Chương 1001: Cô không thèm so đo với kẻ ngu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như cô ta là cháu ngoại của Hạ An Lan cũng đành thôi, nhưng mà rõ ràng là cô ta không phải, cô ta ôm lòng dạ bất chính đến gần chú ấy như thế chỉ vì muốn lợi dụng chú mà thôi.

Chỉ bằng gương mặt đó sao?

Hạ An Lan chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra địch ý của La Thường đối với Yến Thanh Ti. Ông xoa xoa đầu Yến Thanh Ti, nói: "Thanh Ti, đi thôi, những người như này con không cần để ý tới làm gì, cũng không cần nhân nhượng bất kì một ai hết, có kết bạn cũng phải xem đối phương có xứng đáng làm bạn hay không?"

Một câu của Hạ An Lan khiến mặt La Thường đỏ bừng. Bản thân cô ta cũng không phải loại phụ nữ có tâm cơ, được chiều chuộng từ nhỏ nên thành ra trong tính cách có chút ngây thơ, bị người mình thầm mến nói như vậy khiến cô ta lúng túng đến không biết chui vào đâu, lại càng chán ghét Yến Thanh Ti.


Yến Thanh Ti gật đầu: "Bác yên tâm đi, cháu chẳng thèm so đo với một kẻ ngu đâu."

Cô khoác tay Hạ An Lan, hất cằm lên nói với La Thường: "Đã yêu chưa? Không biết cái gì là người yêu thì đừng có mà nói bậy. Bác cháu tôi quan hệ tốt cũng chẳng liên quan gì đến cô, thích bác tôi hay muốn làm bác gái của tôi cũng phải xem tôi đây có đồng ý hay không? Riêng cái loại người như cô thì cả đời cũng đừng hòng mơ tưởng."

Yến Thanh Ti vào đời từ rất sớm, chỉ cần liếc mắt cũng thấy cái gọi là lòng dạ hiểm ác của La Thường chỉ so được với những đứa trẻ con, nghĩ cái gì cũng để lộ hết ra trên mặt.

La Thường này thích bác của cô, hừ hừ... ánh mắt tốt thật đấy, đáng tiếc... đầu óc lại có vấn đề.

La Thường bị Yến Thanh Ti vạch trần, cảm giác giống như bị lột hết quần áo trước mặt mọi người, thẹn quá hóa giận liền nghiến răng mà nói: "Yến Thanh Ti, cô đừng có mà quá đáng, cô không sợ bị người khác vạch trần mưu đồ của cô sao?"

Yến Thanh Ti nhếch khóe miệng, nói: "Mưu đồ của tôi? Ha ha, cô biết thì cô phơi ra đi, để tôi xem cô phơi được cái gì? Người vô học thật đáng sợ, cô đã học hết tiểu học chưa vậy?"


Cô ngẩng đầu lên, nói: "Bác, chúng ta đi thôi, nói chuyện với loại người không biết suy nghĩ này thật tốn sức."

Hạ An Lan mỉm cười.

Mặc dù Yến Thanh Ti với La Thường chán ghét nhau tới mức nào, nhưng La lão phu nhân với Hạ lão thái nói chuyện với nhau lại thật vui vẻ. Hạ lão thái đã lâu chưa gặp người quen, lúc trước cứ nằm mãi trong viện nên lúc này càng muốn gặp lại bạn bè.

La lão phu nhân nhận ra được Yến Thanh Ti bây giờ là bảo bối của cả Hạ gia, cụ nghĩ một chút nói: "Tôi nhìn Thanh Ti nhà bà vừa xinh đẹp lại hiểu chuyện, khó mà có ai không thích cô bé, thật muốn ôm cô bé yêu chiều một phen. Hôn nhân của Thanh Ti vẫn chưa định phải không? Vừa vặn cháu trai trưởng nhà tôi mới từ nước ngoài về, không phải tôi tự khen đâu, nhưng đứa cháu trai của tôi về học thức lẫn ngoại hình đều đứng đầu trong đám thanh niên thời nay đấy, tôi cảm thấy rất xứng đôi với Thanh Ti nhà bà. Không bằng để hai đứa nó gặp nhau thử xem sao? Hai gia đình biết rõ nhau rồi vẫn tốt hơn so với bên ngoài đúng không?"


