bóng đêm và vận mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BÓNG ĐÊM VÀ VẬN MỆNH

Miss Fortune lấy đạn ra khỏi súng và đặt chúng trên bàn cạnh thanh đoản kiếm. Tiếng chuông dồn dập và những tiếng la hét vọng lên từ thành phố bên dưới. Cô biết rõ nó báo hiệu điều gì.

Đêm Thống Khổ.

Bất chấp cơn bão sắp đến, cô vẫn mở toang cửa sổ của tòa nhà mới mua, như muốn thách thức cái chết. Gió thì thầm mang theo nỗi khao khát của dân chúng và cái lạnh ngấm đến tận xương.

Nằm chênh vênh trên vách đá phía Đông Bilgewater, căn biệt thự từng thuộc về một tên đầu đảng, nhưng trong cơn hỗn loạn khi thế lực của Gangplank sụp đổ, hắn bị lôi khỏi giường và não hắn văng tung tóe trên con đường rải sỏi.

Giờ tòa nhà thuộc về Miss Fortune, cô sẽ bị nguyền rủa nếu đi lại con đường ấy. Ngón tay cô chạy dọc theo những đường vân trên lá bùa Illaoi đã đưa cho. Chất san hô chạm vào thật ấm, và dù cô không thực sự tin vào thứ nó đại diện, nó cũng là một vật trang trí khá đẹp.

Cánh cửa căn phòng mở ra và cô rời tay khỏi lá bùa.

Không cần quay lại cô cũng biết ai đang đứng sau lưng mình. Chỉ có một người dám vào mà không gõ cửa.

"Cô đang làm gì thế?" Rafen hỏi.

"Trông ta giống như đang làm gì?"

"Như là cô định làm điều gì đó ngu ngốc."

"Ngu ngốc?" Miss Fortune hỏi lại và đặt tay lên bàn. "Chúng ta đã đổ máu và đã mất nhiều người tốt để hạ bệ Gangplank. Ta sẽ không để Đêm Thống Khổ cứ-"

"Cứ làm sao?"

"Lấy chỗ này đi," cô chụp lấy khẩu súng và nhét chúng vào bao. "Và ngươi sẽ không ngăn cản ta."

"Chúng tôi không ở đây để cản cô."

Miss Fortune quay lại nhìn Rafen đang đứng trên ngưỡng cửa. Vài chục chiến binh giỏi nhất của cô đang chờ ngoài tiền sảnh, vũ trang đến tận răng với súng hỏa mai, súng lục, lựu đạn và đoản kiếm trông như vừa cướp được ở một viện bảo tàng.

"Có vẻ ngươi cũng định làm gì đó ngu ngốc," cô nói.

"Ây," Rafen nói rồi tiến đến bên cửa sổ mở và đóng lại. "Cô thật sự nghĩ chúng tôi sẽ để thuyền trưởng của mình đối mặt với thứ đó một mình sao?"

"Ta đã suýt chết để tiêu diệt Gangplank, và ta vẫn chưa giết hết được những kẻ từng câu kết với hắn. Ta không mong các ngươi đi cùng ta, không phải đêm nay," Miss Fortune đứng trước đám thủ hạ và đặt tay lên báng súng bằng gỗ hồ đào. "Đây không phải cuộc chiến của các ngươi."

"Nó sẽ rất đẫm máu đấy," Rafen nói.

Miss Fortune hít một hơi và gật đầu.

"Rất có thể chúng ta sẽ không còn sống để thấy ánh bình minh," cô nói, không thể ngăn được môi mình nhếch một nụ cười.

"Đây đâu phải Đêm Thống Khổ lần đầu của chúng ta, thuyền trưởng," Rafen nói, tay gõ nhẹ lên cái đầu lâu trên chuôi kiếm. "Và tôi không tin đây sẽ là lần cuối đâu."

