Chương 1079: Không được, tôi phải xé rách mặt nó ra!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mợ ba nhà họ Tô cũng gật đầu: "Phải đấy, Mi Mi, đừng đánh nữa, chuyện này sao phải khiến em động tay chứ? Chị tin rằng Hạ gia sẽ nhanh chóng tra rõ được chân tướng chuyện này."

Hai người cùng tách Nhạc phu nhân và Du phu nhân ra, sau đó kéo bà đứng dậy.

Nhưng vừa mới đứng lên, Nhạc phu nhân lại xông tới, vừa đá vừa đạp Du phu nhân.

"Mi Mi... bình tĩnh, bình tĩnh lại..."

Nhạc phu nhân cắn răng: "Không được, em không nhịn được, em phải xé xác nó ra!"

"Mi Mi... chú ý tới hình tượng một chút!"

"Em còn cần hình tượng gì nữa, con khốn này không chết em mới bị tức chết đấy..."

Tô lão đại và mợ Ba tiến lên giúp đỡ can ngăn, nhưng khi hai người kéo Du phu nhân ra, lại không cho bà ta động đậy, ngược lại càng dễ để Nhạc phu nhân ra tay hơn.


Du phu nhân khóc lóc gào lên: "Cứu mạng... Thật sự không phải là tôi làm, chuyện này tôi bị oan mà! Tôi thật sự không làm gì hết..."

Bà ta biết giờ trông bà ta rất nhếch nhác, bà ta cũng không ngờ chuyện này sẽ bị tra ra nhanh đến vậy. Nhưng bà ta cũng biết, chứng cứ trong tay Hạ An Lan cũng không đủ để chứng minh do chính tay bà ta làm, lúc này dù có chết bà ta cũng không thể thừa nhận được.

Sự hung hãn của Nhạc phu nhân khiến mọi người đều sợ ngây người. Yến Thanh Ti nuốt nước bọt, bác Nhạc thật uy phong, muốn phất cờ hò hét quá đi mất.

Yến Thanh Ti khẽ liếc nhìn Hạ An Lan, được lắm, không ngờ ông bác cô còn đang cười kìa.

Cô sờ sờ mũi, bác gái, hình tượng bác trong lòng bác trai con đổ vỡ hết rồi bác ạ.

Cô thấy Nhạc phu nhân đã mệt đến nỗi thở gấp, cô tiến tới, nói: "Bác gái, nghỉ ngơi một chút!"

Yến Thanh Ti liếc nhìn Du phu nhân, chậc... đúng là... thảm không chịu nổi, không dám nhìn thẳng luôn, thấy ghê!


Nhưng mà thấy sảng khoái quá đi!

Cô muốn "like" cho Nhạc phu nhân một cái quá! Bác gái, bác lại thăng cấp rồi, quá tuyệt!

Du phu nhân không chống đỡ nổi nữa ngồi phệt xuống đất, mặt chảy máu như bị mèo cào, tóc không biết bị giựt hết bao nhiêu, bà ta ấm ức nói: "Thật sự không phải con mà. Con sống bao năm ở Hạ gia, mọi người đều nhìn con lớn lên, con là người thế nào, mọi người đều biết mà? Sao con có thể làm ra loại chuyện đó được chứ?"

Hạ lão thái đã mệt lắm rồi, bà nhàn nhạt nói: "Đúng là cô sống ở Hạ gia bao năm nay, nhưng người của Hạ gia, ngoài ông già này ra, tất cả mọi người đều biết cô là hạng người gì. Có làm ra chuyện này hay không, cô rõ, tôi cũng rõ."

Du phu nhân phát hoảng: "Cô, con xin cô, xin cô hãy tin con... Con thật sự không dám làm vậy đâu."

Hạ lão thái thở dài: "Chắc cô vẫn luôn hận tôi, hận tôi khi ấy không đồng ý cho cô lấy An Lan, còn hận tôi khi gả cô đi mà không cho cô của hồi môn khi tôi được gả vào nhà họ Hạ. Cô nghĩ cô cẩn thận sống tại Hạ gia bao năm, cô làm rất nhiều vì gia đình này, cô đối xử tốt với mọi người trong nhà, nhưng chúng tôi... lại không đối xử tốt với cô, chúng tôi ai cũng nợ cô có đúng không?"

Du phu nhân lắc đầu lia lịa: "Không, con thật sự chưa từng nghĩ vậy. Con biết nếu không có Hạ gia, giờ con chẳng là gì cả, con rất cảm kích, cũng rất cảm ơn mọi người... Từ trước đến giờ con chưa bao giờ nghĩ tới những thứ không thuộc về mình."