Hạ lão thái nghe thế liền cười híp mắt, cụ nói: "Không khéo rồi, hai ngày trước hôn sự của Thanh Ti nhà tôi đã được quyết định rồi, là bạn trai của Thanh Ti, tình cảm hai đứa nó tốt lắm."

"Vậy sao, người có đáng tin không? Sẽ không phải chỉ coi trọng gia thế của Thanh Ti chứ? Đàn ông như vậy bây giờ nhiều lắm đấy?"

Hạ lão thái vẫn cười, nói: "Thằng bé đó rất tốt, lại là cháu ngoại của bạn tốt nhiều năm của tôi. Nói về chuyện môn đăng hộ đối thì gia thế nhà bên đó cũng không tầm thường, hơn nữa bản thân thằng bé cũng có năng lực, tôi thấy trong đám người trẻ tuổi không ai so được với nó về việc có trách nhiệm, ánh mắt của Thanh Ti rất tốt."

La lão phu nhân vừa nghe đã hiểu, người ta đã nói đến như vậy thì bà còn có thể nói gì, nhưng mà... bà lại không tin là thật. Có ai có thể so sánh với cháu trai của bà cơ chứ?

La lão phu nhân đầy tiếc nuối, nói: "Ai, xem ra là không có cơ hội rồi, lấy được cô gái tốt như Thanh Ti đúng là thằng nhỏ kia có lời."

Hạ lão thái thái chỉ cười không nói.

La lão phu nhân xem thời gian, muốn trở về.

Hạ lão thái khách sáo một phen giữ lại: "Cũng sắp đến giờ cơm rồi, bà đừng đi, hay là tối nay ở lại ăn bữa cơm chung với tôi."

La lão phu nhân đương nhiên muốn từ chối, tối hôm nay là bữa cơm đoàn viên của Hạ gia, bà ở lại thì coi ra cái gì?

Nhưng mà La thường lại vội nói: "Được ạ, cám ơn bà Hạ, lâu quá rồi không gặp bà, con rất nhớ bà, không muốn về sớm như vậy. Bà nội, chúng ta ở lại đi?"

Yến Thanh Ti liếc mắt một cái, xì... giả vờ cũng không nên thân, ở thì ở, để xem cô ta muốn làm gì?

Cháu gái vừa nói như vậy, La lão phu nhân liền lúng túng, đi không được mà ở lại cũng không xong.

Hạ lão thái nhìn La Thường một cái, "Vậy ở lại đi, bảo nhà bếp làm thêm thêm vài món."


Du phu nhân đứng một bên cười nói: "Vâng, để con đi chuẩn bị."

....

Yến Thanh Ti luôn chờ xem La Thường ra chiêu gì, cô ta đã muốn chết thì đương nhiên Yến Thanh Ti sẽ không làm cô ta thất vọng rồi. Giải quyết loại Thánh mẫu hạng nhẹ này với cô chỉ là chuyện nhỏ.

Dọn cơm lên, Hạ An Lan từ trên lầu xuống vẫn nhìn thấy La Thường thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

La lão phu nhân cũng biết, hai người họ hiển nhiên không nên ở lại nhưng bây giờ muốn đi cũng không đi được.

Chưa kể La Thường hết lần này tới lần khác còn không biết điều: "Chú An Lan vất vả rồi, chú nhất định phải ăn nhiều một chút."

Dưới gầm bàn, La lão phu nhân giật mạnh váy cháu gái một cái, nói bậy bạ cái gì đâu, đây là nhà người khác, đến phiên nó nói vào hay sao?

Hạ An Lan ngồi xuống bên trái Yến Thanh Ti, tựa như không nghe được La Thường nói cái gì.

La Thường cắn môi, liếc mắt nhìn Du phu nhân.


Du phu nhân lại đang nói chuyện với Du Hí, không hề nhìn cô.

Ăn được một nữa, La Thường đột nhiên nói: "Trên mạng có nhiều người nói khuôn mặt của Yến tiểu thư đã được phẫu thuật thẩm mỹ rồi. Trước kia cô trông như thế nào vậy? Tiện thì giới thiệu cho tôi chỗ cô phẫu thuật với, tôi cũng muốn đi chỉnh sửa một chút."

Một bàn người lập tức yên tĩnh, không một ai động đũa trừ mình Du Hí vẫn đang cắm đầu vào ăn.

Trong lòng anh ta đang gào thét, mụ nội nhà nó, con ngu này ở đâu chui ra, ra cửa quên mang não theo à?

