Chương 1029: Con đường tìm đến cái chết ắt phải trải qua của một tiện nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông xé nát cái thứ ấy ngay lúc đó, sau đó khẳng định rõ ràng Thanh Ti chính là cháu ngoại của nhà họ Hạ, chuyện này không có bất cứ điều gì đáng để nghi ngờ, bảo nhà họ La bọn họ đừng lãng phí tâm cơ.

Nhưng nói thì như thế, bản thân ông cũng có ít nhiều dao động.

Du phu nhân dịu dàng nói: "Con biết chú muốn nói là, nhỡ đâu... Thanh Ti không phải là người nhà họ Hạ thật thì làm thế nào? Thực ra bây giờ... cái đó cũng chẳng quan trọng nữa, anh Lan và cô đều đã công nhận, những thứ khác... không cần quan tâm nữa."

"Thanh Ti quả thật đã mang đến rất nhiều niềm vui cho cô con, có thể nói là Bội Uyển có thể tỉnh lại và hồi phục được như bây giờ là nhờ vào công lao của Thanh Ti. Nhưng ta lo lắng..."

Hạ lão gia rất thích Yến Thanh Ti, chuyện này là thật, nhưng ông đang lo là nếu như Thanh Ti là do phe phái đối lập của Hạ An Lan phái đến thì làm thế nào?


Con bé bước vào nhà họ Hạ dễ như trở bàn tay, nhận được sự yêu thích và tin tưởng của tất cả mọi người, nếu như tương lai sau này nó có làm cái gì thật, rất dễ có thể khiến Hạ An Lan rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, sẽ khiến nhà họ Hạ sụp đổ.

Góc độ tư duy giữa nam và nữ rất khác nhau, cho nên trên một vài chuyện, so với lão thái thái, Hạ lão gia lại kiên định hơn, bởi vì đàn ông thường suy xét và chú ý tới đại cục nhiều hơn.

Du phu nhân do dự rất lâu mới nói: "Con thật ra có mấy câu vẫn muốn nói với chú, nhưng... trước đây vì cả chú cô và anh Lan đều kiên định tin tưởng vào Yến Thanh Ti, cho nên con cũng không dám nói. Nhưng nếu hôm nay chú đã hoài nghi rồi, vậy thì con liền nói cho chú nghe suy nghĩ của con."

"Con nói đi!"

Du phu nhân cười cười: "Nếu như con nói không đúng, chú cũng đừng giận con nha, cứ coi như con đang nói vớ vẩn đi."


"Nếu như Tiểu Ái năm đó chưa chết, nếu như Yến Thanh Ti thực sự là con gái của Tiểu Ái, vậy thì mọi chuyện đều tốt đẹp cả, chúng ta nên vui mừng vì ông trời cuối cùng cũng có mắt, cho chúng ta một tia hy vọng. Nhưng..."

"Nhưng cái gì?"

Du phu nhân mím môi, nói: "Nhưng năm đó khi Tiểu Ái qua đời, chúng ta đều có mặt ở đó. Lửa cháy dữ dội như thế, chú còn nghe thấy tiếng Tiểu Ái khóc la ở trong đó, một đứa trẻ như con bé có thể chạy thoát được không?"

Hạ lão gia không nói năng gì, trong đầu ông lại nghĩ về chuyện năm đó.

"Thứ hai, Yến Thanh Ti quả thật coi chú, coi cô, coi anh Lan như người thân thật sự, nhưng... mọi người hình như đã bỏ quên một chuyện thì phải, cô ta là diễn viên, chức trách của diễn viên là gì, chính là diễn kịch, diễn cái gì là giống cái đấy! Thực ra, chú không biết, con quả thực không làm thế nào để thích được những minh tinh, bởi vì bên cạnh Du Hí luôn luôn có những đứa con gái như thế. Tuy rằng bên ngoài rất nhiều người nói là Du Hí "chơi" ngôi sao, nhưng chẳng phải là cái đám diễn viên đó muốn thu được lợi ích từ Du Hí hay sao? Con biết Du Hí chính là bị mấy cô diễn viên đó cho vào bẫy. Giới giải trí là một cái chảo nhuộm khổng lồ, có tốt đến mấy, có trong sạch đến mấy người ta bước vào đây rồi cũng sẽ bị nhuộm đen mà thôi. Phim của Thanh Ti con cũng đã xem rồi, khả năng diễn xuất của con bé cũng khá lắm."

