Chương 4: Truth or Dare

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là lớp tôi đã thành công vào vòng trong và được biểu diễn tại sân khấu vào ngày 20/11. Cũng không bất ngờ lắm tại chúng tôi tập luyện rất kĩ càng cũng như trong lúc tập duyệt thì cả đám văn nghệ đứa nào đứa nấy cũng có tâm trạng tốt nên biểu diễn cũng có phần đẹp và đồng đều hơn.

Đã có danh sách các lớp biểu diễn, và tiết mục lớp tôi được chọn để khai mạc buổi ngày hôm đấy.

Mấy đứa con gái lớp tôi nghe tin thì vui lắm, vậy là chúng nó lại lên hẳn một cái lịch trình tập luyện dày đặc với một niềm tin rằng tập nhiều bọn tôi biểu diễn sẽ đẹp hơn, ngay cả khi ở lần tập duyệt đã đến mức giới hạn.

Trong khâu thuê trang phục, chúng nó đã bàn bạc với nhau mà không hề có một sự thỏa hiệp nào đến từ đám con trai chúng tôi. Việc duy nhất chúng tôi phải làm và làm cho thật tốt chính là tập văn nghệ thôi.

Việc tập luyện song song với việc học và yêu đương khiến cho sức khỏe về mặt thể xác và năng lượng về mặt tinh thần của tôi ngày càng bị bào mòn một cách từ từ.

Không phải yêu đương chính là một cách để chữa lành bản thân mình sao? Tôi cũng đã nghĩ như vậy, cho đến khi tần suất Hồng Nhung giận dỗi tôi ngày càng dày đặc và giận dỗi một cách khó hiểu. Khi thì là do tôi trả lời tin nhắn muộn vì cho mèo ăn, khi thì vì tôi bận không chở Nhung về được.

Tôi biết, khi một người con gái đủ tin tưởng thì mới có thể trẻ con với người yêu mình như thế, nhưng tôi thật sự quá mệt mỏi với việc phải dỗ Nhung sau khi vừa phải học hành và tập văn nghệ đến nhoài cả người.

Nhưng tôi biết bản thân mình cần phải trân trọng người ta vì cô ấy yêu tôi nên mới trẻ con như thế, và việc tôi nên làm là nuông chiều cô ấy thì đúng hơn.

Vậy nên trong suốt khoảng thời gian bọn tôi tập văn nghệ, tôi vẫn hạ cái tôi của mình xuống để dỗ dành cho cô người yêu bé nhỏ của mình.

Chuyện tình của chúng tôi vẫn ổn, vẫn đi ăn, trò chuyện và dỗ dành nhau như những cặp đôi bình thường khác.

Đến ngày biểu diễn, chúng tôi có mặt từ 5 giờ 45 phút để chuẩn bị trang phục và trang điểm. Cũng tại 7 giờ 30 buổi lễ đã bắt đầu tổ chức nên bọn tôi càng phải chuẩn bị sớm hơn.

Con trai chúng tôi thì mặc một bộ áo dài cách tân màu trắng với họa tiết hình rồng bay được thêu ngay ngắn trong một hình tròn ở giữa, còn con gái thì mặc bộ áo dài trắng có hai tay cánh dơi màu xanh dương, vạt áo trước in hình sóng biển và mấy con cá ẩn hiện trên màu nước.

Cứ tưởng con trai là không cần trang điểm, nhưng bọn tôi vẫn bị lôi đầu ra dặm tí nền cho sáng mặt. Mang tiếng là trang điểm nhưng không đáng kể, có soi chắc cũng chẳng nhận ra.

Con gái lớp tôi thì mỗi đứa trang điểm một tone khác nhau, còn người yêu tôi thì trang điểm tone tím, dù vậy nhưng cô nàng vẫn rất đẹp với nét khỏe khoắn nhưng lại rất đáng yêu.

Tiếng chào mừng của cô tổng phụ trách đã vang lên, bọn tôi từ nãy giờ đứng sau cánh gà đã bắt đầu di chuyển lên sân khấu theo điệu nhạc quen thuộc.

