Chương 8: "Đứa nhỏ nhà em"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi nghe rồi, trực tiếp nghe rồi!"

-----------------

Vừa nói, quản lý Jung vừa đưa đến trước mặt lão chiếc điện thoại vẫn còn đang kết nối cuộc gọi. Mặt lão tức khắc trở nên trắng bệch khi nhìn thấy chiếc điện thoại ấy, không phải vì thứ gì khác, mà chỉ vì cái tên "Oh Hanbin" sáng chói đang hiện trên màn hình. Ngay đến nhóm Hyeongseop cũng bất ngờ khi nhìn thấy cái tên này.

"Baek Daejung, hay thật đấy, bây giờ ngay cả việc đọc tên anh cũng khiến tôi thấy mệt mỏi nữa đây này."

Quản lý Jung mỉa mai, tay nhanh chóng ngắt điện thoại khiến cái tên trên màn hình cũng biến mất, rồi vừa cho điện thoại vào túi quần, vừa bắt đầu khiển trách lão:

"Ngay từ đầu, tôi và công ty đã cố gắng bỏ qua cho anh những bê bối lùm xùm ở công ty cũ để tuyển anh vào đây làm việc chỉ vì đứa con trai nhỏ của anh cần tiền để học hết cấp ba, và đáp lại những điều đó, bây giờ anh lại đang làm gì với thực tập sinh của chúng tôi vậy?"

"Quản lý Jung, tôi... tôi..."

Lão lắp bắp đáp lời.

"Anh Baek Daejung, đây không phải lần đầu tiên tôi nghe được những lời này, đây đã là lần thứ ba kể từ khi anh bắt đầu dạy vũ đạo cho mấy đứa nhỏ nhà tôi rồi!"

"Chúng tôi đã mắt nhắm mắt mở cho qua, vì nghĩ anh sẽ dừng những hành động này lại sau khi bị khiển trách vào tháng trước và sau khi đám nhỏ được chính thức ra mắt. Và biết gì không, anh làm chúng tôi khá bất ngờ đấy!"

Quản lý Jung cau mày, từng lời nói của y cứ như lời phán quyết với lão, nó khiến lão phải sợ sệt. Cả người lão run lên bần bật theo từng lời mà vị quản lý Jung nói.

"Anh Baek, tôi phải thông báo với anh rằng công ty sẽ có một cuộc họp để đưa ra quyết định sa thải anh vào chiều nay, từ giờ cho đến lúc đó, mong rằng anh sẽ chuẩn bị mọi thứ dù kết quả có thế nào."

"Không, quản lý Jung, anh không thể làm thế! Còn con trai của tôi, nó không thể có đủ tiền để học hết cấp ba nếu tôi bị sa thải, nó chỉ mới có mười sáu tuổi mà thôi, nó không thể không học hết cấp ba, vì thế cho nên xin anh!"

Lão khẩn khoản cầu xin, cả người lão quỳ rạp xuống mà chấp tay trước quản lý Jung. Lão cần tiền, con trai lão không thể không tốt nghiệp cấp ba, nếu công ty quyết định sa thải lão, thế thì đứa con trai nhỏ của lão phải thế nào đây.

Hyeongseop đứng bên cạnh Euiwoong, nhìn tình cảnh này trong lòng có chút khó xử. Đứa con nhỏ của lão quả thật không có tội, nếu làm thế thì đứa nhỏ đó phải sống thế nào nếu trong nhà còn chẳng đủ tiền để đứa nhỏ học hết cấp ba. Hyeongseop thừa nhận, em có chút mềm lòng muốn giữ lão lại mất rồi.

"Đây không phải là chuyện mà tôi có thể quyết định, vì thế nên công ty chúng tôi sẽ bàn bạc lại với Byeongseop và cả nhóm của cậu ấy để đưa ra quyết định cuối cùng."

"Không cần đâu ạ! Chúng em quyết định sẽ không giữ thầy ấy lại đâu!"