Olaf đang đứng trước chiếc Nụ Hôn Mùa Đông khi ông nghe thấy tiếng la hét. Ban đầu ông mặc kệ - đó nào phải chuyện gì mới ở Bilgewater - nhưng rồi ông thấy mọi người chạy khỏi bên tàu trong sợ hãi, và bắt đầu để ý.

Họ trèo ra khỏi thuyền và chạy vào những con phố nhanh nhất có thể. Họ không ngoái lại nhìn, thậm chí không dừng chân ngay cả khi một người đồng đội trượt ngã hay rơi xuống nước.

Olaf đã thấy nhiều kẻ thua trận chạy trốn, nhưng cảnh này là một thứ gì khác. Nó là một nỗi sợ trần trụi, thứ ông chỉ từng thấy trên khuôn mặt những xác chết đông cứng dưới lòng sông giá nơi người ta đồn là Phù Thủy Băng đang trú ngụ.

Cửa chớp đóng sầm lại khắp cầu cảng và những ký hiệu trên mọi cánh cửa đều được phủ đầy bột trắng. Những cái tời to tướng đang nâng khối kiến trúc bằng gỗ làm từ nhiều thân tàu ghép lại với nhau lên cao trên vách đá.

Ông thấy tay chủ một quán ăn (bia ở đó chỉ mạnh hơn nước tiểu quỷ khổng lồ một chút) và vẫy tay gọi hắn.

"Cái gì đang diễn ra thế?" Olaf hét to.

Tay chủ quán lắc đầu và chỉ tay ra biển trước khi sập cửa. Olaf đặt răng của con Krakenwyrm xuống mặt đá của cầu cảng và quay lại nhìn xem cái đống ồn ào này là thế nào.

Đầu tiên ông nghĩ một cơn bão sắp tới, nhưng đó chỉ là một đám sương mù đen dày, đang tiến lại gần với một tốc độ phi tự nhiên và luôn biến đổi.

"À," ông rút cây rìu ra. "Trông hứa hẹn đây."

Tận hưởng cảm giác thoải mái của phần chuôi rìu bọc da trong bàn tay chai sần, ông tung hứng nó từ tay này qua tay kia và xoay vai để giãn gân cốt.

Màn sương đen quét qua đám thuyền ngoài xa nhất và Olaf trợn mắt khi thấy những linh hồn nhảy ra từ những cơn ác mộng tồi tệ nhất quằn quại trong đó. Một tử kỵ sĩ, thứ quái vật kết hợp giữa người và chiến mã, dẫn chúng đi cạnh một tên thần chết mang áo choàng đen thấp thoáng ngọn lửa xanh. Hai tên chúa tể của người chết này để mặc đám linh hồn khai tiệc trên bến tàu khi chúng lướt vào Bilgewater bằng vận tốc của thú săn mồi.

Olaf từng nghe người bản xứ thì thầm về thứ gì đó được gọi là Đêm Thống Khổ, ngày của diệt vọng và bóng tối, nhưng chưa từng nghĩ sẽ may mắn được đối mặt với nó cùng cây rìu trong tay.

Đám hồn ma ùa vào trong những chiến hạm, thuyền buôn và tàu hải tặc, xé nát chúng bằng nanh vuốt của mình. Vải buồm rách toạc và dây buộc bung ra như những thớ gân thối. Cột buồm gãy đổ lẫn vào nhau và vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Một lũ ma gào thét bay vào trong chiếc Nụ Hôn Mùa Đông và Olaf rống lên giận dữ khi con tàu lật nghiêng và nứt ra, những tấm ván gỗ đông cứng lại trong phút chốc. Con tàu chìm nhanh như đang chất đầy đá tảng, và Olaf thấy những đồng hương Freljord bị kéo xuống nước bởi những sinh vật chân tay tái nhợt như xác chết và miệng như lưỡi câu.

"Olaf sẽ khiến các ngươi ước rằng mình cứ chết yên một chỗ đi!" ông gầm lên khi lao vút qua cầu cảng.