Ban đầu tuy có hơi run vì quá nhiều người đang ngước lên nhìn chúng tôi, nhưng tôi dần lấy lại bình tĩnh và cố gắng biểu diễn cho thật nhuần nhuyễn với từng động tác của những người khác.

Đến đoạn cặp đôi, tuy tôi và Nhung chỉ làm nền cho hai đứa Quỳnh Nhi và Hoàng Dũng nhảy chính nhưng tôi lại phần nào cảm nhận được một vài ánh mắt có nhìn về phía chúng tôi.

Cũng phải, bởi trong mấy cặp làm nền, duy chỉ có tôi và Nhung là nắm tay nhau và làm một động tác nhìn thân mật nhất trong tất cả các cặp.

Tiết mục của chúng tôi diễn ra rất thuận lợi với sự tập trung của những khán giả bên dưới. Cuối cùng là chào tạm biệt khán giả và chúng tôi cũng nhận lại được những tràng vỗ tay giòn giã từ mọi người.

Sau đấy là bọn tôi trở về lớp để chụp choẹt và liên hoan riêng cho mất đứa có tập văn nghệ trước. Và tất nhiên là không thể nào thiếu tiết mục chụp ảnh để giúp bọn con gái có tí mẫu giật giật đăng lên mạng được rồi.

Liên hoan xong xuôi, chúng tôi thay đồ và về lại chỗ ngồi của lớp để tham dự nốt buổi lễ chứ không được bỏ về.

Thế là tôi được chiêm ngưỡng những tiết mục đẹp mắt của các lớp khác xuyên suốt buổi lễ. Nhà trường tôi rất giỏi trong việc sắp xếp các tiết mục, các thầy cô sắp xếp theo kiểu từng đợt biểu diễn để học sinh có ý mà ở lại vừa xem các mục tặng quà, trao giải các thầy cô mà vừa xem được các tiết mục văn nghệ hấp dẫn.

Cuối cùng cũng đã xong, bọn văn nghệ lớp tôi lại hẹn nhau đi ăn liên hoan riêng để chúc mừng vì đã cống hiến hết mình cho hoạt động này. Hôm nay thì liên hoan vì đã biểu diễn xong, tôi chắc mẩm đợi khi có giải lại liên hoan bữa nữa cho mà xem. Nếu mà giải cao thì sẽ chúc mừng vì được giải cao, còn giải không cao hoặc không có giải thì sẽ lại là an ủi nhưng cũng đã cố gắng hết sức mình.

Biết thế nhưng tôi vẫn không thể nào từ chối lời mời gọi này được rồi, vì ai cũng đi mà mình không đi thì kì lắm. Và cũng may mà chúng nó đã tổ chức một bữa cũng không to lắm, chỉ là đóng họ tại nhà con Phương Anh, cùng ăn mấy món đồ ăn nhanh với nhau rồi cụng mấy cốc coca với nhau thôi.

Thật may là chiều nay bọn tôi không có tiết nên mới dám ăn uống như này. Sau bữa đứa nào về thì về, mấy đứa nào ở lại thì cùng chơi mấy trò board game như đánh bài, cờ cá ngựa, ma sói,... thôi.

Nhưng sau mấy trò nhàm chán như vậy, chúng nó đề xuất chơi Truth or Dare cho sôi nổi. Tôi đoán thể nào cũng có trò này mà. Đối với tôi mà nói, Truth or Dare chính là trò chơi kinh khủng nhất đối với mọi người, bất kể là ai đi nữa. Vì khi ta chọn Dare, ta sẽ không tránh khỏi những thử thách khôn lường của người đặt ra.

Cả đám 14 đứa bọn tôi tụm lại thành một hình tròn, đặt hai sấp bài Truth và Dare cùng một cái chai ở giữa và bắt đầu xoay, trúng ai thì đứa đấy sẽ bị người xoay cái chai bắt chọn sự thật hoặc thử thách. Còn thứ tự xoay chai thì sẽ theo hình tròn, bắt đầu từ Hồng Nhung.

