bóng đêm và vận mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
có," cô nói.

"Với tôi thế là đủ rồi," Rafen cười nhăn nhở. "Cô biết đến, chúng ta chắc cũng xong rồi-"

"Đừng nói thế," Miss Fortune cảnh cáo.

Màn sương bắt đầu tụ lại, mới đầu chỉ là từng đám nhỏ, sau đó hiện lên những con quái vật; những thứ hỗn hợp từ chân, hàm đầy răng nanh và cánh tay với tận cùng móc hoặc kẹp. Những linh hồn họ nghĩ mình đã giết được.

Tụ lại, sống lại.

Người ta đã nói gì về những kế hoạch nhỉ?

"Hóa ra lũ người chết cũng khó giết đấy," Miss Fortune đáp và cố gắng không để lộ nỗi sợ hãi.

Cô thật ngây thơ khi nghĩ mấy món nữ trang rẻ tiền và niềm tin mù quáng là đủ để đối mặt với những linh hồn. Cô muốn cho người dân Bilgewater thấy rằng họ không cần Gangplank, rằng họ có thể tự tạo nên số mệnh của mình.

Thế mà, cô lại sắp khiến mình bị giết và để thành phố bị chia năm sẻ bảy.

Một tiếng ầm ầm vang lên ngoài quảng trường. Rồi một tiếng khác.

Tiếng sấm mở màn cho cơn bão.

Nó to dần thành tiếng búa nện trên đe, ngày một nhanh hơn và mạnh hơn đến khi mặt đất rung lên như trong cơn địa chấn.

"Cái thứ quái quỷ gì vậy?" Rafen nói.

"Ta không biết," Miss Fortune nói khi bóng một kỵ sĩ ma trong bộ giáp đen như đêm tối bước ra từ màn sương. Hắn ngồi trên một con chiến mã hùng tráng và mũ giáp trên đầu có hình như một con quỷ.

"Tử kỵ sĩ," Miss Fortune nói.

Rafen lắc đầu, mặt không còn chút máu.

"Không phải kỵ sĩ," ông run giọng. "Đó là Bóng Ma Chiến Tranh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net