Đám linh hồn trồi lên từ đại dương, móng vuốt băng lạnh chém về phía ông. Cây rìu của Olaf vung lên, quét một đường vòng cung qua bầy quái. Lũ người chết rít lên khi nó bổ đôi người chúng, lưỡi rìu bằng Chân Băng còn đáng sợ hơn bất kỳ bùa phép nào.

Chúng gào rú khi chết thêm lần nữa và Olaf cất lên bài hát cho giờ khắc cuối cùng của mình mà ông đã viết bằng toàn bộ khí lực. Ca từ đơn giản nhưng có thể sánh với bất kỳ thiên hùng ca nào được các thi sĩ lang thang kể lại. Ông đã chờ đợi bao lâu để hát những lời này? Ông đã thường sợ mình sẽ không bao giờ có cơ hội đó đến mức nào?

Một màn sương mờ ảo của những cái hàm đang đớp tràn tới, những bóng ma và nhiều thứ chết chóc khác. Vết băng rạn phủ đầy lên giáp ông và bàn tay chết người của những linh hồn tham lam thiêu đốt da ông.

Nhưng trái tim của Olaf rất mạnh mẽ và nó thắp lên trong máu ngọn lửa cuồng nộ của những kẻ liều mạng. Ông rũ sạch cơn đau khi tiếp xúc với hồn ma, cảm nhận lý trí lắng xuống và giận dữ tăng dần.

Bọt máu xuất hiện hai bên mép khi ông cắn vào trong má. Ông gầm lên và vung cây rìu như một kẻ điên, không quan tâm chút nào đến đau đớn, chỉ cần biết giết chết kẻ thù.

Những kẻ đã chết rồi chẳng là gì đối với ông.

Olaf đang thu rìu lại chuẩn bị cho một cú đánh khác thì một tiếng va đập inh tai của cột kèo và rầm mái vang lên sau lưng. Ông quay lại đối mặt với kẻ thù mới xuất hiện. Một cơn bão gỗ vụn và đá trút xuống bến tàu. Những mảnh nhọn cắt qua mặt ông và những viên đá to bằng nắm đấm làm trầy hai cánh tay. Mỡ và dịch của động vật đổ xuống trong một cơn mưa tởm lợm khi tiếng rên rỉ khủng khiếp bật ra từ trong màn sương đen.

Và ông nhìn thấy nó.

Linh hồn của con Krakenwyrm sống dậy từ những gì còn sót lại của nó nơi Cảng Lò Mổ. To lớn và đầy giận dữ, những xúc tu ma quái của nó vung vẩy trong không trung và quật xuống như những tia sét do một vị thần đang phẫn nộ ném ra. Cả khu phố biến thành tàn tích chỉ trong nháy mắt và cơn cuồng nộ của Olaf càng dâng lên khi ông cuối cùng cũng gặp được một đối thủ xứng đáng để tước đi sinh mạng của ông.

Olaf giơ cao cây rìu chào đón kẻ sẽ giết mình.

"Tuyệt đẹp!" ông hét lên và lao tới sự diệt vong.

Người phụ nữ đó đẹp với đôi mắt hình trái hạnh, đôi môi đầy đặn và gò má cao đặc trưng của Demacia. Bức chân dung trên mặt dây chuyền là một tuyệt tác, nhưng nó vẫn chưa thể diễn tả được sự mạnh mẽ và quyết đoán của Senna.

Anh hiếm khi nhìn vào ảnh cô vì biết rằng mang theo nỗi buồn đau đè nặng lên trái tim thế này chỉ khiến anh yếu đi. Khổ đau là một khe nứt trên tấm áo giáp của anh. Lucian không cho phép mình cảm thấy cô đã thật sự mất đi, nên anh đóng mặt dây chuyền. Anh biết anh nên chôn nó trong cát của hang động bên dưới vách đá, nhưng anh không thể chôn ký ức về cô xuống dưới lớp đất nơi cô nằm lại.