Anh ta chơi qua biết bao nhiêu người đẹp, có thể tự xưng chuyên gia giám định, chỉ cần liếc mắt là nhận ra cô gái trước mắt của sửa cái gì hay không. Chả lẽ con ngu kia không có mắt sao, gương mặt kia của Yến Thanh Ti do chỉnh mà thành thì anh đã không vào viện chơi mấy tuần.

Đúng là một con ngu, ở đây mà còn dám gây sự với Yến Thanh Ti, muốn chết chắc rồi!

La lão phu nhân bị dọa sợ, lúng túng nói: "Tiểu Thường nói bậy cái gì vậy, sao chẳng hiểu chuyện chút nào. Mau xin lỗi Thanh Ti đi, về nhà con đứng quay mặt vào tường cho bà."

Người đang ngồi đây đều là tinh anh, làm sao không nghe ra ý của La Thường. Cô ta nói Yến Thanh Ti phẫu thuật thẩm mỹ khác nào nói Yến Thanh Ti không phải con cháu Hạ gia, bởi vì trước đây Yến Thanh Ti không có khuôn mặt này.

Khuôn mặt của Hạ lão thái, Hạ lão gia cùng Hạ An Lan không có chút xíu tươi cười nào.

Hạ lão thái nhàn nhạt cười một tiếng: "La Thường vẫn còn nhỏ, không cần nghiêm khắc như thế. La Thường, con nói cho bà biết, sao con lại nói như vậy?"

La Thường thấy Hạ lão thái vẫn đang cười thì cho rằng bà lão không giận, liền nói: "Bà Hạ, trên mạng đều nói như vậy chứ không phải con nói. Chẳng qua con tò mò thôi, nếu ai cũng phẫu thuật thành gương mặt giống như thế thì Hạ gia chẳng phải có rất nhiều cháu gái còn gì?"

Nghe La Thường nói, Du Hí thiếu chút nữa cười phun cả cơm.

Yến Thanh Ti nhả ra một miếng xương, nghiêng đầu hỏi: "Này, cô bị ngu à?"

La Thường bị chửi thì sửng sốt: "Yến Thanh Ti, sao cô lại chửi người khác như thế? Tôi chỉ nói sự thật, cô dựa vào cái gì chửi tôi, hay là cô đang chột dạ?"

Yến Thanh Ti cười ha hả: "Cái loại đần độn như cô, tôi mắng thì sao? Bây giờ tính tôi còn tốt tốt, chứ nếu là lúc trước thì tôi đã đập cô kêu cha gọi mẹ rồi. Tôi phẫu thuật hay không tôi còn không nhìn ra cơ đấy, ấy thế mà lại nhìn ra cô cắt mí mắt, làm cằm nhọn, chắc được một tuần rồi? Cô nhìn xem cô cười giả như thế nào, ra cửa không soi gương à, cô chỉnh nát cả mặt rồi mới được như thế này thì tôi không tưởng tượng nổi trước đây cô xấu xí đến nhường nào?"

"Yến Thanh Ti cô..." La Thường không nói lại được Yến Thanh Ti, quay đầu nói: "Bà Hạ, cô ta rõ ràng phẫu thuật rồi, trên mạng rất nhiều người đều nói thế."

Yến Thanh Ti trợn mắt: "Ha, trên mạng, trên mạng nổi nhất không phải là lúc tôi đóng Tiêu Phòng Điện bắt nạt đồng ngiệp sao, có muốn tôi cho cô biết tôi bắt nạt người ta như thế nào không?"

La Thường giậm chân: "Chú An Lan, Yến Thanh Ti chẳng phải người tốt gì. Cô ta chính là con đàn bà hèn mọn, vô sỉ. Nói không chừng mặt cô ta đã phẫu thuật nát ra rồi, mục đích là vì câu dẫn chú, cô ta..."


La Thường còn chưa nói hết đã bị ai đó bóp cổ. Yến Thanh Ti không biết đã đứng bên cạnh cô ta từ lúc nào, cô ta trợn tròn mắt hoảng sợ, giẫy dụa muốn thoát khỏi Yến Thanh Ti, muốn nói nhưng cổ bị bóp chặt không thể kêu lên dù chỉ một tiếng.

La lão phu nhân không ngờ chuyện sẽ xảy ra như vậy, hô: "Thanh Ti, cô đang làm cái gì, mau buông tay ra, Tiểu Thường không thở được."

