Vế Sau 3 - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn chúng bị phát hiện rồi. Trò chơi này rồi cũng kết thúc trước sự không cam tâm của một trong hai bên.

Ai, là kẻ thắng.

Ai, là kẻ thua.

---------------------------------------------

"Norman, ngày chuyển của con đã được ấn định rồi"

Mama vừa cất tiếng, ánh mặt của mọi người đều quay sang Norman.

Bọn họ đã cố gắng, cố chấp thực hiện điều không thể. Cố để ngăn cản người lớn, cố để sắp xếp kế hoạch. Thế nhưng, tại sao chúng ta lại không thể thắng được người lớn?

Ánh mắt em lo lắng nhìn Norman. Em không kìm được cảm xúc, bất ngờ nắm lấy vai Norman, lắc mạnh.

"Norman, cậu trốn đi! Bọn mình thật sự đã thất bại rồi, không thể làm gì được nữa"-Emma

"Gì cơ chứ? Đây là bà ta đang tạo cơ hội cho chúng ta mà, không phải sao?"-Norman

Norman trả lời Emma rất bình thản, mặc kệ Emma hiện tại hoảng loạn thế nào.

"Cơ hội? Cậu sẽ phải chuyển đi đấy! Tớ đã bảo mình sẽ bảo vệ tất cả nhưng đến cả cậu tớ còn chả.."-Emma

"Emma, đây không phải cậu thường ngày chút nào."-Ray

Ray nhìn Emma đang hoảng loạn. Cậu ta cũng có khác gì Emma là bao, chỉ cố tình lấy Emma để che đi sự hoảng loạn bên trong.

"Hả- Sao c-"-Emma

Ba giọng nói cứ vang lên cùng nhau trong một góc của phòng ăn, bây giờ cũng đã khá khuya rồi.

"Chúng ta sẽ đẩy nhanh tiến trình hơn, vào ngày mà tớ chuyển đi.."-Norman

"Khoan đã? Trốn thoát ngay lúc đó?"-Ray

"Không không, sau khi tớ chuyển đi, các cậu sẽ tận dụng thời cơ sau đó, trong đêm đó. Chúng ta chắc chắn sẽ trốn thoát!"-Norman

Tiếng nói dứt khoát vang lên từ kẻ lãnh đạo tài ba, thời khắc mà Norman bị chuyển đi là vào 3 ngày sau. Cái ngày đã được định là trốn thoát, chắc chắn sẽ làm được.

---------------------------------------------

Những ngày trước ngày đó, bọn họ đã hì hực luyện tập cho bọn nhỏ và lên kế hoạch đầy đủ và cần thiết cho hôm đó. Norman đã cược cái mạng của ngày đó, nên chắc chắn không thể để cậu ấy và Sylcle thất vọng được. Công sức sẽ công cốc hết. 'Tất cả chúng ta, sẽ trốn được khỏi đây, chắc chắn' Emma tự cổ vũ chính mình, chắc chắn niềm kỳ vọng của con bé sẽ không làm chính nó thất vọng

"Norman.."

"Không sao đâu Emma, tớ chắc chắn sẽ không chết đâu"

Norman lại lần nữa an ủi Emma, cậu chàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc vàng cam kia, vén nó lên nhìn kĩ khuôn mặt của người con gái đó, người con gái mà cậu thầm thương trọn nhớ. An ủi, từng lời trấn an tinh thần cho Emma. Con bé đã khóc và thất vọng khi Sylcle đi, bây giờ lại là Norman, nhưng không thể cứ thất vọng được, chắc chắn không được để công sức của cả hai thất bại, chắc chắn là thế.

Emma luôn cố gắng vững tinh thần của mình, nhưng chỉ có Emma như vậy, còn Ray, vốn dĩ cậu đã bỏ cuộc từ lâu rồi. Từ cái hôm Sylcle chuyển đi, cậu ta xuống tinh thần hẳn, giữ mãi cái suy nghĩ không thể trốn thoát, suy nghĩ tiêu cực ôm lấy cái cậu chàng u ám đó, cậu ta như đang suy tính điều gì đó, điều gì?

---------------------------------------------

Norman hôm nay trông rất lịch thiệp, vẫn dáng vẻ ôn nhu thường ngày, chỉ là khoác lên mình một bộ đồ lịch sự. Norman mỉm cười chào tạm biệt cái bọn trẻ, lẫn Emma, tiếc thay Ray hiện tại lại chả có mặt để tiễn Norman.

Cánh cửa lớn của House dần đóng lại, tiến bước dẫm đạp lên đám cỏ xanh, tiến gần hơn đến với cánh cổng, môi cậu nở một nụ cười quái đản. 'Nó sắp đến rồi'

Cậu bước đến, cánh cổng dần đóng lại, ánh mắt cậu mở to, có thứ đó đang tiến tới..không hay rồi!

---------------------------------------------

Hiện giờ, Norman đã đi, bộ não chiến lược đã đi, chỉ còn lại Emma và Ray cùng màn đêm bao trùm tất cả.

Sự kiện ấy, đã bắt đầu!

Ray đứng giữa phòng ăn, ngước nhìn đồng hồ vẫn còn khá sớm để bình minh đến. Tay cậu cầm chặt một thứ mà cậu đã ao ước sử dụng từ khi còn rất nhỏ. Tay rưới xăng khớp nơi trong phòng ăn, mọi thứ được làm bằng gỗ, chắc chắn lửa sẽ phát tán rất nhanh, cậu rưới hết tất cả thứ dầu kia lên người mình, tay còn lại cầm que diêm, dự tính sẽ phát và tự thiêu rịu chính mình, bỗng...