Nỗi đau sẽ chấm dứt khi Thresh bị tiêu diệt và cái chết của Senna được báo thù.

Khi đó, và chỉ khi đó, Lucian mới có thể than khóc cho người vợ đã mất và dâng lễ vật cho Quý Bà Che Mạng.

Đã bao lâu rồi kể từ cái đêm khủng khiếp đó?

Anh thấy vực thẳm không đáy của nỗi u buồn rình rập tấn công mình và nhiều lần anh đã đập tan nó. Anh nhắc lại những gì hội đã truyền thụ, ngâm nga những câu thần chú anh và Senna đã được dạy để rũ bỏ mọi cảm xúc. Chỉ có thế anh mới đạt được sự thăng bằng giúp anh đối mặt với những nỗi kinh hoàng vượt xa mọi tưởng tượng.

Nỗi đau lắng xuống, nhưng vẫn còn đó.

Việc anh mở mặt dây chuyền ra chỉ là miễn cưỡng khi anh thấy khoảng cách giữa mình và ký ức về Senna lớn dần. Anh nhận ra mình không còn nhớ được chính xác đường cong trên khuôn mặt cô, làn da mịn màng của cô hay màu mắt cô.

Cuộc săn đuổi này càng kéo dài thì anh càng cảm thấy cô xa cách.

Lucian ngẩng đầu lên, thở một hơi dài để nhịp tim chậm lại.

Vách hang bằng đá vôi nhạt màu, khoét vào trong vách đá trên đó Bilgewater được xây nên. Nước và những cây cuốc chim bằng đá của dân bản xứ đã tạo ra bên dưới thành phố một mê cung rất ít người biết hay thậm chí ngờ là nó tồn tại. Vách hang khắc đầy những hình xoắn ốc tiếp nối nhau, những gợn sóng lăn tăn và những thứ có lẽ là những con mắt không bao giờ chớp.

Anh biết đó là biểu tượng của tôn giáo địa phương, nhưng dù ai đã tạc nên chúng thì người đó cũng không ghé thăm nơi này từ lâu rồi. Anh tìm ra nó nhờ đi theo những dấu hiệu bí mật của chính tổ chức, những dấu hiệu dẫn anh đến những nơi ẩn náu và giúp đỡ tại bất kỳ thành phố nào ở Valoran.

Chỉ có ánh sáng nhạt phản chiếu trên trần hang, nhưng khi mắt anh dõi theo những hình khắc xoắn ốc, một vầng hào quang mờ ảo phát ra từ bàn tay anh.

Hãy để em làm tấm khiên của anh.

Lucian nhìn xuống, những từ ngữ đó vang lên rõ ràng như thể cô đang đứng ngay cạnh anh.

Mặt dây chuyền lấp lánh ngọn lửa lục.

Anh quàng nó qua cổ và cầm lấy cặp súng lục ma thuật.

"Thresh," anh thì thầm.

Đường phố Bilgewater không một bóng người. Tiếng chuông ngoài đại dương vẫn rung lên và những tiếng hét kinh hoàng vang vọng từ bên dưới. Phố Chuột hoàn toàn bị Màn Sương Đen che phủ và cơn bão gào thét đang điên cuồng tàn phá Cảng Than Khóc. Lửa cháy dọc Cầu Đổ Tề và sương mù đang leo dần lên những vách đá phía trên Bến Xám.

Người dân ở khu trên của thành phố trốn trong nhà và cầu nguyện Quý Bà Râu cho Đêm Thống Khổ sẽ bỏ qua họ, cho đau khổ sẽ rơi xuống đầu những kẻ đen đủi tội nghiệp khác.

Nến long diên hương được thắp trên mỗi cánh cửa sổ, tỏa sáng lung linh đằng sau lớp kính màn xanh lục, và rễ cây Nữ Hoàng Của Rừng Đen treo đầy trên cửa, cửa chớp và những mảnh ván được đóng đinh chặt chẽ.