Hanbin lên tiếng ngay khi lão có ý định chuyển hướng sang Byeongseop. Ngay lúc nhìn sang lão, anh mơ hồ nhìn thấy tia phẫn nộ bên trong đôi mắt kia, thế nhưng anh mặc kệ.

"Sao lại không hả hyung, còn đứa nhỏ thì sao?"

Hyeongseop tiến đến, nắm lấy góc tay áo của Hanbin lay lay, thì thầm hỏi nhỏ. Hanbin biết Hyeongseop rất lương thiện, lại cũng rất dễ mủi lòng, cứ nhìn cách em chăm sóc đám Euiwoong là anh nhìn ra ngay. Thế nên, để trấn an lòng trắc ẩn của đứa nhỏ này, Hanbin nhẹ nhàng dùng tay còn lại không bị Bonhyuk nắm lấy mà đưa lên, nắm lấy bàn tay rụt rè của Hyeongseop xoa xoa. Ánh mắt anh vẫn thế, kiên định nhìn về phía quản lý Jung và lão Baek, dõng dạc nói tiếp:

"Chẳng có lý do gì để chúng em phải tiếp tục giữ thầy ấy lại cả! Đứa nhỏ của thầy ấy chỉ mới mười sáu tuổi thì đứa nhỏ nhà em cũng chỉ mới có hai mươi tuổi, thằng bé không nên nghe những lời đó từ người mà thằng bé phải gọi là thầy! Thế nên, không cần bàn bạc nữa, chúng em không đồng ý nếu như phía công ty có ý định giữ thầy ấy lại đâu ạ!"

Cả nhóm Euiwoong đồng loạt gật đầu đồng ý. Byeongseop bên cạnh cảm thấy có chút xúc động, Hyeongseop ngược lại cảm thấy có hơi giật mình, phải rồi, Byeongseop của em, thằng bé cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.

"Được rồi, nếu đã vậy thì cứ quyết định vậy đi. Công văn sẽ gửi đến anh sau, còn giờ mời anh rời khỏi đây!"

Quản lý Jung nói rồi ra hiệu mời lão ra ngoài. Lão Baek cứ như người mất hồn, lão lững thững đứng dậy, chậm rì bước khỏi phòng tập, trước khi cánh cửa kia đóng lại, nhóm Euiwoong mơ hồ nghe thấy lão nói "Xin lỗi". Jaewon nhếch môi khinh khỉnh, xin lỗi cái quỷ, có xin lỗi cũng không có quay lại được đâu.

"Được rồi, không sao rồi, mau buông tay anh ra đi, tay anh sắp mất cảm giác rồi đây nè!"

Hanbin đã thôi không nắm lấy tay Hyeongseop nữa mà dùng tay ấy đánh nhẹ vào tay Bonhyuk đang nắm chặt. Bonhyuk giật mình, vội buông tay ra. Hanbin sau khi được thả cũng nhẹ nhõm xoa xoa cổ tay hằn đỏ, đùa, thằng nhóc này nắm tay anh mà dùng lực thế này, khéo có ngày lại tàn phế không chừng.

"Hyung, em xin lỗi, tay anh đau ạ?"

Bonhyuk nhìn thấy cổ tay đỏ chót hằn rõ bàn tay của mình thì hoảng hốt, tay chân luống cuống hết cả lên.

"Không sao, không sao. Chốc nữa là hết ấy mà! Hyukie chắc sợ lắm nhỉ, không sao rồi, cảm ơn em nhé!"

Hanbin nhón chân, xoa xoa mái đầu tròn của Bonhyuk, dịu dàng trấn an cậu. Cảm xúc hỗn loạn trong lòng cậu cũng vì vậy mà được xoa dịu, quả thật chuyện vừa rồi dọa cậu đến đơ người, nếu không kết thúc sớm có khi cậu lại lăn đùng ra đó ngất mất.

"Hanbin hyung, cảm ơn anh chuyện lúc nãy nhé ạ!"

