy tay chạm vào thân thể đang phơi trần trước giường bệnh, quả thực phần thân trên sờ vào không hề bình thường chút nào, chỗ lồi chỗ lõm trông có vẻ rất là nghiêm trọng."

"Đưa tôi kết quả khám sơ bộ của cậu ta."

Jaewon vội vã đưa cho Koo Bonhyuk tập kết quả xét nghiệm trong tay mình, mồm nhanh nhảu:

"Theo kết quả ở đây thì cho thấy có tổng cộng 12 cái xương sườn bị gãy, phần phổi bị dập 3/4, tình trạng hô hấp đang ở mức báo động, tôi đã cho bệnh nhân dùng máy thở và..."

"Cậu Song, tôi thấy cậu tài giỏi như vậy, hay cậu đứng ra và thay tôi làm chủ chỗ này luôn đi?"

"Dạ... Tôi không dám... Tôi xin lỗi Trưởng khoa ạ..."

"Ở lại đây theo dõi và cập nhật tình hình cho tôi. Tôi sẽ về phòng họp để hội chẩn với những giáo sư khác. Còn nữa, đừng lúc nào cũng tỏ ra là mình hiểu biết lắm, đó không phải là phong thái của một bác sĩ thực thụ đâu."


Khi Koo Bonhyuk đã đi khỏi, lúc này chị điều dưỡng kia mới lên vỗ vai Song Jaewon, nhẹ nhàng an ủi:

"Haizz, cậu ta trước nay tính tình đều vậy rồi, rất nghiêm khắc. Cậu không muốn bị chú ý thì tốt nhất đừng thể hiện nhiều quá trước mặt cậu ta. Thôi được rồi, làm tiếp công việc đi."

"Dạ vâng...em cảm ơn chị ạ."

Song Jaewon thấy vô cùng bất mãn với cái người gọi là Trưởng khoa này. Cũng may chỉ là thực tập. Nhất định sau này cậu làm ở đâu cũng được, chỉ tuyệt đối là không làm cùng tên Trưởng khoa đáng ghét này thôi. Làm việc với hắn sẽ bị uất ức mà chết mất.


///

[ Tại Phòng họp ]

"Theo như tình hình tôi vừa trình bày về bệnh nhân này, mọi người có đóng góp gì không?"

"Tôi thấy cậu nên bàn giao lại cho bên khoa Nội, vì đây là tổn thương bên trong cơ thể, chuyển sang đó sẽ thích hợp hơn..."

"Ý ông là tôi không đủ khả năng?"

"Có thể lắm chứ. Chúng ta chỉ phụ trách việc sửa chữa những tổn thương bên ngoài thôi. Nếu để cậu ta ở đây là một việc làm liều lĩnh đó Trưởng khoa Koo à."

Koo Bonhyuk không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gỡ tấm phim chụp X-quang của Hanbin đang đặt trên tấm hắt sáng, kẹp vào tập tài liệu trong tay mình rồi bước ra ngoài.

"Này Koo Bonhyuk!! Cậu đừng ngang ngược vậy nữa. Chẳng phải bớt đi được một người sẽ càng đỡ vất vả sao!!! Này!!! Cái thằng lì lợm..."

"Không nói được cậu ta đâu. Kệ đi, cứ để cho cậu ta muốn làm gì thì làm. Trước sau gì cũng phải chuyển sang khoa khác thôi mà. Còn trẻ nên đang mơ mộng lắm."

///

Về đến phòng mình, Koo Bonhyuk liền nhấc máy bấm gọi cho giám đốc bệnh viện.

"Có chuyện gì vậy Trưởng khoa Koo? Tình hình bên đó sao rồi?"

"Mọi thứ đang tiến triển khá tốt rồi. Nhưng tôi có một đề xuất thế này."

"Cậu nói đi?"

"Tôi đã xem qua các trường hợp cấp cứu bên đó, đa phần là những vết thương ngoài da, tuy nhìn có hơi đáng sợ và nghiêm trọng nhưng lại là những trường hợp có thể chữa được một cách dễ dàng nhất. Cái đó để cho bác sĩ thực tập và bác sĩ nội trú lo liệu cũng được. Duy chỉ có một trường hợp là tôi muốn đề xuất tự tay chữa trị. Đây là trường hợp đặc biệt, nếu như để cho đám tay nghề non nớt động vào thì tôi e là cậu ta sẽ chết mất..."

"... Thật ra tôi thấy chất lượng bác sĩ thực tập năm nay cũng không tồi. Vậy cũng được. Cậu triển khai đi nhé. Nếu có gì khó khăn có thể chuyển bệnh nhân này sang khoa khác cũng không s..."

Chưa để giám đốc nói hết câu, Koo Bonhyuk đã dập máy trước.

Anh ta ghét nhất là những người dám coi thường mình, đừng bao giờ lải nhải điều ấy trước mặt Koo Bonhyuk, cũng đừng nói 4 chữ : không- đủ- khả-năng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net