Người Hạ gia không một ai nhúc nhích, Hạ lão thái lạnh mắt nhìn La Thường.

Du phu nhân cúi đầu yên lặng. Du Hí bĩu môi, đã nói cô ta muốn đi tìm chết rồi mà, chán sống rồi mới đi trêu chọc con yêu nghiệt Yến Thanh Ti này. Đến tôi, cô ta còn dám quăng từ lầu hai xuống nè, còn sợ một con đần như cô chắc?

Tất cả mọi người đang nhìn Yến Thanh Ti, ai cũng không thấy rõ cô ra tay như thế nào chỉ nghe "chát, chát", hai tiếng thanh thúy vọng đến đau cả màng nhĩ.


Yến Thanh Ti hất La Thường ra, lạnh lùng nói: "Miệng cô không sạch sẽ phải được dạy dỗ một chút. Nhà cô không dạy được cô cái gì là quy củ vậy thì để tôi dậy.

La Thường té xuống đất, ôm má ngồi ngu người ở đó. Đây là lần đầu tiên trong đời cô ta bị đánh.

Yến Thanh Ti vẩy tay, nói: "Hôm nay tôi dạy cho cô điều thứ nhất, chưa biết rõ mọi chuyện mà đi ba hoa chích chòe với người khác, sớm muộn gì cũng bị sét đánh chết."

Du Hí để đũa xuống, hắng giọng nói: "Khụ, tôi nói cho cô một câu, những cái khác thôi không nói nhưng chuyện nhìn một người phụ nữ phẫu thuật hay không thì tôi đây là dân chuyên nghiệp đấy. Dù sao cái tiếng playboy của tôi cũng không tự dưng mà có. Khuôn mặt của Yến Thanh Ti đừng nói đụng dao kéo, ngay cả mĩ phẩm dưỡng da cũng rất ít dung. Còn cô, toàn thân đã chỉnh sửa không ít, đúng chứ? Sống mũi của cô hình là biết silicon, đấm cho một cái hẳn là biết giả hay không ngay."

Du phu nhân chợt ngẩng đầu, Du Hí lại... nó điên rồi, nó lại nói giúp Yến Thanh Ti.

La lão phu nhân thấy La Thường bị đánh đến ngu người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn rất nhanh liền sưng lên, trong lòng bà đang hận Yến Thanh Ti ra tay quá độc ác, nhưng hiện giờ tất cả người Hạ gia đều đang rất tức giận, tất nhiên bà không dám nói gì khác.

Bà cuống cuồng nói: "Tiểu Thường mau xin lỗi đi. Con bé ngốc này, sao lại nói bậy bạ cái gì thế?"

La lão phu nhân nhìn về phía Hạ lão thái: "Xin lỗi, xin lỗi, nó vẫn còn trẻ con, chỉ là có chút thành thật không hiểu chuyện, mọi người đừng so đo với nó, nhất định nó mấy tin lá cải trên mạng lừa gạt thôi."

Hạ lão thái chậm rãi nói: "La gia dạy ăn, dạy uống nhưng sao không dạy cách hoạt động đầu óc chứ? Nếu là con cháu của Hạ gia, kiểu gì cũng sẽ không để nó ra khỏi cửa, mất mặt lắm. Hơn hai mươi tuổi rồi mà chỉ số thông minh còn không bằng học sinh tiểu học, thật lo lắng thay cho La gia của mấy người."

Hạ lão gia gật đầu tán thành nói: "Nói đúng, nhìn Thanh Ti nhà chúng tôi đi, tuổi còn trẻ mà đã ở xây dựng được sự nghiệp trong giới giải trí, vừa thông minh lại hiểu chuyện, kính già yêu trẻ, tính cách lại tốt, con cháu nhà chúng tôi còn cần người khác đến thuyết tam đạo tứ sao? Vẫn còn đang ngồi trên bàn cơm nhà chúng tôi đấy, mấy người coi nhà chúng tôi ra cái gì?"

La lão phu nhân nghe được mà kinh hồn bạt vía: "Hai nhà chúng ta quen biết đã lâu, chỉ là chuyện mấy đứa nhỏ cãi nhau thôi, không đáng ảnh hưởng tới giao tình sau này của hai nhà. Về rồi chúng tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt..."

Hạ An Lan thấy trận náo loạn này cũng nên kết thúc, rốt cuộc mở miệng nói: "Tiễn khách."

