Phần 1: Nhà họ Hoàng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Thân phận bí ẩn.

Hoàng Mịch đang tự mình ảo tưởng mấy cảnh cẩu huyết trong mấy quyển truyện ngôn tình cô hay đọc, bị gọi, cô vội ngẩng đầu, nhìn thấy Hoàng Triệt thì vội đứng dậy, bước nhanh về phía anh trai, vui mừng lao vào lòng Hoàng Triệt, hết dụi rồi lại dụi khiến cho chiếc áo comple đắt tiền, không bao giờ xuất hiện nếp nhăn của anh xuất hiện chút xộc xệch.

- " Anh, em về rồi đây. Anh nhớ em không? Nhớ em không? "

Hoàng Mịch mặc kệ ánh mắt sửng sốt của nhân viên trong công ty, trong đó có cả nhân viên cấp cao như thư kí Viễn cũng không thể không sửng sốt trước hoàn cảnh chưa từng xảy ra đối với tổng giám đốc cao cao tại thượng của bọn họ.

Hoàng Triệt ôm vai Hoàng Mịch, vỗ lưng cô vài cái, nghe cô hỏi thì đáp :

- " Nhớ. "

OMG!!!

Thư kí Viễn sắp không tin nổi vào tai và mắt mình nữa rồi. Chắc chắn anh phải đi khám lại toàn thân mất thôi.

Cái người như tổng giám đốc của bọn họ, mở miệng như ban phát vàng của họ không ngờ còn có thể nói được những câu đậm mùi tình cảm như vậy.

Phải biết là, từ trước đến nay, ai cũng biết tổng giám đốc bị bệnh sạch sẽ, dù không quá mức nhưng cũng đủ để bọn họ sợ hãi. Quần áo lúc nào cũng tươm tất, thẳng thớm, có 1 nếp nhăn chắc chắn sẽ thay luôn. Và còn nữa, ông chủ của họ đặc biệt ghét đụng chạm, nếu không bắt buộc, chắc chắn sẽ trực tiếp bỏ qua.

Trong đầu Viễn Dạ bắt đầu suy đoán thân phận của cô gái vẫn đang trong lòng ông chủ của họ. Nhưng hình như anh đã nhìn thấy cô gái này ở đâu rồi thì phải. Viễn Dạ bắt đầu vặn óc suy nghĩ.

Bên này Hoàng Mịch vui vẻ gật đầu, rời khỏi cái ôm của anh trai, nhìn 1 lượt từ đầu đến chân Hoàng Triệt, xoa cằm khen ngợi :

- " Quả nhiên là lâu ngày không gặp, anh vẫn đẹp trai và đầy mùi tiền. "

Hoàng Triệt nghe vậy thì không phản đáp, búng nhẹ trán Hoàng Mịch rồi hỏi :

- " Về từ khi nào? Sao không báo với anh? "

Hoàng Mịch bĩu môi, đưa tay vuốt lại mấy nếp nhăn trên chiếc comple đắt tiền, rồi gỡ chiếc kính mắt đút vào túi quần. Đang định lên tiếng trả lời câu hỏi của Hoàng Triệt thì bị câu nói chưa vài phần nghi vấn cùng khẳng định của thư kí Viễn :

- " Cô . . . không phải là họa sĩ trẻ tuổi Evyl sao? "

Lúc này Hoàng Mịch mới chú ý đến người nãy giờ vẫn quan sát 2 anh em nhà họ ở cự li gần, cô nghiêng đầu, chăm chú nhìn Viễn Dạ khiến anh ta vội vàng thu lại ánh mắt chứa đầy nghi hoặc. Anh ta biết làm việc ở công ty lớn, tò mò là không tốt, nhất là đối với chuyện riêng của ông chủ. Lần này xem ra anh ta sẽ bị ông chủ chỉnh đến chết, nhìn đi, ánh mắt không có tình người của ông chủ đang lia về phía anh ta, làm cho xương sống anh ta cứng đờ, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hoàng Mịch đảo mắt, đáp :

- " Tôi đúng là họa sĩ Evyl, lần đầu gặp mặt. Chào anh. "

Viễn Dạ biết mình thất thố thế nào, nhưng không thể trách anh ta, lần đầu nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình như vậy, không ngạc nhiên mới là chuyện lạ.

Viễn Dạ vội lấy lại hình tượng, lịch sự đáp :

- " Hân hạnh được biết cô. Tôi là Viễn Dạ. Cô có thể gọi tôi là thư kí Viễn. "

Hoàng Mịch tủm tỉm cười nhìn Viễn Dạ như phát hiện ra điều gì rất vui.

- " Sau này sẽ phải làm phiền anh dài dài rồi. "

Viễn Dạ nghĩ đơn giản, chắc là cô họa sĩ này có quan hệ bí mật không thể nói với tổng giám đốc của họ nên muốn anh ta giúp đỡ che giấu. Đang định khách sáo đáp thì đã nghe thấy giọng lạnh tanh của tổng giám đốc vang lên :

- " Đi chuẩn bị xe. "

Viễn Dạ nghe vậy cũng không dám có ý định làm quen thêm. Vội vội vàng vàng đi chuẩn bị xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net