Bonten; SanTake, mad dog (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sanzu ghét bị người khác khen là xinh đẹp. Mấy người trong Phạm Thiên luôn hết sức tránh cái danh xưng này, bọn họ đã từng chứng kiến cái lần mà Sanzu nổi điên và đá gãy xương sườn của một thằng đàn em bên đối tác, vì dám đá mắt trêu gã như tán tỉnh mấy cô ả trong vũ trường.

Dù là những kẻ nhây lầy nhất như anh em Haitani thì cũng biết điểm dừng không chạm đến vẩy ngược của nó. Thế nhưng, trong Phạm Thiên lại có một người dám gọi...

Nhắc đến người này quả thật giống như khắc tinh của Sanzu, phải dùng những từ ngữ miêu tả như là: cứng đầu cứng cổ, ngoan cố, lì lợm lại còn là crush của boss. Lần đầu tiên boss đưa nó về, nó liền hờ hững liếc Sanzu một cái, sau đó khẽ nói:

"Mày có vẻ xinh ra đấy nhỉ."

"..." Những người có mặt tại chỗ đều đồng loạt hít một hơi. Vẻ mặt Sanzu lúc đó như thể muốn gào lên rằng không có boss ở đây bố đã cắt cổ mày lâu rồi!

Sau đó, không biết Takemichi nói gì mà Mikey liền mắt nhắm mắt mở bỏ qua những trận ẩu đả nội bộ. Kể từ khi gia nhập Phạm Thiên, Takemichi mọc thêm cái tính đanh đá chẳng kém cạnh ai, dù bị gã điên tóc hồng đấm bao nhiêu lần thì nó vẫn hết lần này đến lần khác chọc vào vảy ngược của Sanzu. 

Nhiều lúc Mikey sót nó, định đi đấm Sanzu còn bị Takemichi quát thẳng vào mặt. 

"Đừng có can dự! Chuyện này tao tự giải quyết với Haruchiyo!"

Boss đứng trước mặt Takemichi cũng chẳng khác gì một con cún con nghe lời, điều này càng chọc Sanzu tức điên.

Thời gian sau đó, mọi người liền nhận ra Takemichi không chỉ đơn phương bị đánh nữa. Nó đã biết tự phòng vệ, đôi khi là chống trả, nó không đấm được thì thôi mà đã đấm là sẽ giã cho Sanzu sưng cả mắt. 

Anh em Haitani mỗi lần nhìn tàn tích chiến trường và hai thương binh liệt sĩ đều không nhịn được mà thở dài.

"Sao mày cứ gây với em nó thế, Takemichi đáng yêu mà."

"Đáng yêu con cặc! Bố đéo thèm gây với nó!" Nghĩ nghĩ, gã còn cố tình nói to vào trong phòng để cho Takemichi nghe thấy. "Loại như nó thì có chó mới yêu!"

"..." Đám người nào đó khẽ sủa gâu gâu trong lòng. 

"Loại như mày thì chắc người lại yêu được ấy." Takemichi từ trong phòng hét ra.

Gã kém miếng khó chịu "Bố có là chó thì cũng đéo yêu mày."

"Mày thì có lúc đéo nào không giống chó mà thề với cả thốt. Cái miệng nghiệp hở ra là cắn người!"

Được rồi, phải công nhận là hai người này cũng hợp nhau lắm.

End.

Một chút không khí sôi động đáng yêu cho Giáng Sinh.

Buổi tối vui vẻ, mọi người. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net