Hạ lão gia vẫn không nói gì, nhưng thần sắc có chút lạnh lẽo, nếu đúng như những gì con bé đang nói, Thanh Ti chẳng qua chỉ đang diễn kịch với bọn họ mà thôi, vậy thì...

Du phu nhân thấy Hạ lão gia hơi run rẩy, vội nói tiếp: "Đương nhiên, đây chỉ là cách nghĩ của con mà thôi, bởi Du Hí khiến con có cái nhìn khá thành kiến với nữ diễn viên. Nhưng mà chắc Thanh Ti không như thế đâu, con cảm thấy tình cảm mà con bé dành cho cô chú là thật, đương nhiên cũng không ngoại trừ... kĩ năng diễn xuất của cô ta quá tốt."

Du phu nhân cười cười: "Chẳng qua, có một thứ duy nhất mà con có thể khẳng định... cô ta ghét con, chuyện này là thật. Thật ra con vẫn không hiểu tại sao cô ta lại ghét con đến vậy, con lại chẳng hề muốn tranh giành với cô ta cái gì, cô ta hà tất phải đề phòng con như vậy?"

Hạ lão gia cau mày: "Chuyện lần trước con làm nó biết rồi, nếu nó không có khúc mắc với con mới là kì lạ."

Du phu nhân sắc mặt trắng bệch, "Con... xin lỗi, chú ơi, chuyện lần trước, con... cũng không biết phải giải thích thế nào nữa, nhưng mà... con rất xin lỗi, con không cố ý đâu."

Hạ lão gia thở dài: "Con nói tiếp đi."

Du phu nhân nói tiếp: "Thứ ba, Thanh Ti là người như thế nào, con tin chú cũng nhìn ra được. Không nhắc đến những tin đồn trước kia của cô ta, từ những tiếp xúc gần đây với cô ta, chú có thể nhìn ra nó đó là một người rất có thủ đoạn và có gan. Nếu như bỏ qua không đề cập đến các yếu tố cá nhân, con rất thích những cô gái như vậy. Kì thực thì con vẫn muốn tìm cho Du Hí một cô gái như thế, có thể quản lý được nó, quản lý được gia đình. Nhưng chính vì như vậy, cô ta muốn tính kế ai cũng không hề khó, hơn nữa cô ta còn có một vũ khí bất bại, đó là khuôn mặt giống y hệt cô hồi còn trẻ. Con nghĩ, kể cả cho dù biết cô ta là giả, nhìn vào gương mặt đó, bất kì ai trong nhà họ Hạ đều sẽ chẳng làm gì được cô ta, đúng không ạ?"

Bàn tay của Hạ lão gia run lên, hô hấp có chút dồn dập, Du phu nhân nói đến vấn đề này cũng chính là vấn đề trong lòng ông lo lắng nhất.


Nhưng mà Hạ lão gia nhớ ra một chuyện, lắc đầu nói: "Không đúng, An Lan đã cho ta thấy kết quả xét nghiệm ADN rồi, kết quả giám định sẽ không lừa được người ta. Hơn nữa đó còn là do An Lan đích thân cho người đi làm."

Du phu nhân cười cười: "Kiểm tra ADN, cái này... cũng không thể tin tưởng hoàn toàn được, đúng không ạ? Nếu như phe đối thủ, con nghĩ... muốn làm giả thì rất đơn giản thôi. Bọn họ có thể đưa Yến Thanh Ti đến trước mặt anh Lan, đương nhiên... cũng có cách làm giả. Chú ạ, chú còn biết nhiều hơn con, chú còn rõ ràng hơn con, có rất nhiều chuyện, những gì nhìn thấy được chưa chắc đã là thật."

Trong lòng Hạ lão gia có chút hoảng hốt: "Nhưng mà... con bé biết cái vòng cổ! Chuyện cái vòng cổ đó rất ít người biết đến."

Du phu nhân vội tiếp lời: "Đó lại là một điểm đáng nghi khác."

"Cái gì đáng nghi cơ?"


