Chap 10: Thiệt 1 mà trả 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     
[ Truyện chỉ đăng độc quyền trên Wattpad. ]



























Nhận được sự đồng thuận của Mikey xong, ngoại trừ Sanzu dù bất mãn thế nào cũng chẳng dám lên tiếng nói lời phản đối, những người khác cũng thuận theo mà không ý kiến điều gì.

Trong thâm tâm Takemichi hiện tại rất phức tạp, có cảm thấy may mắn cũng cảm thấy thật xui xẻo. May mắn mình vẫn còn sống, còn xui-

Thì..vậy là nếu việc thành công cậu sẽ phải gia nhập và phải tham gia cùng một tổ chức với mấy tên này à..?

"..."

Cậu lặng lẽ nhìn một lượt những kẻ từ tàn nhẫn đến kinh khủng ở xung quanh, anh em Haitani Ran và Haitani Rindou, Haruchiro Sanzu, Kakuchou, Akashi Takeomi, và kẻ cả những người chưa có mặt, Hajime Kokonoi cả Mochi.

Mà, để có thể ở trên đỉnh cao, để cầm đầu một đàn quái vật thì lẽ đương nhiên phải là con quái vật khủng khiếp nhất. Thống lĩnh băng đảng tội phạm đang đảo lộn đất nước Nhật Bản cũng là kẻ mang danh Bất Bại, Sano Manjiro hay còn gọi, Mikey.

Vậy mà bây giờ Take cảnh sát xui xẻo bị chỉ định trà trộn vào lũ quái vật đó michi đang phải treo ngược mạng sống của mình từng phút, giây bên cảnh bọn hắn.

Giờ phút này Takemichi còn không biết số phận của mình sẽ đi về đâu nữa đây.

Vừa rồi cậu thậm chí còn khiêu khích những con quái vật đó dù bọn hắn có thể dễ dàng bóp chết cậu như bóp chết một con kiến bé nhỏ.

Bao nhiêu việc diễn ra liên tiếp chỉ vỏn vẹn chưa hết một ngày khiến Takemichi không khỏi cảm khái.

"..."

Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Mikey vẫn thản nhiên ngồi xếp bằng trên thùng gỗ, đôi mắt đen láy bị che nửa bởi mi mắt nhưng dù có nhìn cậu bằng nửa còn mắt thì cũng không thể khiến cậu cảm thấy khá hơn, cảm giác như cách hắn nhìn cậu như nhìn một con vật mặc hắn cắn xé vậy.. Takemichi thầm nghĩ, hình như là vậy thật, cả việc hắn không giết cậu mà cứ liên tục làm ra những hành động "kì lạ" khiến cậu càng thêm thấp thỏm.

Đột nhiên, giọng nói trầm thấp vô cảm xúc lại nhẹ bẫng cất tiếng lần nữa.

"Tên"

---------------------------------------------------

Ở bên ngoài kho đông lạnh.

Lúc này bên ngoài là hàng loạt cảnh sát đã mai phục ở đây từ sớm để chỉ đợi mấy kẻ Phạm Thiên ra rồi bắt trọn. Bọn họ đều biết rõ muốn bắt đám đó không phải chuyện dễ, chắc chắn sẽ hao tổn lực lượng không ít nhưng cũng không thể đảm bảo là bắt được.

Vừa rồi khi thấy bọn hắn đến đây bọn họ đã có thể tập kích ngay lúc đó, nhưng biết làm sao, lúc định xông ngay tới thì 'tín hiệu' đã được phát ra.

Sau cuộc thanh trừng nội ứng của Phạm Thiên thì phía cảnh sát đã tổn thất phần lớn. Vì vậy nội bộ cảnh sát đã đặt ra một hiệu lên riêng bằng dấu hiệu là bàn tay đánh nhẹ vào giữa ngực để ra tín hiệu với tập thể rằng bên phía mục tiêu đang nắm giữ con tin hay cũng chính là nội ứng được cài vào.

Vì ở vụ việc kia với không ít người hi sinh thì gia đình của những người đó đã mất niềm tin và thậm chí đâm đơn kiện phía cảnh sát. Thế nên bên trên đã nhấn mạnh rằng phải đảm bảo an toàn của nội ứng là trên hết.

Lạch cạch!