Lượt đầu tiên, Nhung xoay chai bắt chọn sự thật và trúng Quỳnh Nhi. Lá bài mà con Nhi bốc được lại là hỏi rằng trong đây có người nào nó thích/từng thích không và người đấy là ai. Tất nhiên rồi, con Nhi bẽn lẽn nói "Có. Đang thích."

Cả đám ồ lên thích thú, bắt nó chỉ xem nó thích ai. Nhưng hình như con Nhi không dám chỉ thì phải, nó cứ ngập ngừng nói rồi lại thôi. Nhung bắt đầu thấy mất kiên nhẫn nên bắt đầu hối nó chỉ tay đi.

Cái Nhi gật đầu, mắt nhắm tịt lại và chỉ tay dứt khoát vào một thằng con trai ngồi cùng hướng với tôi, đó là...tôi?! Hả???

Không phải mình tôi, hình như ai cũng ngơ ngác trước ngón tay của Quỳnh Nhi, hay nó chỉ nhầm người?

"T...tao rất xin lỗi Nhung, nhưng mà tao thích nó từ hồi cấp Hai rồi...tao xin lỗi..." – Quỳnh Nhi không dám ngẩng mặt lên nhìn mọi người, nhỏ nhẹ giải thích với Hồng Nhung.

"Sao đâu, miễn mày không có ý định làm người thứ ba chen chân vào mối quan hệ của bọn tao thì mọi chuyện vẫn sẽ bình thường mà." – Nhung nhẹ nhàng an ủi Quỳnh Nhi, nhưng đôi lúc lại hướng mắt về tôi với ánh mắt sắc lẹm.

Thôi rồi, lẽ ra tôi không nên ngồi đây mới phải...

Không ngạc nhiên lắm, tại hồi cấp Hai tôi đã học cùng Quỳnh Nhi rồi. Chúng tôi cũng có giao tiếp qua lại và hồi đấy tôi cũng khá nổi bật.

Lượt xoay tiếp theo là đến Phương Anh, nó chọn thách. Cái chai xoay rất lâu rồi dừng lại ở Hải Đăng.

Nó bốc bài và đọc dòng chữ hiện trên đó.

"Bạn và người ngồi bên trái quay sang nhìn nhau say đắm trong vòng 20 giây..."

...

Đứa ngồi bên trái nó, là tôi...

Hôm nay là ngày gì mà xui thế nhỉ?

Tôi đành phải câm nín quay sang nhìn thằng Hải Đăng. Phải nói thật đây chính là 20 giây đáng sợ nhất cuộc đời tôi.

Mấy đứa xung quanh cười lên thích thú, còn tôi thì cay lắm rồi đấy nhé.

Sau rất nhiều lượt, thằng Dũng xoay chai chọn thách và cái chai hướng về tôi. Thử thách tôi nhận được là cho xem bức ảnh thứ hai trong máy. Cũng không ngại lắm bởi máy tôi chỉ toàn ảnh mèo chứ không có ảnh gì khác.

À, tôi tưởng máy tôi toàn ảnh mèo cơ...

Chúng nó vào album ảnh trong máy tôi, tìm cái ảnh thứ hai và thấy cái ảnh tôi tự chụp tóc của mình lúc mới tắm xong. Nhưng mà mới tắm xong thì tôi có mặc áo bao giờ đâu...

Chúng nó ngẩng mặt lên nhìn tôi với những ánh mắt với những thái độ khác nhau. Khinh bỉ có, khó hiểu có, không ngờ có. 

Tại lúc đấy tôi thấy tóc mình đẹp nên mới chụp lại thôi mà... Mà chắc chúng nó không ngờ là tại vì thấy được những thứ hiện trên bụng tôi: múi. Mặc dù không phải là làm gì sai trái hay bán rẻ nhân phẩm, nhưng ánh mắt chúng nó nhìn tôi đều rất khinh thường. 

Vậy là tôi cứ bị trêu trong suốt cả một buổi chiều, còn Nhung thì dỗi tôi vì Quỳnh Nhi nói thích tôi. Nhưng rõ ràng là tôi có làm gì sai đâu???

Xin chừa sau sẽ không chơi Truth or Dare nữa, tôi quá mệt mỏi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net