"Chú nghĩ mà xem, năm đó Tiểu Ái mới năm tuổi, nếu như con bé chưa chết, trốn thoát được, chú nói xem... một đứa trẻ như con bé sao có thể lưu lạc đến tận nông thôn xa xôi. Việc này... chỉ có thể là bị người ta bắt cóc, đám bắt cóc đâu có tốt bụng mà để lại vòng cổ cho con bé? Vào cái thời đấy, cái vòng cổ này trị giá không ít tiền đâu."

Hạ lão gia tâm loạn như ma, trong lòng ông vốn dĩ đã không được bình tĩnh nghe những lời Du phu nhân nói, lại cộng thêm những gì ông nghe được từ chỗ lão La hồi chiều khiến cho lòng ông hoang mang rối bời.

Nếu như Thanh Ti là do kẻ đối địch phái đến, vậy...

Du phu nhân nhỏ giọng nói: "Thực ra... Chú cũng không cần phải buồn rầu, biện pháp đơn giản nhất đó là tự chú tìm người đến để xét nghiệm ADN, thế chẳng phải là được rồi sao?"

Hạ lão gia không trả lời ngay, ông đang suy nghĩ.

Du phu nhân thấy Hạ lão gia không nói gì, trong lòng bà ta nghĩ thầm, rõ ràng là đã khơi lên được nghi ngờ, tại sao ông ấy vẫn không đồng ý?

Bà ta nói: "Chú à, đó chính là biện pháp đơn giản nhất. Giám định lại ADN một lần nữa, nếu đúng là thật thì là đúng là chuyện vui, còn nếu như... là giả thì cũng đúng lúc chúng ta có thể đề phòng cô ta một cách kịp thời."


Hạ lão gia vẫn không nói gì.

Trong lòng ông rất nhiều, bởi vì từ đầu tới giờ ông vẫn tin tưởngYến Thanh Ti nhiều hơn. Từ khi cô cháu gái này xuất hiện khiến mỗi ngày cõi lòng ông đều tràn đầy cảm giác ấm áp, tươi sáng, sáng sớm ngủ dậy cũng có thể mỉm cười.

Thực ra, trong lòng Hạ lão gia còn yêu quý Yến Thanh Ti hơn cả biểu hiện bên ngoài, nhưng dẫu sao ông cũng là một người đàn ông, không thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc như bạn già của mình được.

Nếu như ông thật sự lén lút giấu Yến Thanh Ti mà đi làm xét ngiệm ADN, nhỡ con bé biết được thì sẽ bị tổn thương nhường nào khi chính gia đình của con bé còn không tin con bé. Thanh Ti vốn là một người nhạy cảm, sau khi cô biết nhất định sẽ có khoảng cách giữa cô và bọn họ, cô sẽ không hoàn toàn tin tưởng họ nữa.

Cô cháu này thật vất vả biết bao mới có thể tìm được, nếu chỉ vì một chút nghi ngờ mà tổn thương cô thì người làm ông ngoại như ông đây chẳng phải quá khốn nạn hay sao?

Hạ lão gia đứng lên: "Chuyện này, chú suy nghĩ một chút rồi mai nói sau."

Du phu nhân nghe vậy vội vàng nói: "Chú, ngày mai... là ngày định hôn sự cho Thanh Ti, nếu để ngày mai liệu có... hơi muộn?"

Lông mày Hạ lão gia nhăn lại một cái: "Chuyện này cùng chuyện hôn sự của Thanh Ti có liên quan gì? Hay là trong lòng con đang nghĩ tới cái gì khác?"


Du phu nhân vội vàng lắc đầu: "Không phải, sau ngày mai con cũng đã về nhà bên kia, đến lúc đó chuyện này... không có ai giúp chú chia sẻ. Nhắc tới thì con... cũng là một người đã gả ra ngoài, nhà họ Du mới là nhà của con, nơi này ruốt cuộc vẫn..."

Hạ lão gia biết ý tứ của Du phu nhân, ông thở dài không nói gì, chỉ xoay người rời đi.

Du phu nhân siết chặt tay, hóa ra trong lòng Hạ lão gia cũng không coi bà ta là người trong nhà, ông ấy... trong lòng ông ấy vẫn yêu quý Yến Thanh Ti nhiều hơn.

Nhưng mà chẳng sao... ông ta không làm thì bà giúp ông ta làm!

...

