Chương 17: Ông xã, em rất nhột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Vào phòng ăn, cuồi cùng Noãn Noãn cũng hiểu rõ.


Phòng ăn này chuyên phục vụ bữa cơm cho các quân nhân sĩ quan.

Công khai bị ôm đi vào, Chiến thủ trưởng theo thói quen tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Hổ Tử đã sớm không thấy bóng dáng.

Lúc này.

Một dì trung niên xinh đẹp hiền lành cầm thực đơn đi tới.

"Vân Không, tiểu tử con lợi hại nha, cô gái xinh đẹp như vậy cũng bị con lừa tới tay, cô gái nhỏ, muốn ăn cái gì tùy tiện chọn, bữa cơm này dì Liễu mời."

Phụ nữ trong quân đội cũng không phải đậu hũ, dì ấy rất hài hòa, Noãn Noãn cũng thích nhưng vẫn mỉm cười lễ phép khách sáo một cái.

"Cảm ơn dì nhưng mà hôm nay thủ trưởng tính tiền, thủ trưởng của chúng ta không thiếu tiền mà, đúng không."

Chiến Vân Không lười biếng mở mí mắt, liếc nhìn cô gái nghịch ngợm ương bướng đối diện một cái, khóe miệng cong lên cười nhạt.

"Dì Liễu, như cũ, món nhẹ không thêm thịt."

Noãn Noãn không vui, hẹp hòi quá đi, một chút thành ý mời cũng không có, bĩu môi trong lòng ai oán.

"Tôi phản đối, nhu cầu dinh dưỡng của bệnh nhân cần rất nhiều protein, collagen, lòng trắng trứng có thể bổ sung protein cho cơ thể, tôi muốn gọi thêm món, muốn...."

"Dì Liễu, chỉ gọi những món này, không cần thêm món khác."

Tiếng nói lạnh lùng cắt ngang nữa câu sau của Noãn Noãn.

Dì Liễu im lặng từ đầu tới cuối không thể chen vào nói được một câu, ánh mắt nhìn hai người.

Hai đứa này rất không hòa hợp nha, nhưng rõ ràng bà có thể sự cưng chiều nhìn từ ánh mắt của Chiến Vân Không, nếu như vậy sao người còn lạnh lùng như thế chứ.

"Con gái, nghe lời thủ trưởng nhà con không sai đâu."

Xoay người cầm thực đơn vào phòng bếp.

Một bên quay đầu lại, Noãn Noãn lè lưỡi, làm mặt quỷ với người đàn ông, trong lúc nhất thời, người nào cũng không nói gì, cúi đầu chơi điện thoại, hai chân lắc lư dưới bàn.

Bởi vì động tác có chút mạnh, không cẩn thận đá phải đùi của người khác, muốn nói tiếng xin lỗi nhưng khi thấy cổ chân chợt lạnh, một chân bị thủ trưởng nắm trong tay.

"Buông ra."

Noãn Noãn nhỏ giọng, không quên đạp chân vùng giãy.

Bên tai không ngừng đỏ lên, trong lòng nai con hoảng loạn.

Nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ nhắn đỏ ửng, Chiến Vân Không muốn vui đùa một chút, bàn tay thô đi từng bước từng bước trên bàn chân nhẵn bóng của cô, ngón tay thon dài cố ý làm chuyện xấu, nhẹ nhàng vẽ vài vòng trong lòng bàn chân mềm mại của cô, nhất định không buông tay.

Bình thường, cô sợ nhất là nhột nhưng ở nơi công cộng như vậy thì cô không thể không biết xấu hổ mà kêu to quát lớn, chỉ có thể nhịn.

Đầu ngón tay gắt gao nắm chặt mép bàn, cố gắng khống chế thân thể đang run rẩy.

Hít sâu, lông mày nhíu chặt, nghiến răng tức giận nói: "Đồ lưu manh, buông tay, anh mà không buông tôi sẽ kêu lên đấy."

Khuôn mặt Chiến Vân Không tỉnh bơ liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu kia, hận không được cắn ngay một cái.

Ngay sau đó, làm vẻ mặt kinh ngạc.

"Em muốn kêu cái gì, bất lịch sự, cưỡng hiếp, hay là... Ông xã, em rất nhột."

"..."

Noãn Noãn sửng sốt, cái tên đàn ông cực phẩm biến thái này sao cười lên lại yêu nghiệt như vậy, vẻ đẹp pha lẫn hương vị của đàn ông.

Cương quyết, bá đạo, vừa đẹp trai, lại khéo làm người khác hài lòng.

Khẽ hừ lạnh một tiếng: "Ấu trĩ."

Lúc này, điện thoại vang lên, ánh mắt Chiến Vân Không lạnh lùng liếc nhìn tên người gọi tới, thả một tay, nhận điện thoại mà một tay khác nắm hai cổ chân Noãn Noãn như cũ, đặt trên ghế.

"Chuyện gì?"

Tiếng nói bình tĩnh, mang theo cảm giác lạnh lẻo.

Trong điện thoại, lòng Nguyên Đông Nam thầm kêu không tốt, tiếng nói thủ trưởng không vui, chẳng lẽ đã quấy rầy chuyện tốt của anh (CVK) nhưng bên này anh (NĐN) cũng rất khẩn gấp, không thể không bất chấp gọi.

"Lúc nào thì dẫn Noãn Noãn tới cục cảnh sát gặp Vương Đại Khả?"

Con ngươi tối sầm lại, quay đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. 