Chát!

Tiếng tát rõ vang lên, một cú tát nhanh làm cho cậu chàng mái tóc đen che nửa con mắt kia sửng người, cậu ngở ngàng trước cái tát kia cùng đôi mắt hừng hực tâm huyết của đôi đồng tử xanh lam của Emma.

"Cậu đừng có mà ngu ngốc! Ray!"

Tiếng nói của Emma đánh thức Ray khỏi sự ngỡ ngàng

"Đừng có làm điều ngu ngốc đó! Norman và Sylcle đã quá đủ rồi!"

"Chúng ta sẽ cùng trốn thoát, tớ đã nói rồi! Đã hứa với Norman rồi!"

Emma nắm chặt lấy cánh tay Ray, cố níu kéo cậu chàng đó, bỗng chợt cậu ta mỉm cười

"Tớ chỉ làm một thứ giúp ích cho kế hoạch trốn thoát này mà thôi, chả phải dại dột gì cả đâu"

Nói rồi cánh tay đang cầm que diêm đang cháy đó rơi xuống nền sàn đầy xăng.

Ngọn lửa đó lớn hơn từng chợt, cảm nhận được điềm xấu. Mama chạy đến, cố chạy đến phòng ăn nhanh nhất có thể. Bước đến, chạy hết sức bình sinh, dựa vào máy phát tín hiệu tìm ra vị trí của từng đứa. Đến phòng ăn, khung cảnh bà ta thấy là cái cảnh Ray đứng giữa đám cháy, cậu ta quay sang người mẹ của mình, mỉm cười với bà, khẽ thì thầm 'bà thua rồi'

Nhìn thấy Ray bất chợt biến mất khỏi đám cháy đó, bà ta đứng đờ một lúc rồi mới gấp gáp tìm đến một chỗ khác, bước đến một căn phòng khác, bồn rửa tay nước từ đó tí tách rơi từng chút, bà ta bước đến một cái xô theo vị trí hiện hữu trong máy phát của bà.

Bà ta thật sự hoảng hốt rồi, thật không ngờ đám trẻ đó dám làm đến mức này, cắt cả tai trái để đánh lạc hướng bà. Đám cháy thật sự đã lan rất rộng, thật sự không thể để mọi thứ loạn hơn nữa, bà ta càng phải bước ra ngoài, càng phải ngăn mọi nhóc đó lại, chắc chắn phải như thế.

Đến lúc bước ra ngoài, bà ta nhìn thấy Emma ở phía bức tường rồi, tính chạy đến. Rồi bỗng chợt một cánh tay cùng lực nhẹ kéo váy bà ta lại

"Mama.."

Nhìn vào đứa bé trước mặt, bà ta ngạc nhiên, con bé bảo sẽ cùng tất cả đi sao? Sao lại còn mấy đứa nhóc dưới 6 tuổi ở đây??

---------------------------------------------

"Cố gắng lên Don, em đã tập giăng dây rồi mà, em sẽ làm được thôi, nhanh lên!"

Tiếng nói của Emma vang lên thôi thúc Don giăng dây thừng để cả bọn cùng đi ngang qua vực thẩm. Phải nhanh lên, bọn chúng đến rồi.

Từng giây phút như chỉ cần sai lầm một chút là có thể sẽ chết cả bọn vậy, nhìn những đứa trẻ từng người từng người một đi qua bên kia của vực thẩm, sắp đến Emma và Ray rồi, hai người sẽ là người cuối cùng đi qua.

Đến khi cả hai chuẩn bị bỗng có bóng người quen thuộc bước đến bên bọn họ, chẳng là ai khác, là mama của họ, Isabella. Bà ta đứng đó, nhìn những đứa trẻ của bà, cố gắng níu kéo hai đứa trẻ cuối cùng, hai món hàng thượng phẩm bà đã nuôi nấng suốt bao năm.

"Mama, bà thua rồi."

Bà ta như chết lặng, ngắm nhìn hai đứa cuối cùng đi phía bên kia rồi ngắt dây thừng cùng nhau chạy đi về phía bình minh mà bọn trẻ đang tìm kiếm. Thứ mà bà đã từng tìm kiếm, bà đã từng muốn trốn thoát nhưng không thể, giờ đây nhìn từng đứa trẻ mà bà nuôi nâng làm thay điều bà từng muốn làm từ khi mà còn trẻ. Tiếc nuối dõi theo thầm cầu nguyện tất cả an toàn.

Ván cờ này..Thật sự.

Bà ta thua cuộc hoàn toàn rồi.

Mái tóc đen của bà ta phất phới trong bóng đêm đứng bên trên bức tường. Một dáng vẻ tiếc nuối nhìn vô định về phía trước.

Hồi trước, ngang tuổi bọn trẻ, Isabella đã từng đi lên bức tường, đã từng muốn trốn thoát nhưng lại không thể làm được điều đó. Rồi được theo lời mời của bà ngoại, được đào tạo và được trở thành, một mama.

Tiếng trực thăng vang lên trong màn đêm tỉnh lặng hoà cùng mùi khói bởi vụ lửa cháy càng ngày càng lan rộng hơn. Vài con quỷ đáp xuống bức tường, ra lệnh đám còn lại đi về phía bên kia vực thẳm, thăm dò truy bắt những món hàng thượng phẩm. Những kẻ khác bước đến bắt lấy Isabella, ánh mắt dường như chúc phúc cho bọn trẻ.

'Ta thua rồi..bọn trẻ của ta, hãy an toàn nhé!'

Các con, hãy cố gắng trên con đường phía trước

Hãy sống sót.

-Isabella- 

End


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net