"Người ta thực sự tin vào cây Nữ Hoàng?" Miss Fortune hỏi.

Rafen nhún vai, miệng anh mím chặt và mắt nheo lại để tìm kiếm những mối đe dọa trong màn sương. Anh lấy ra một đoạn rễ cây đang cháy âm ỉ từ trong áo.

"Chỉ là cô đặt niềm tin vào đâu thôi mà, phải không?"

Miss Fortune rút súng ra.

"Ta tin vào chúng và chúng ta," cô nói. "Ngươi còn mang theo thứ gì nữa"

"TThanh đoản kiếm đã giúp tôi an toàn qua sáu Đêm Thống Khổ," anh đáp. "Tôi đã dâng một chai rượu rum mười năm lên Quý Bà Râu và thanh kiếm này tôi mua từ một gã đã thề rằng lưỡi của nó là thép mặt trời nguyên chất nhất."

Miss Fortune liếc nhìn thanh kiếm ở trong bao, chưa cần nhìn lưỡi kiếm cô cũng chắc chắn rằng Rafen đã bị lừa. Phần chế tác trên tấm che tay quá tệ so với tài nghệ của những thợ rèn Demecia, nhưng cô không định nói với anh ta điều đó.

"Cô thì sao?" anh hỏi.

Miss Fortune vỗ lên túi đạn.

"Tất cả đều được ngâm trong Bóng Đêm Của Myron," cô nói đủ to để cả ba mươi người trong đoàn có thể nghe thấy. "Nếu lũ người chết muốn đánh nhau, chúng ta sẽ chiến đấu với chúng bằng chính linh hồn của chúng ta."

Thật khó mà cười nổi trong bầu không khí ngột ngạt này, nhưng cô thấy khóe miệng vài người nhếch lên và thế là đã vượt quá sự mong đợi của cô trong một đêm như vậy.

Cô quay lại và đi xuống khu dưới của Bilgewater, bước theo những bậc thang khấp khểnh được đục vào đá núi, đi qua những cây cầu bí mật bằng dây thừng đã mục nát quá nửa và len lỏi qua những con hẻm nhiều năm chưa có người qua lại.

Cô đưa họ đến một quảng trường rộng trên bến tàu, nơi những căn nhà lụp xụp lắc lư dựa vào nhao như thể chúng đang rầm rì bàn tán. Mặt tiền mỗi ngôi nhà là một đống gỗ vụn tạp nham, và những mảnh băng đọng đầy trên đó. Gió lạnh thổi qua tường nhà chắp vá, mang theo tiếng thổn thức và gào thét từ phía xa. Những lò than rực cháy treo trên hàng trăm cây cột nối giữa các ngôi nhà tỏa ra thứ khói của những loại cỏ kỳ lạ. Những vũng nước gợn sóng với ảnh phản chiếu của những thứ không có ở đó.

Bình thường nơi đây là một khu chợ náo nhiệt, đầy những quầy hàng, những người bán rượu thịt rong, những nhà buôn, hải tặc, thợ săn tiền thưởng và đủ loại người đến từ khắp các xó xỉnh trên thế giới. Gần như tại nơi nào ở Bilgewater người ta cũng thấy được chỗ này nên Miss Fortune mới muốn tới đây.

Màn sương quấn quanh từng tấm gỗ.

Những khuôn mặt đang lau đi những giọt lệ đã đóng thành băng.

Sương và bóng tối tập hợp lại.

"Quảng Trường Rạch Túi?" Rafen nói. "Làm thế nào chúng ta đến được đây? Tôi cai quản cả chỗ này. Tôi cứ nghĩ mình biết mọi lối ra vào như bất kỳ tên trộm cao tay nào rồi chứ."

"Không phải mọi lối đâu," Miss Fortune nói.

Dãy nhà hai bên im lìm trong bóng tối, và cô cố chống lại sự thôi thúc ngó qua những tấm vải buồm rách nát đang bay phần phật trước lỗ cửa sổ.