Giữa khoảng tĩnh mịch thì đột ngột ở phía cửa ra của kho đông lạnh đã có động tĩnh và cánh cửa đã hơi mở ra.

Toàn bộ những cảnh sát đang ở đây đều bắt đầu đề phòng và vào thế chuẩn bị tiến lên bất cứ lúc nào. Cũng như ai lại chưa từng nghe qua thủ đoạn tàn độc của Phạm Thiên chứ, tuy bọn họ áp đảo về số đông nhưng đầu não của bọn hắn không dễ để bọn họ bắt được như vậy.

Thế nên từ sớm thấy bọn hắn xuất hiện cùng nội ứng thì cảnh sát đã sớm thông báo về trụ sở để kêu gọi chi viện nhưng những giọt mồ hôi lạnh vẫn không thể khống chế được mà chảy dọc trên gương mặt và thấm ướt cả tấm lưng của họ mà chưa chắc là do e ngại tội phạm hay trang phục chóng đạn của họ có chút nóng.

"..."

Nổi bất an bao trùm tâm trí của tất cả nhưng trong lúc đó cánh cửa khẽ hé mở rồi từ đó bước ra một dáng người. Các cảnh sát đồng hành động lên đạn rồi nhắm bắn, mọi người như nín thở, lại âm thầm phán đoán kẻ nào sẽ xuất hiện, nhưng dù là ai thì họ đều phải triệt tiêu.

Đến khi người đó rời khỏi cửa và hoàn toàn lộ diện..

Lạch bạch!

Tiếng bước chân liên tục, mạnh mẽ và dồn dập, toàn bộ đều hướng đến người vừa xuất hiện.

Bằng bằng!

Sau đó liền có vài người nổ súng vào cánh cửa sắt để đe doạ vì nếu có thể bắt sống càng ưu tiên hàng đầu.

"Đứng im!"

Chỉ huy đội tập kích của phía cảnh sát lập tức tiếp cận và ghim mũi súng lên đầu người vừa xuất hiện.

Nhưng..

"Dừng súng, ngay lập tức!"

"Không được bắn!"
@

Chưa quá 5 giây xác định đối tượng thì người chỉ huy đã hạ lệnh cho những người còn lại thu vũ khí lại.

Kukumizo Taku, Sở trưởng sở cảnh sát Shibuya. Cũng đồng thời là người đã bàn giao nhiệm vụ cho Takemichi và cũng vì thế mà nhanh chóng nhận ra cấp dưới của mình.

"Takemichi?"

"256"

Người vừa được gọi tên cũng nhanh chóng đáp lời, con số vừa được đọc lên chính là mật danh của Takemichi.

Người đi ra khỏi cửa không ai khác chính là cậu.

Sở trưởng hơi bất ngờ, thầm cảm thấy may mắn vì không ai bắn trúng cậu. Định nói gì đó thì đã bị ngắt ngang.

Bằng!

"Ahhhhh!"

"Cái quái gì?!", Sở trưởng Taku lên tiếng kinh hãi. Sau sự xác nhận thân phận với Takemichi thì đột ngột vang lên tiếng của súng và những âm thanh xung đột, tiếng la hét vang vọng trời đất.

Dường như phát ra từ phía sau kho đông lạnh.

"Nói chuyện để sai đi, mau! Nhanh viện trợ những người mai phục phía sau!"

Takemichi vẻ mặt thẩn thốt rồi gấp gáp hối thúc đồng nghiệp, hơn ai hết cậu biết rõ đang có chuyện gì đang diễn ra.

Quay lại 15 phút trước khi Takemichi ra ngoài..

.

.
.
.

.
.
.
.

.

"Tôi sẽ ra bên ngoài thu hút sự chú ý của cảnh sát, ngay sau đó các ngài hãy rời khỏi từ phía sau"

"Không sợ chúng nó nhầm mày thành ai rồi tiễn đi à?", Ran gã gật gù thể hiện sự hài lòng với đề nghị của cậu, chỉ là đơn giản hỏi một câu cho có.

