C▸33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới sự chăm sóc chu đáo của Takemichi, đội ngũ y tá xuất sắc của Yuzuha và lũ bạn báo bè báo đóm của mình thì Sanzu chính thức xuất viện về nhà sau một tuần nằm la lết.

No.2 chúng ta rất được ưu ái nha, được hẳn boss đưa đón về nhà tận tình luôn. Sướng nhất Sanzu còn gì, sướng thật đó, nhiều người ước ao được Mikey hộ tống mà chả được đấy.

Trong mắt Takemichi mà nói bọn họ như một đại gia đình ấm cúng. Tuy là mafia khét tiếng nhưng lại rất quan tâm nhau, Takemichi rất vui vì điều này nha. Mikey bỏ công việc chỉ để lên Yokomaha "hộ tống" Sanzu về Tokyo, Haitani bothers tranh thủ sắp xếp công việc cũng lên viện chăm sóc Sanzu cùng Kakuchou nữa. Thật là cảm động.

Cảm động hay cảm cúm gì Sanzu không biết, gã đang cảm thấy rất sợ hãi. Sau gương mặt tươi cười ấy của Mikey thì Sanzu rất chê, hắn suýt đẩy Sanzu té cầu thang kìa. Là làm boss dữ chưa vậy hả. Mang cái mác chăm sóc gã mà Ran và Rindou lần lượt làm gã suýt ngồi bàn thờ ngắm gà khỏa thân vì tiêm lộn thuốc. Bạn bè như cái đách lờ vậy đó. Nghĩ nó chán, chỉ vì gã được Takemichi tận tình chăm sóc mà ra sức hãm hại à. Sanzu còn tự ví gã là Cinderella, Takemichi là hoàng tử và mấy người kia là phù thủy ganh ghét gã nữa chứ. Thấy tự kiêu dữ thần.

Sanzu được chăm sóc tận tình lắm, nể Sanzu vì gã có công trong mọi chuyện nên Mikey không trách tội bỏ việc đấy. Về nhà chăn ấm nệm êm còn được người đẹp chăm sóc nữa chứ, thấy mà ghét cái mặt vênh vênh.

Hôm nay không có ai ở căn cứ hết ngoài Sanzu và Takemichi. Mikey đi cùng Kakuchou, Ran, Rindou và Kokonoi đi giao dịch rồi. Còn hai chú già đi công tác nơi đâu đó tận Osaka thì phải. Takemichi ở đây luôn, em như một thành viên trong đại gia đình Phạm Thiên vậy, nhiều lúc phản đối muốn về nhà nhưng bị cái lý do củ chuối của Kakuchou giữ chân lại.

Em có hẳn một căn phòng riêng luôn, được trang trí rất dễ thương, nội thất đầy đủ cả. Nhiều lúc Kakuchou tự hỏi hắn và em là vợ chồng mà mắc cái quần gì không cho ở chung, mắc cái gì bắt đôi vợ chồng người ta chia cắt hả. Còn nữa, thí dụ phòng em sát phòng hắn không nói còn đằng này, phòng em đầu sông phòng hắn cuối sông, tên Kokonoi này có ý gì khi ngăn cách vợ chồng nhà người ta hả !!

Trong căn bếp lớn, thân ảnh bé nhỏ đeo lên người chiếc tạp dề không ngừng hì hục làm đồ ăn. Sanzu còn bệnh nên phải đích thân Takemichi lên thực đơn cho gã, ăn bậy ăn bạ lại như lúc trước nữa lại mệt thân.

" Nấu gì thơm thế Michi ~ "

" A-- Sanzu dậy rồi đó à "

Thân ảnh cao lớn đứng cạnh em, gã không có ý hù sợ em giật mình sẽ bị thương. Từng cử chỉ nhẹ nhàng hết sức, nghe em hỏi cũng chỉ cười nhẹ gật đầu. Sợ em cực nên Sanzu cũng xắn tay vào phụ bếp cùng em, Takemichi có ngăn lại nhưng gã nhất quyết không chịu. Có cơ hội gần embe mà để lỡ thì Sanzu ân hận suốt đời, gã thề.

" A-anh ngồi nghỉ đi, để em tự làm được, sắp xong cả rồi "

Takemichi lúng túng bảo, gương mặt khả ái xuất hiện phiếm hồng do ngại. Em không muốn xưng hô là anh-em với Sanzu đâu, tại gã ăn vạ đòi thế nên Takemichi cũng thuận theo cho vừa ý, tên này ăn vạ thì thôi khó trị lắm.

" Anh đợi em làm xong "

Mọi hành động của Takemichi đều được gã thu vào mắt, sao con người này lại đáng yêu quá mức quy định vậy nè. Thân hình mảnh mai với chiếc tạp dề quá cỡ, mái tóc đen buộc thành một chỏm trông đáng yêu vô cùng. Nhìn chiếc má bánh bao ấy chỉ muốn cắn một phát thật to.

