Mùa Hạ tuyệt vời nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Em lại quay sang nhìn anh. Gió mùa hạ nóng như lửa đốt, giống như trái tim em đang bừng bừng ngọn lửa yêu anh. Lúc ấy, em còn nhớ có một chiếc lá rơi xuống mái tóc em, cơ thể anh đã động đậy, anh đứng lên khỏi ghế. Từng bước từng bước, hướng về phía em. Cơ thể em không cử động được, tay ôm bó hoa càng ngày càng siết chặt. Chân cứ chôn xuống mặt đất tê cứng. Cứ như thế, người mà em ngày đêm trong chín trăm mấy ngày đó đang đứng trước mặt em. Mùi hổ phách bay thoang thoảng qua mũi. Anh đưa tay của mình về phía em, lấy cái mirco đã bị mồ hôi ướt đẫm, thoáng qua em thấy một nụ cười trên ánh mắt ấy. Ánh mắt như chứa cả vũ trụ ngàn sao không tài nào rời được. Anh gãi đầu:

"Ờ... có lẽ anh sau em một tí. Lần đó đi ngoại khoá môn thực vật. Lớp anh có đi cùng em, nhìn thấy em cứ loay hoay đem theo một đống tài liệu dày cộm trên tay. Anh nhìn rất buồn cười. Sau đó đi đường hầm vào nhà kín xem sự phát triển của thực vật như thế nào, không may anh lại nhìn thấy em, làm rớt cả tập tài liệu ấy xuống nơi phun nước. Tính cách hậu đậu như thể mới lần đầu ngoại khoá ấy. Thế mà không hiểu sao, anh lại cười suốt ngày vì chuyện đó. Lúc lên xe về, em lại không may vấp té, rách cả ống quần, anh thực sự không hiểu sao mỗi lần như thế đều thấy em quanh quẩn bên anh làm trò ngốc..."

Anh im lặng một hồi, cả trường cũng cười ồ lên vì sự hậu đậu của em. Khoảnh khắc đó, em như muốn đào một hố sâu thật sâu rồi biến mất trong lòng đất, thật xấu hổ:

"Nhưng rồi..." anh nói tiếp: "Người bạn của em đã lấy áo khoác giúp em che đi phần rách. Lên xe anh còn nhìn thấy em khóc, khóc một hồi lại lăn ra ngủ. Từ lúc ấy, anh đã chú ý đến em. Anh không biết rằng em thích anh nên mới hậu đậu như thế. Cũng không biết rằng em đã thích anh rất lâu. Có thể em không có gì đặc biệt, thể chất kém, hậu đậu và không có đầu óc vào một số tình huống, nhưng... bây giờ hiện tại của anh không có bạn gái, lại không thích ai. Thôi thì cho em cơ hội vậy!"

Khi anh nói xong câu ấy, cả trường hò hét như tết đến. Mọi người trong lớp em chạy đến ôm chầm em, họ vui như thể vừa vớ được vàng trong khi em thì vẫn chưa hiểu gì hết. Chỉ biết đưa ánh mắt nhìn anh mãi, nước mắt rơi ra mà em cũng chẳng biết em khóc khi nào. Uyển Uyển chạy đến, đập vào vai em:

"Thành công rồi nhé!"

......

Trời mùa hạ hôm ấy, hôm em mười bảy tuổi, đẹp hơn tất cả mùa hạ còn lại trong quá khứ của em. Lần đầu tiên em có can đảm đứng trước mọi người mà nói thích một người. Lần đầu tiên em nhìn thấy cái gãi đầu ngây ngốc của anh. Lần đầu tiên thấy đôi đồng tử đen như mã não kia giãn ra vì nét cười trên khuôn mặt ưu tú ấy. Mùa hạ ấy, vĩnh viễn em không thể quên đi được. Mãi mãi vẫn khắc sâu trong tâm trí và tim em.

Sau lần đó, em đã chính thức được đi bên anh với tư cách là bạn gái anh. Trường đại học là môi trường mới, lúc chuẩn bị đăng kí vào học, anh có hỏi em muốn học ở đâu, em đã nói rằng sẽ học ở Thế Hưng. Anh chỉ ậm ự gật đầu. Rồi sau lần xem kết quả đăng kí em đã nhìn thấy dòng tên Thành Mao Hi ở trên bảng báo tên sinh viên trường Đại Học Thế Hưng. Em vừa mừng vừa nhảy toáng lên. Sau đó là cuộc điện thoại của anh:

"Tìm được lớp học chưa?" Đầu dây bên kia, giọng nói trầm ấm vang lên.
"Tìm được rồi!" Em cười tươi như hoa.
"Sao vậy? Có chuyện vui à?"
"Vâng!"
"Có thể kể anh nghe không?"
"Anh biết rồi còn hỏi! Sao em không thấy anh ở trường?"
"Anh đang ở trường mà! Còn đang nhìn thấy em."
Em quay đi quay lại, cuối cùng cũng nhìn thấy anh giữa ngàn người đông nghẹt ngoài kia, vui mừng mà chạy đến, anh nở một nụ cười tươi hơn cả mây xanh, dang rộng vòng tay ấy đón em. Cả hai ôm nhau thật chặt sau kì nghỉ để bắt đầu cho một thời sinh viên.
"Nhớ anh không?"
"Rất nhớ."
"Cho phép em nhớ!"
Em đánh vào vai anh, cả hai cười rất hạnh phúc.

Sau đó, chúng ta lại học chung trường. Anh học khoa kĩ thuật, em học khoa thực phẩm. Ngày ngày được ngồi sau yên xe đạp của anh, được dạo phố và cùng anh ăn những món ngon trong thành phố này. Lạ thật, có những nơi em từng đến, có những nơi em từng ăn qua rồi, cảm thấy mùi vị cũng không tệ. Nhưng sau khi đi với anh, tất cả đều trở nên rất ngọt ngào, thức ăn như thể đậm vị và ngon hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net