  Vào phòng ăn, cuồi cùng Noãn Noãn cũng hiểu rõ.

Phòng ăn này chuyên phục vụ bữa cơm cho các quân nhân sĩ quan.

Công khai bị ôm đi vào, Chiến thủ trưởng theo thói quen tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Hổ Tử đã sớm không thấy bóng dáng.

Lúc này.

Một dì trung niên xinh đẹp hiền lành cầm thực đơn đi tới.

"Vân Không, tiểu tử con lợi hại nha, cô gái xinh đẹp như vậy cũng bị con lừa tới tay, cô gái nhỏ, muốn ăn cái gì tùy tiện chọn, bữa cơm này dì Liễu mời."

Phụ nữ trong quân đội cũng không phải đậu hũ, dì ấy rất hài hòa, Noãn Noãn cũng thích nhưng vẫn mỉm cười lễ phép khách sáo một cái.

"Cảm ơn dì nhưng mà hôm nay thủ trưởng tính tiền, thủ trưởng của chúng ta không thiếu tiền mà, đúng không."

Chiến Vân Không lười biếng mở mí mắt, liếc nhìn cô gái nghịch ngợm ương bướng đối diện một cái, khóe miệng cong lên cười nhạt.

"Dì Liễu, như cũ, món nhẹ không thêm thịt."

Noãn Noãn không vui, hẹp hòi quá đi, một chút thành ý mời cũng không có, bĩu môi trong lòng ai oán.

"Tôi phản đối, nhu cầu dinh dưỡng của bệnh nhân cần rất nhiều protein, collagen, lòng trắng trứng có thể bổ sung protein cho cơ thể, tôi muốn gọi thêm món, muốn...."

"Dì Liễu, chỉ gọi những món này, không cần thêm món khác."

Tiếng nói lạnh lùng cắt ngang nữa câu sau của Noãn Noãn.

Dì Liễu im lặng từ đầu tới cuối không thể chen vào nói được một câu, ánh mắt nhìn hai người.

Hai đứa này rất không hòa hợp nha, nhưng rõ ràng bà có thể sự cưng chiều nhìn từ ánh mắt của Chiến Vân Không, nếu như vậy sao người còn lạnh lùng như thế chứ.

"Con gái, nghe lời thủ trưởng nhà con không sai đâu."

Xoay người cầm thực đơn vào phòng bếp.

Một bên quay đầu lại, Noãn Noãn lè lưỡi, làm mặt quỷ với người đàn ông, trong lúc nhất thời, người nào cũng không nói gì, cúi đầu chơi điện thoại, hai chân lắc lư dưới bàn.

Bởi vì động tác có chút mạnh, không cẩn thận đá phải đùi của người khác, muốn nói tiếng xin lỗi nhưng khi thấy cổ chân chợt lạnh, một chân bị thủ trưởng nắm trong tay.

"Buông ra."

Noãn Noãn nhỏ giọng, không quên đạp chân vùng giãy.

Bên tai không ngừng đỏ lên, trong lòng nai con hoảng loạn.

Nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ nhắn đỏ ửng, Chiến Vân Không muốn vui đùa một chút, bàn tay thô đi từng bước từng bước trên bàn chân nhẵn bóng của cô, ngón tay thon dài cố ý làm chuyện xấu, nhẹ nhàng vẽ vài vòng trong lòng bàn chân mềm mại của cô, nhất định không buông tay.

Bình thường, cô sợ nhất là nhột nhưng ở nơi công cộng như vậy thì cô không thể không biết xấu hổ mà kêu to quát lớn, chỉ có thể nhịn.

Đầu ngón tay gắt gao nắm chặt mép bàn, cố gắng khống chế thân thể đang run rẩy.

Hít sâu, lông mày nhíu chặt, nghiến răng tức giận nói: "Đồ lưu manh, buông tay, anh mà không buông tôi sẽ kêu lên đấy."

Khuôn mặt Chiến Vân Không tỉnh bơ liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu kia, hận không được cắn ngay một cái.

Ngay sau đó, làm vẻ mặt kinh ngạc.

"Em muốn kêu cái gì, bất lịch sự, cưỡng hiếp, hay là... Ông xã, em rất nhột."

"..."

Noãn Noãn sửng sốt, cái tên đàn ông cực phẩm biến thái này sao cười lên lại yêu nghiệt như vậy, vẻ đẹp pha lẫn hương vị của đàn ông.

Cương quyết, bá đạo, vừa đẹp trai, lại khéo làm người khác hài lòng.

Khẽ hừ lạnh một tiếng: "Ấu trĩ."

Lúc này, điện thoại vang lên, ánh mắt Chiến Vân Không lạnh lùng liếc nhìn tên người gọi tới, thả một tay, nhận điện thoại mà một tay khác nắm hai cổ chân Noãn Noãn như cũ, đặt trên ghế.

"Chuyện gì?"

Tiếng nói bình tĩnh, mang theo cảm giác lạnh lẻo.

Trong điện thoại, lòng Nguyên Đông Nam thầm kêu không tốt, tiếng nói thủ trưởng không vui, chẳng lẽ đã quấy rầy chuyện tốt của anh (CVK) nhưng bên này anh (NĐN) cũng rất khẩn gấp, không thể không bất chấp gọi.

"Lúc nào thì dẫn Noãn Noãn tới cục cảnh sát gặp Vương Đại Khả?"

Con ngươi tối sầm lại, quay đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net