Trời sáng, cả Hạ gia đã náo nhiệt cô cùng, bởi vì buổi chiều khách quý sẽ tới.

Tâm tình Hạ lão thái hôm nay vô cùng tốt nhưng tâm trạng Hạ lão gia lại hơi kém, trong lòng Yến Thanh Ti luôn có chút lo lắng liền hỏi: "Ông ngoại, sao ông lại không vui ạ?"


Hạ lão gia nhìn cô một lúc, nói: "Chờ con với thằng nhóc kia kết hôn rồi thì cả cái nhà này chỉ còn lại mỗi ông với bà ngoại con thôi."

Yến Thanh Ti không cần suy nghĩ nói thẳng luôn: "Làm sao lại như thế được? Dĩ nhiên con không bỏ lại hai người được, con nhất định sẽ đón hai ông bà đi chứ. Công việc của bác bận đến nỗi cả ngày không thấy được người, trước kia không có con thì thôi, nhưng nếu con đã về, sao có thể không ở cạnh ông bà ngoại chứ? Chờ con của con sinh ra thì còn phải nhờ hai ông bà chăm hộ đấy."

Lời của Yến Thanh Ti càng khiến Hạ lão gia đau xót, cũng khiến ông càng thêm áy náy nhiều hơn. Hốc mắt ông đỏ ửng, gật đầu: "Đúng... đúng, ông còn phải bế chắt ngoại đây..."

Chuông cửa vang lên, Yến Thanh Ti bật lên từ ghế salon: "Ý, bọn họ tới rồi."

Nhóm người Nhạc phu nhân vừa tới đã cùng Hạ lão gia và Hạ lão thái nói chuyện rất thân thiết.

Nhạc phu nhân kéo tay Yến Thanh Ti, ánh mắt cháy bỏng nhìn cô.

Yến Thanh Ti biết bà muốn hỏi gì đành thấp giọng cười nói: "Bác gái yên tâm đi, bác con chưa về đâu. Công việc của bác ấy rất bận, chắc là đến tối mới về được..."

Nhưng mà lời còn chưa nói hết đã nghe thấy sau lưng vang tới một giọng nói trầm thấp: "Xin lỗi, con về muộn."

Một giây kế tiếp liền nghe "bịch" một tiếng, Nhạc phu nhân ngã lăn ra đất, bà kéo kéo tay Yến Thanh Ti, nước mắt lã chã nói: "Thanh Ti... con nhất định phải bảo vệ bác!"

Yến Thanh Ti kéo tay Nhạc phu nhân, ánh mắt nhìn bà đầy vẻ khích lệ, bác gái, bác có thể sống sót mà!

Động tác của Nhạc phu nhân có chút lớn, khiến ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về bên này.

Nhạc Thính Phong che mặt, mẹ ơi là mẹ, đã bàn kĩ dù bất cứ giá nào cũng phải đứng cho vững, trong lòng có sợ đến thế nào đi chăng nữa thì trên mặt vẫn phải thể hiện ta đây không sợ, nhưng sao giờ mới nghe giọng đã gục rồi là sao? Mất mặt quá đi!

Hạ lão thái hôm nay rất vui vẻ, thấy Nhạc phu nhân ngã xuống đất thì vội vàng nói: "Mi Mi, sao lại ngã như thế, mau đứng dậy đi."

Yến Thanh Ti với Nhạc Thính Phong vội vàng đỡ Nhạc phu nhân đang run rẩy dậy.

Nhạc phu nhân ngồi dịch về phía sau lưng Yến Thanh Ti một chút, kéo áo cô, không dám ngẩng đầu lên.

Yến Thanh Ti quay sang nhìn Hạ An Lan, cười cười nói: "Bác... bác... hôm nay sao bác về sớm như vậy... ạ?"

Hạ An Lan nhìn quét ra phía sau lưng Yến Thanh Ti, mỉm cười: "Hôm nay nhà có khách quý thì tất nhiên phải về sớm rồi. Sao vậy... nghe con nói thì hình như không muốn bác về sớm thì phải?"


Yến Thanh Ti lắc đầu liên tục: "Không, không, không, dĩ nhiên không phải thế, làm sao con nghĩ thế được chứ?"