Takemichi loay hoay một chút mới xong, đáng lẽ sẽ xong từ sớm nếu như chẳng có sự xuất hiện của gã. Dọn dẹp, rửa tay thật sạch sẽ, treo chiếc tạp dề lại trên móc, Takemichi nghiêng đầu nhìn Sanzu. Bộ mặt em có gì sao, gã cứ nhìn hoài.

" S-sanzu !! Anh ổn không-- á "

Chưa hỏi hết câu, Takemichi đã bị Sanzu kéo lại khóa chặt em trong vòng tay lớn của gã. Người em nhỏ bé lọt thỏm vào trong, tay gã chẳng yên phận mà bóp lấy bé mỡ ở eo em.

" Cái tên chết tiệt này, đừng nghĩ là em nhường nhịn anh cái anh được nước lấn tới nghen "

Takemichi hờn dỗi quay mặt sang chỗ khác, chú mèo nhỏ xù lông khiến gã thích thú không thôi. Ông trời trao cho gã cơ hội cạnh em nên gã vô cùng trân trọng. Chuyện quá khứ giờ cũng chỉ là dĩ vãng nhưng gã biết em nhớ rất kĩ, gã không biết làm cách nào để chữa lành vết thương lòng ấy, gã tệ hại chỉ biết cố gắng bù đắp, che chở thương yêu em đến phút giây cuối cùng.

Bề ngoài lạnh lùng vô tâm nhưng khi ở cạnh em gã như chú mèo lớn xác chờ được vuốt ve vỗ về, Sanzu nói những lời mật ngọt, lời thề non hẹn biển. Gặp đúng người sẽ thay đổi, tạ ơn trời đất đã cho gã gặp em và cạnh em. Biết ơn mọi thứ.

Sanzu biết không phải mình gã mà còn rất rất nhiều kẻ khác muốn chiếm lấy trái tim em nên gã phải cố gắng hơn nữa để xứng với tiểu thiên thần này.

" Yêu em "

" Anh bớt sến lại coi "

" Anh yêu em, yêu em "

" Anh này, ai nhập anh vậy? "

" Anh yêu em, yêu em rất rất nhiều luôn "

Ôm trọn người thương trong lòng, Sanzu không ngần ngại nói những lời yêu khiến Takemichi đỏ mặt xấu hổ. Tên này lâu lâu bị chạm mạch ấy, điên điên khùng khùng, cứu Takemichi với.

Chụt--

" Anh !!! "

Nhân cơ hội Takemichi không chú ý, gã liền hôn vào môi em một cái rõ to. Takemichi không kịp làm gì đã bị nam nhân kia ăn đậu hũ nãy giờ, một điều nhịn chín điều nó leo lên đầu mình ngồi. Coi tức không, Takemichi xù lông liền đáp trả lại nụ hôn của Sanzu bằng một dấu răng thân thương ngay cánh tay.

Đau thiệt nhưng mà sướng lắm, không ai hiểu cảm giác của một kẻ điên đang đắm chìm trong tình yêu quá đổi hạnh phúc này.

" Sao anh lại yêu em đến như vậy, em bỏ bùa anh đúng không Michi ?!! "

" … "

Yuzuha có chích lộn thuốc cho Sanzu không sao mà gã thay tính đổi nết 360° luôn ấy. Sanzu này Takemichi từ chối nhận làm người quen, thấy ghê quá chừng.

" Michi à...cảm ơn em đã đến và kéo anh ra khỏi vũng bùn của tội lỗi, cảm ơn và xin lỗi em "

Sanzu đột nhiên hạ giọng, gã siết chặt vòng em em. Đôi ngươi lục bảo thoáng buồn nhìn em, những lời gã nói xuất phát tận tâm. Kẻ điên này đôi lúc lên lúc xuống khiến người ta chẳng thể theo kịp nổi.

Em dịu dàng âu yếm gã, vươn đôi bàn tay nhỏ bé mình lên xoa xoa mặt gã. Ý cười hiện rõ trên nét mặt em, Takemichi không nói không rằng em chỉ hành động. Nhón chân lên và hôn lên khóe môi gã, không để gã kịp định hình lên hôn vào môi. Nụ hôn ấm áp vô cùng, xúc cảm môi chạm môi làm gã như vỡ òa trong sự sung sướng.

" Đừng mãi sống trong quá khứ, em không sao, em ổn mà. Anh đừng nghĩ như vậy, em có anh và Kakuchou...đừng cảm ơn hay xin lỗi gì cả. Giữ trong lòng nha, yêu anh " Em nhàn nhạt bảo.

Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau. Có lẽ một câu an ủi có thể khiến người ta ngậm ngùi nuốt nước mắt vào trong. Thật hạnh phúc khi người mình yêu luôn yêu mình. Kẻ không có tình yêu sẽ không định nghĩ được tình yêu, kẻ yêu rồi sẽ luôn dâng hiến hết tất cả cho tình yêu.

" Yêu em, rất yêu em và mãi mãi yêu em "

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Author : Zycarot



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net