La lão phu nhân hốt hoảng: "Cái này... Chúng tôi không làm phiền nữa, ngày khác nhất định sẽ tới xin lỗi."

Hạ An Lan nhàn nhạt nói: "Không cần, Hạ gia nhỏ lắm."


Sắc mặt La lão phu nhân lập tức tát nhợt, đây chính là muốn cắt đứt quan hệ với La gia. Bà bây giờ thật sự muốn bóp chế La Thường, con bé chết tiệt này đã hại chết cả La gia.

La lão phu nhân vội vàng nhìn về phía Hạ lão thái: "Bội Uyển, hai nhà chúng ta dẫu sao cũng qua lại nhiều năm nay, không nhìn mặt tăng cũng nể mặt Phật, dẫu gì cũng có tình cảm qua lại bấy lâu, hai đứa nhỏ chẳng qua chỉ có chút mâu thuẫn, nếu không để tôi về bảo ba mẹ nó đánh nó một trận ra trò được không?"

Hạ lão thái cười cười: "Nhà chúng tôi khó khăn lắm mới tìm được Thanh Ti, không có lý nào chỉ vì chút quen biết mà khiến đứa trẻ nhà chúng tôi phải chịu thiệt thòi, mời về cho."

Yến Thanh Ti phát hiện, bà ngoại đúng là tiếu lí tàng đao, nói chuyện vẫn luôn dịu dàng nhưng hoàn toàn không cho đối phương bất kì một con đường sống nào, quan trọng là... rất bao che!

Điểm này thật tốt nha!

La lão phu nhân không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ rời đi. Người giúp việc đỡ La Thường ra cửa, lúc này cô ta mới phản ứng lại, gào lên: "Chú An Lan, bà Hạ, Yến Thanh Ti là giả, cô ta là giả mạo... cô ta chính là một tên lừa đảo, một con khốn..."


Du phu nhân quay đầu liếc một cái, trong lòng cực kì thất vọng, cái loại ngu đần như thế này đúng là vô dụng.

Yến Thanh Ti thở dài: "Aizz, mới lúc nãy tát quá ít, đáng nhẽ nên thêm vài cái nữa, trên đời này sao lại có loại người ngu như vậy?"

Hạ lão thái an ủi cô: "Ngoan, đừng tức giận, sau này không cho bọn họ tới nữa."

Yến Thanh Ti nhún nhún vai: "Con không thèm tức giận đâu, cô ta so với những người trước kia con gặp phải thì chả khác nào trẻ con, ra tay với cô ta chả có chút thành tựu nào."

Hạ lão thái đau lòng, kéo tay cô: "Sau này có gặp phải loại người như vậy cứ nói với bác con, nhất định không để con bị người ta bắt nạt."

Hạ An Lan xoa đầu Yến Thanh Ti: "Lát nữa tìm cho con hai vệ sĩ tùy thân."

Yến Thanh Ti cười gật đầu: "Con cám ơn, nhưng mà tính khí con thế nào mọi người cũng thấy rồi đấy, kém vô cùng, nên con cũng sẽ không bị thiệt thòi gì đâu. Nhưng mà..."

"Nhưng con thấy rất kì quái, lúc mới gặp La Thường, con thấy cô ta cũng không phải dạng người không có đầu óc, lúc nói chuyện với con cũng rất bình thường, sao đột nhiên lại bị tẩy não, còn nói con là giả mạo chứ?"


Du Hí tiếp tục vùi đầu ăn cơm, thuận tiện nói một câu: "Chuyện này cũng không phải đơn giản, tám phần là có người nói với cô ta cái gì đó."

Du phu nhân siết chặt đôi đũa đang cầm trong tay.

Du Hí nói xong thì chính bản thân anh ta cũng ngẩn ra, cắn đũa len lén liếc mắt nhìn về phía mẹ mình, thân thể bà hình như hơi cứng lại.

Trong lòng Du Hí lúc ấy chỉ muốn chửi thề một câu, mẹ ruột của con ơi, sao mẹ lại dùng một chiêu không kĩ thuật gì hết như vậy? Con còn tưởng chiêu thức mẹ lớn lao như nào, không muốn chết thì đừng có làm được không?

Yến Thanh Ti liếc nhìn Du phu nhân, cười nói: "Có lẽ... là anh họ nói đúng. Chậc... chuyện hôm nay cũng thật thú vị, con câu dẫn bác cơ đấy, trí tưởng tượng không tệ."