Hạ An Lan xoa đầu Yến Thanh Ti, cái chính là Tô Lão Đại gọi ông về, hai người bọn họ quan hệ rất tốt, nhiều năm trôi qua như vậy mà vẫn chưa từng ngừng liên lạc.

Hôm nay bên Tô gia chỉ có vợ chồng Tô Lão Đại, Lão Tam cùng với Tô Tiểu Ngũ và Tiểu Lục tới. Vốn là tất cả những người khác cũng muốn đi, nhưng cân nhắc lại thì thật sự có hơi nhiều người nên đành ở nhà.

Hạ An Lan chào hỏi mọi người, Tô lão thái nói: "Này, Mi Mi đâu..."

Nhạc phu nhân đứng run run đằng sau Yến Thanh Ti, hu hu hu, cứ xem bà là không khí là tốt rồi mà, đừng ai chú ý sự tồn tại của bà, không nên gọi bà mà!

Nhạc Thính Phong chọc chọc Nhạc phu nhân: "Mẹ... gọi mẹ đấy! Đừng nhát gan thế, dũng cảm chút..."

Nhạc phu nhân sống chết cũng không chịu đứng ra: "Con nói nghe dễ thế, dù sao cũng có phải con chết đâu!"


Yến Thanh Ti thấy bác của cô nhìn sang, vội vàng nói: "Bác gái yên tâm, có con đây, con bảo vệ bác, bác của con... cũng không ăn thịt người!"

Hạ lão thái lại gọi Mi Mi một tiếng. Nhạc phu nhân run rẩy, Nhạc Thính Phong nói: "Mẹ, vì con dâu... vì vật may mắn nhà chúng ta... đã đến nước này thôi thì cứ cắn răng mà đâm đầu đi, bằng không sao ôm được Thanh Ti về? Mẹ quên mục đích tới đây là gì rồi à?"

Yến Thanh Ti thấp giọng nói: "Đúng vậy bác gái, con ở đây, con chắc chắn không để bác con đụng vào bác, có xảy ra bất cứ chuyện gì con cũng chắn trước mặt bác..."

Nhạc phu nhân siết chặt nắm đấm, cắn răng, "Liều mạng!"

Nhạc phu nhân hít sâu một hơi, đưa chân bước sang ngang một bước, há mồm chuẩn bị nói, thế nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt sâu hút của Hạ An Lan thì ngay lập tức hết hơi, chân có chút mềm nhũn, lời muốn nói cũng nuốt ngược trở lại nên đành ngậm ngùi bị sặc: "Khụ... khụ..."

Nhạc phu nhân che miệng, ho đến lợi hại, Nhạc Thính Phong quay đầu đi, không dám xem tiếp.

Mẹ, thời điểm quan trọng... xin cố gắng một chút!

Yến Thanh Ti vội vàng vỗ vỗ sau lưng Nhạc phu nhân, lúng túng giải thích với Hạ An Lan: "Cái này... bác gái... có chút cảm lạnh!"

Hạ lão thái nhìn Nhạc phu nhân bằng ánh mắt đầy yêu thương, nói với Hạ An Lan: "An Lan nhìn Mi Mi kìa, thật không ngờ cũng có ngày chúng ta bàn chuyện hôn sự với con trai con bé, lúc nó mới sinh con còn còn bế nó đấy, con còn nhớ không?"

Nhạc phu nhân vừa nghe thấy thế thì ho khan càng dữ dội, bế, bế... bế rồi?

Đây là chuyện từ bao lâu rồi, vì cái lông gì mà mẹ bà chưa bao giờ nói tới?

Hạ An Lan nâng môi cười: "A... nhớ ạ!"

Tiếng ho khan của Nhạc phu nhân lại càng vang dội hơn. Nhớ? Chuyện mấy trăm năm trước còn nhớ, lừa quỷ hả?

Hạ lão thái thì lại rất vui vẻ, nói tiếp: "Lúc ấy Tiểu Ái còn chưa được sinh ra, con nhìn Mi Mi đáng yêu còn nói thích nó, phải ôm con bé về nhà, còn nói Mi Mi là của con. Lúc ấy vì thế mà đánh nhau với Tô Nguy một trận!"

Yến Thanh Ti phì cười, không nhịn được mà hỏi một câu: "Vậy... ai thắng ạ?"