Cậu hơi gượng cười đáp lời: "Đúng vậy, còn không phải là thời cơ tốt để tôi chứng minh giá trị sao? Bởi vậy nếu tôi còn sống thì các vị cho tôi một vị trí tốt nhé"

"Dám ra điều kiện nữa à? Ví cho mày cũng có bản lĩnh đi, nếu còn sống bọn tao sẽ không bạc đãi mày"

Takeomi gã vừa rít điếu thuốc, nói một câu lại giống như trấn an cậu, nói chuyện sống chết nhưng thái độ của bọn hắn lại nhẹ như không.

Takemichi cũng không quá bất ngờ với điều này.

"Cho tôi cảm ơn ngài trước"

.
.
.
.
.
.
.
.

[ Truyện chỉ đăng đọc quyền trên Wattpad.
Cấm đem hay reup truyện đi nơi khác.]

.

Trở về hiện tại.

Mẹ kiếp

Cậu thầm niệm hai chữ này đã 1000 lần rồi.

Tội phạm thì ra sao vẫn là tội phạm, vốn dĩ cậu đã tạo ra con đường thuận lợi nhất để bọn họ rời đi an toàn. Với khả năng của mấy kẻ đó đời nào không thể âm thầm rời đi khi số lượng cảnh sát ở đó chỉ còn lại không nhiều người chứ, trong ống quần cậu có ẩn dấu một máy ghi âm nhưng chất lượng không quá tốt vì để tránh máy kiểm tra ở cửa nhà hàng nên cậu đã dùng loại này, có thể tránh bị phát hiện nhưng chỉ có thể nhận những âm thanh ở cự ly thật gần nên trong lúc đàm phán với bọn họ cậu đã gõ ngón tạo mã morse gửi đi lời nhắn nhưng có Takeomi ở đó nên cậu cũng chẳng dám sơ xuất chỉ kịp thông báo cho bên trụ sở thu hồi lực lượng ở tập kích B ở phía sau.

Có lẽ những người còn lại là những người không may, chưa kịp rời đi.

Bọn họ đã nhận lệnh thì chắc chắn không tấn công bọn hắn, chắc chắn là bọn hắn chủ động tấn công. Bị dồn vào bước đường này chắc chắn không dễ chịu, nhất định muốn thiệt 1 mà trả 10 đây mà!

"Lũ khốn..", Takemichi đay nghiến gằn lên từng chữ, cùng chạy thục mạng với các thành viên đội tập kích A ra phía sau kho đông lạnh.

---------------------------------------------------

Ra đến nơi, tất cả mọi người bao gồm cậu đều đứng sững người, chết trân tại chỗ.

Nhìn cảnh tượng trước mắt với gương mặt cả kinh, trắng bệnh..























































































_____________Còn tiếp____________

- Xin lỗi vì đã lâu rồi không ra chap nhé.

- Lí do đầu tiên là bởi vì bị bí ngôn, cốt truyện cứ tràn đầy nhưng ngôn ngữ cứ tắc nghẽn ý.

- Lí do thứ 2 là thấy ngày càng ít lượt bình chọn nên thành ra cũng tụt cảm hứng kiểu nghĩ chắc truyện không hay nên mới vậy. Kiểu: "tiêu cực ing"

- À nhưng mà học được phương pháp nặp ngôn rồi hehe với thấy nhiều bạn vẫn chờ đợi nên có được chút động lực rồiiii.

- Đủ 10 chap rồi nên từ tuần sau có lịch ra chap chính thức nhé.

- Thứ 5 tuần sau ngày 4-10-2023 có 2 chap và đồng thời lên lịch ra chap luôn nhé

CHÚ Ý: từ chap 8-11 là diễn biến xoay quanh quá trình Take cưng xâm nhập vào phạm thiên nên thiên về hướng hành động và các yếu tố khác nhiều hơn là tuyến tình cảm, nhưng các nàng kiên nhẫn nhé từ giữa chấp 12 trở đi thì Take cưng sẽ bắt đầu cuộc đời dính da với phạm thiên, không anh chồng này cũng anh chồng khác kkk.

Tôi là người theo thực tế 80/100 nên các nàng yên tâm là tuyến tình cảm không quá nhanh đâu nhé, tôi sẽ cố gắng làm thực tế nhất có thể.

Cuối cùng!!! Cảm ơn đã lắng nghe.

NHỚ BÌNH CHỌN, NHỚ CMT THẬT NHIỀU NHA.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net