"Sao cô biết đường còn tôi thì không?"

"Quý Bà Bilgewater và ta là cùng một loại người," Miss Fortune đáp, nhìn chăm chăm vào màn sương đang ùa vào quảng trường. "Bà ta thì thầm bí mật vào tai ta như những người bạn cũ, nên ta nắm rõ mọi lối ngầm mà ngươi sẽ chẳng bao giờ biết được đâu."

Rafen càu nhàu khi họ tiến vào quảng trường trống không.

"Giờ thì làm gì nữa?"

"Đợi," Miss Fortune đáp khi họ đã đến trung tâm quảng trường. Cô thấy mình đang đứng ở một nơi hoàn toàn trống trải, không có gì để che chắn hay ẩn nấp.

Màn sương đen rung rinh, sâu trong đó có nhiều thứ đang chuyển động.

Một cái đầu lâu trồi ra từ bóng tối, với đôi mắt trống rỗng và hàm răng sắc nhọn. Miệng nó há rộng ngoác và phát ra một tiếng than khóc ai oán.

Miss Fortune bắn một loạt đạn xuyên qua hốc mắt của nó và cái đầu lâu biến mất trong một tiếng rít tức giận. Cô xoay cái khóa trên mỗi khẩu súng và những cơ quan khéo léo bên trong nhanh chóng nạp đạn.

Trong chốc lát, tất cả im lặng.

Rồi màn sương đen tuôn trào khi đám người chết gào thét xông vào quảng trường.

Lần thứ hai trong tối nay Olaf tiến vào trong một con Krakenwyrm đã chết. Ông vung cây rìu như một gã tiều phu điên loạn. Những xúc tu to lớn của con quái cũng không thực như màn sương, nhưng lưỡi rìu băng vẫn chặt vào nó như chặt vào xác thịt.

Đám xúc tu quật xuống nền đá của bến tàu, nhưng Olaf khá nhanh nhẹn so với vóc người to lớn của ông. Những chiến binh chậm chạp không thể sống sót nổi ở Freljord. Ông bổ cây rìu chặt phăng một đoạn xúc tu, nó dần dần biến mất sau khi bị tách khỏi thân con quái vật.

Ngay cả giữa tấm màn đỏ máu, Olaf vẫn thấy đầu con quái vật trong đám hỗn loạn những xúc tu quăng quật xung quanh ông.

Mắt nó rực cháy ngọn lửa của một linh hồn cuồng nộ.

Một liên kết cao siêu thoáng xuất hiện.

Linh hồn con quái biết ông.

Olaf bật cười vui sướng.

"Ngươi đã thấy kẻ lấy mạng ngươi và giờ chúng ta bị ràng buộc bởi cái chết!" ông gầm lên. "Nếu ngươi giết được ta, chúng ta sẽ vĩnh viễn chiến đấu trong những vùng đất vượt ngoài tầm hiểu biết của phàm nhân."

Viễn cảnh về một cuộc chiến vĩnh hằng với một đối thủ hùng mạnh như vậy khiến cơ bắp của Olaf căng tràn sức lực. Ông lao vào miệng con thú, không quan tâm gì đến cơn đau khi đám xúc tu của con Krakenwyrm quất vào da ông còn kinh khủng hơn những cơn cuồng phong trên bờ biển Lokfar.

Ông nhảy vào không trung, rìu giương cao.

Ông nhìn thẳng vào cái chết huy hoàng.

Một xúc tu quấn quanh đùi ông.

Nó nhấc bổng ông lên và quay tít trong không khí.

"Đi nào!" Olaf thét vang, giơ cây rìu lên trời để đón chào định mệnh. "Tới cái chết!"

Một sinh vật như bóng ma với móng vuốt quắp chặt và cái miệng đầy răng nanh lao ra từ đám linh hồn. Miss Fortune tặng cho nó một viên đạn và nó tan biến như làn khói trước gió.