Byeongseop lí nhí lên tiếng, đôi bàn tay bối rối chẳng biết đặt đâu chỉ có thể nắm chặt lại đặt ở phía trước bụng mà ngọ nguậy, vì xấu hổ thế nên vừa nói xong Byeongseop đã vội cúi gầm mặt tránh né ánh mắt của anh. Hanbin mỉm cười, tiến đến bên cạnh Byeongseop, khẽ ôm thằng bé rồi vỗ về, nhỏ giọng nói:

"Cảm ơn gì chứ, là chuyện anh nên làm mà!"

"Hyung, lúc nãy anh ngầu lắm luôn! Mới đầu anh nói sẽ nói với quản lý chuyện này, em còn tưởng anh sẽ nói chuyện đưa Byeongseop ra khỏi nhóm cơ! Dọa em sợ muốn chết!"

Jaewon khôi phục dáng vẻ của một chú chim sẻ nhỏ, chạy đến bên cạnh Hanbin mà tíu tít không ngừng. Taerae cũng không chịu thua, tiếp tục chêm thêm vài câu tâng bốc:

"Đúng đó, đúng đó. Hyung, lúc quản lý Jung đưa điện thoại có tên anh trên đó, em còn tưởng mình hoa mắt cơ! Lúc đó nhìn anh ngầu y chang như mấy nam chính trong tiểu thuyết mạng vậy đó! Ngưỡng mộ thật!"

"Hồi nãy lúc ông già Baek đó quỳ xuống cầu xin, anh Hyeongseop suýt chút là tha thứ cho ông ta rồi! Anh đó, sau này bớt cái tính tốt bụng này lại đi!"

Euiwoong cũng nhanh chóng góp vui, còn không quên nhỏ giọng trách Hyeongseop vài câu khiến em phải chột dạ quay mặt đi. Tên quỷ nhỏ!

"Hyeongseop của anh phải tốt bụng như vậy mới nuôi được đám nhóc như tụi em chứ!"

Hanbin vội chạy đến bênh vực Hyeongseop. Anh ôm lấy Hyeongseop lên tiếng phản bác lại lời Euiwoong vừa nói, mà Hyeongseop được anh bênh vực cũng vô cùng cao hứng, còn đốp chát lại với đám nhóc mấy câu.

"Hanbin hyung, anh như vậy là thiên vị! Anh chỉ bênh anh Byeongseop với anh Hyeongseop thôi!"

Taerae cãi không lại cái miệng của Hanbin, cuối cùng cũng chỉ có thể mè nheo ăn vạ.

"Đương nhiên rồi! Đứa nhỏ nhà anh mới bao nhiêu tuổi, làm sao mà đấu lại với mấy đứa được chứ?"

"Hyung, vậy tụi em là gì của anh hả?"

"Được rồi, được rồi. Mấy em đều là mấy đứa nhỏ nhà anh hết! Hôm nay anh bao mấy đứa ăn kem, đi thôi!"

Hanbin nói rồi lôi Hyeongseop và Byeongseop chạy biến ra ngoài, đám Euiwoong nghe đến bao ăn cũng nhanh chóng đuổi theo, còn không quên mang theo cả ba lô vẫn còn nằm im trong góc phòng tập.

Hôm đó là giữa tháng sáu, dưới cái nóng oi bức của mùa hè ở Seoul, bảy thiếu niên đùa nghịch với nhau trước cửa hàng tiện lợi, trên tay là những chiếc kem đã ăn quá nửa. Tiếng cười vang vọng cả con đường khiến tâm trạng người ta tốt lên hẳn. Byeongseop lặng yên nhìn cả nhóm đùa nghịch, lại cúi đầu nhìn chiếc kem trong tay, khóe miệng khẽ chúm chím cười. Hôm nay, Byeongseop vừa tìm được cho mình một người anh trai nhỏ.

-------------------

Hếc drama roài, trở lại zới mạch truyện nhẹ nhàng thoaiiii =))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net