Du Hi cắm đầu ăn cơm, nghiến răng mà nhai, mẹ nó, bây giờ ăn được thêm miếng nào tốt miếng đấy, sau này còn sợ không có cơm mà nhai đâu.

Hạ lão thái cười lớn, gắp thức ăn cho Yến Thanh Ti: "Ăn nhiều một chút. Đến Trung thu, Mi Mi với người bên Tô gia sẽ tới, nếu nó thấy con gầy nhất định sẽ trách chúng ta không nuôi con béo mập được. Bà không thể để con ở nhà bọn họ thì mập qua nhà chính mình thì lại gầy được."

Yến Thanh Ti cười nói: "Như thế thì bà ngoại đừng có lo, lúc nào bác gái cũng kêu con gầy thôi."

"Nó coi con như con gái của nó vậy."


"Còn không đúng sao."

Bầu không khí vốn có chút quỷ dị dần dần biến mất, bữa cơm tối kết thúc, Yến Thanh Ti đẩy Hạ lão thái đi loanh quanh bên ngoài một vòng. Tới 9 giờ thì đưa bà trở về phòng, sau khi ra ngoài thì có một người làm thần thần bí bí thấp giọng nói: "Tiểu thư, tôi muốn báo với tiểu thư một chuyện."

Yến Thanh Ti xoay người bước đi: "Nói đi."

"Xế chiều hôm nay lúc tiểu thư với Hạ tiên sinh nói chuyện thì Du phu nhân lặng lẽ kéo La tiểu thư đi nói chuyện rất lâu, khoảng cách xa nên họ nói gì nghe không rõ, nhưng tôi có chụp được hình hai người họ nói chuyện."

Người giúp việc mở di động lên, Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn, nhếch môi cười: "Rất tốt, làm không tệ."

Yến Thanh Ti đi lên lầu, vào thẳng phòng của Du phu nhân.

...

Hạ An Lan đang ở trong thư phòng, ông đang lau tay bằng một chiếc khăn tay.


Du phu nhân đứng trước mặt ông, nửa mặt bên trái sưng đỏ, môi cũng rách. Bà ta không ngờ Hạ An Lan gọi bà ta đến thư phòng, còn chưa thèm nói một câu đã giáng cho bà ta một cái tát.

Du phu nhân tới Hạ gia nhiều năm như vậy, nhưng bà ta chưa bao giờ thấy Hạ An Lan động dù chỉ một ngón tay, cho tới bây giờ vẫn luôn là phong thái tao nhã, lạnh lùng.

Du phu nhân ôm mặt khóc lóc nói: "Anh Lan, không phải em làm, em không hề nói gì, thật sự không có..."

"Trong cái nhà này, ngoài cô ra ai sẽ nói với La Thường những thứ vớ vẩn kia? Cô cho rằng cô thông minh hơn La Thường sao?"

Du phu nhân biết lần này bà ta sai rồi, là do bà ta quá nóng vội, đành vội vàng giải thích: "Anh Lan, là La Thường thích anh, cô ta nói nhìn thấy anh thân thiết với Thanh Ti, cô ta ghen tị với Thanh Ti nên mới nói như vậy."

Hạ An Lan vứt khăn tay xuống, lạnh lùng ngẩng đầu lên: "Tôi đã nói là cô thì chính là cô, cho dù không phải do cô làm thì vẫn chính là cô! Sự kiên nhẫn của tôi đối với cô chỉ còn lại một chút xíu thôi, bây giờ cô tự mình xem xét xem mình nên làm thế nào?"

Du phu nhân không biết bà ta làm cách nào ra khỏi thư phòng, bà ta không biết Hạ An Lan hoài nghi bao nhiêu nhưng trong lòng bà ta bắt đầu sợ hãi. Hạ An Lan tuyệt đối không phải một người biết nể nang, khi ông ta đã mạnh tay thì tuyệt đối đáng sợ hơn bất cứ kẻ nào.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, Du phu nhân dựa vào cửa ôm mặt khóc lóc, đột nhiên nghe được tiếng cười.

Du phu nhân bị dọa sợ, quát lên: "Ai?"

Tách, đèn sáng!

Giọng nói thanh thúy vang lên: "Vội cái gì, đêm còn dài, tôi với bà liệu có nên làm chút chuyện không nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#3s