Hạ An Lan liếc mắt nhìn tới, Yến Thanh Ti lập tức ngậm miệng, ánh mắt lại nhìn nhìn về phía Hạ lão thái.

Hạ lão thái: "Mi Mi, con còn nhớ An Lan không?"

Nhạc phu nhân cuối cùng cũng ngừng ho khan, mặt đỏ tưng bừng, cực kì không tình nguyện mà ngẩng đầu nhìn lên: "Cái này... cái này... nhớ..."


Từ "không rõ" còn chưa nói xong, Nhạc phu nhân liếc thấy nụ cười thâm sâu của Hạ An Lan thì bị dọa tới mức sửa miệng luôn: "Nhớ, nhớ... nhớ rõ..."

Hạ An Lan cười cười hỏi: "Ồ... nhớ cái gì?"

Tròng mắt Nhạc phu nhân vẫn xoay xoay, con mẹ nó, chuyện hồi nhỏ ai nhớ nổi, nên bịa chứ thế nào nữa? Bịa thế nào giờ?

Hạ An Lan lại hờ hững nói một câu: "Xem ra... là không nhớ rồi đúng không?"

Trái tim Nhạc phu nhân như bị xiết một cái, bật thốt lên: "Không, không, không phải... tôi nhớ... lúc anh còn bé... bế... bế tôi!"

Yến Thanh Ti cắn môi, hình như... có gì đó hơi sai sai.

Lúc bác của cô bế bác gái thì bà ấy cũng chỉ vừa mới sinh ra, mà đứa bé vừa mới sinh thì nhớ được cái gì?

Quả nhiên, Hạ An Lan cười, mờ ám nói một câu: "Không sai, biết nhớ từ rất sớm nha."

Nhạc Thính Phong cảm thấy tình cảnh bây giờ thê thảm đến nỗi không dám nhìn thẳng, anh ôm lấy bả vai Nhạc phu nhân, thấp giọng nói: "Mẹ... hôm nay lúc ra ngoài sao lại quên mang đầu óc theo thế?"


Nhạc phu nhân nghe tiếng cười khẽ xung quanh, mặt bà đỏ như tôm luộc, bà biết mình chắc chắn là nói sai cái gì rồi, mọi người đều đang cười bà, bà thấy thật mất mặt cũng cảm thấy có lỗi lắm, nhưng mà...

"Suốt ngày con chỉ biết nói mẹ sống lâu mà chỉ số thông minh không cao lên còn gì, mẹ chính là một người không có đầu óc, đã không có thì mang cái gì?"

Yến Thanh Ti hắng giọng, vì giảm bớt lúng túng của Nhạc phu nhân đành nói: "Vậy... cái đó, bác... đây chính là bác Nhạc mà con đã từng nói với bác, bác ấy rất tốt cũng rất đơn thuần!"

Hạ An Lan: "Ừ, rất đơn thuần, lần trước nghe điện thoại cũng thấy rồi."

Chân Nhạc phu nhân mềm nhũn, rốt cuộc cũng đến! Rốt cuộc vẫn phải đến! Bà nói rồi, người đàn ông này không phải người tốt, vừa bá đạo vừa vô lý, lại còn nhỏ mọn.

Yến Thanh Ti sờ mũi một cái, bác cô... không phải người hay tính toán, xét nét như vậy nha.

Cô ha ha cười nói: "Bác gái, lúc trước bác con còn nói rất mong được gặp bác gái đấy. Bác con... rất... rất tốt."

Nhạc phu nhân chỉ còn thiếu nước khóc lên thôi, bởi vì bà luôn có cảm giác Hạ An Lan sẽ nói: Không bằng chúng ta đem chuyện hai lần trước thanh toán một chút.

Da đầu Nhạc phu nhân tê rần, đau khổ nói: "Đúng... rất tốt, bác... cũng rất mong đợi lần gặp.... gặp mặt này!"

Hạ lão thái ngồi một bên cười nói: "Nhìn hai người các con nói chuyện vui như vậy mẹ cũng yên lòng. Tới đây ngồi xuống trước đã, các con đi đường xa như thế, chắc cũng mệt cả rồi?"

Nhạc phu nhân mặt đầy khiếp sợ nhìn sang Hạ lão thái: "Trời ơi, dì nhìn thấy con với tên kia nói chuyện vui vẻ chỗ nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#3s