Thêm một phát nữa và lại một linh hồn tan biến.

Cô nấp vào thay đạn sau một cây cọc đá hình Vua Sông đã trải qua nhiều mưa nắng. Cô rướn lên và hôn vào nụ cười đầy răng của nó.

Quan trọng là người ta đặt niềm tin vào đâu.

Thần thánh, những viên đạn hay kỹ năng của chính mình?

Nụ cười tuột khỏi gương mặt cô khi một khẩu súng rung lên với tiếng kêu ken két của kim loại. Lời quở trách của mẹ vang lên từ sâu trong ký ức của cô.

"Đó là điều xảy ra khi con để người khác trộn thuốc súng cho mình đó, Sarah," cô nói, cho súng vào bao và rút kiếm ra khỏi vỏ. Cô đã lấy được nó từ tay thuyền trưởng con tàu Demacia đang giương buồm tiến về phương Bắc đến bờ biển Shuriman, và nó là một ví dụ hoàn hảo cho nghệ thuật chế tác mà cô chưa từng được thấy.

Miss Fortune rời chỗ nấp, xả đạn và chém vào đám sinh vật sương mù. Phát bắn của cô tiêu diệt thêm một con ma nữa và lưỡi kiếm như cắt qua xương thịt thực sự. Những linh hồn này cũng có một phần thực chất có thể bị tổn thương sao? Hình như không đúng lắm, nhưng quả thật cô đã làm thứ gì đó bên trong chúng bị thương.

Cô không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi về chuyện này.

Mọi người thét lên khi cơn bão linh hồn đổ vào Quảng Trường Rạch Túi, những móng vuốt vung lên khiến máu họ đông cứng lại hoặc vươn đến lồng ngực và móc tim họ ra trong nỗi kinh hoàng. Sáu bảy người đã chết, có khi còn nhiều hơn. Đội của cô vẫn đang chiến đấu với kiếm và súng, hét vang tên Quý Bà Râu, những người họ yêu thương và thậm chí cả những vị thần ngoại đạo từ những vùng xa xôi.

Gì cũng được, Miss Fortune nghĩ.

Rafen quỳ xuống trên một chân, mặt tái mét, thở hổn hển như một tay khuân vác sau một ca làm dài. Sương phủ lên anh ta như mạng nhện và khúc rẽ cây đang cháy âm ỉ quanh cổ anh ta rực lên màu đỏ.

"Đứng lên, cuộc chiến chưa kết thúc đâu!" cô nói.

"Đừng có bảo tôi là cuộc chiến chưa kết thúc," anh gắt lên và gượng đứng dậy. "Tôi đã trải qua nhiều Đêm Thống Khổ hơn là cô tưởng đấy."

Trước khi Miss Fortune có thể hỏi con số chính xác, ông đã nhoài người sang bên và bắn vào thứ gì đó đằng sau cô. Một hồn ma chắp nối giữa sói và dơi rít lên khi nó bị hất văng đi, và Miss Fortune đáp trả bằng cách hạ gục một linh hồn đầy móc và răng ập tới phía sau vị phó chỉ huy.

"Mọi người nằm xuống!" Miss Fortune quát to, rút ra hai quả lựu đạn từ thắt lưng và ném nó vào giữa màn sương.

Chúng nổ tung. Gỗ và đá vụn văng rào rào. Kính vỡ tan và rơi xuống như một cơn mưa lấp lánh. Đám khói cay sè tràn ngập quảng trường, nhưng đó là thứ nhân tạo và hoàn toàn chẳng liên quan gì đến lũ hồn ma.

Rafen lắc đầu và ngoáy ngoáy tai.

"Trong quả bom đó có gì đấy?"

"Thuốc Nổ Đen trộn với tinh chất nhựa copal và cửu lý hương," Miss Fortune đáp. "Một trong những vũ khí bí mật của ta."

"Những thứ như thế có tác dụng với kẻ chết không?"

"Mẹ ta tin là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net