Nhạc phu nhân cười nhạo: "Ha ha, tao thấy mày từ sáng tới tối đều mơ tưởng tới những thứ không thuộc về mình đấy. Kết hôn bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn yêu thầm Hạ An Lan, mày còn mặt mũi mà nói vậy à?"

Bà nghiêng đầu nói với Du Khiên: "Có quỷ mới biết bà ta có cắm sừng ông mấy chục năm không? Về nhà, việc đầu tiên phải làm là xem xem con ông có phải là của ông thật không nhé!"

Du Khiên nghe thế mặt liền tái mét, ông ta tức đầy một bụng nhưng lại không biết nên đáp trả thế nào.

Lúc này, Du Khiên căn bản không thể nói sang chuyện khác được, ông ta nói: "Cảm ơn Nhạc phu nhân đã quan tâm, nhưng tôi vẫn rất tin tưởng vào phu nhân nhà mình."

Nhạc phu nhân cười nhạo: "Ha ha... đáng đời ông từ trêu xuống dưới đều xanh mượt một màu." (Chơi chữ bên trung khi nói "đội mũ xanh" có nghĩa là bị cắm sừng, cả người xanh tức là bị cắm rất nhiều sừng.)

Tóc tai Du phu nhân tán loạn như một kẻ điên, váy của bà ta bị xé rách, mặt mũi thì bị cào rách nhìn không ra hồn người. Tình huống này ngày hôm nay là cực kì bất lợi đối với bà ta, bà ta thật sự rất hận Nhạc phu nhân và càng hận Yến Thanh Ti hơn. Nếu không phải vì hai người phụ nữ này xuất hiện, công sức bao nhiêu năm của bà ta sẽ không bị hủy trong chốc lát như vậy.

Du phu nhân không dám chạm vào mặt mình, giờ lòng bà ta cũng đang chảy máu như mặt mình vậy, bà ta cả giận nói: "Tô Ngưng Mi, bà đừng có ngậm máu phun người. Bà không ra gì thì tưởng tất cả mọi người đều sẽ giống bà chắc? Đúng là trước đây tôi có thích anh Lan, nhưng khi ấy còn trẻ, không phân biệt rõ được giữa thích và ngưỡng mộ, sau khi kết hôn tôi mới hiểu, sự yêu thích của tôi với anh ấy chỉ là sự sùng bái của một cô em gái với một người anh trai. Bà đừng tưởng tôi cũng có suy nghĩ đê hèn giống như bà."

Du phu nhân nhìn chằm chằm Nhạc phu nhân rồi nói: "Tôi không tin, bà ở góa ba mươi năm thì còn sạch sẽ được đến đâu?"

Lời giải thích của Du phu nhân trước đó cũng thật trơn tru, còn trẻ thì ngưỡng mộ anh trai đẹp trai cao lớn, tưởng đó là yêu thích, đây là chuyện rất bình thường, nói vậy ai cũng có thể hiểu được.


Nhưng lời bà ta nói Nhạc phu nhân lại có ý trách cứ.

Có điều, Nhạc phu nhân đã không còn là Nhạc phu nhân của ngày trước nữa rồi, nếu là trước đây chắc chắn bà sẽ tức phát khóc, nhưng bây giờ: "Xì, tôi có sạch sẽ hay không bà quản được chắc? Ít nhất con trai tôi với người cha đã chết của nó là máu mủ thật, con trai tôi có tiền đồ hơn thằng con chỉ biết tán gái tiêu tiền của bà nhiều."

Nhạc phu nhân lại khinh bỉ nói với Du Khiên: "Về nhìn kĩ lại hàng xóm xem, xem con trai ông giống ông hay giống ông ta nhé, đừng mất công làm chim sẻ bao năm rồi mà không biết."

Bà cố tình nói vậy, chọc cho đôi vợ chồng này tức chết, chết được cả đôi thì càng tốt.

Yến Thanh Ti nhịn không được vỗ tay mấy cái cổ vũ Nhạc phu nhân, sức chiến đấu của bà mẹ chồng tương lai của cô giờ đã dũng mãnh đến mức này rồi.

Yến Thanh Ti bỗng thấy mừng vô cùng, hoàn toàn không cần cô phải đứng ra, tự dưng cô thấy cuộc đời này... nhàm chán quá!


Yến Thanh Ti vừa cười vừa nói với Hạ An Lan đứng bên cạnh: "Bác... mẹ chồng tương lai của con ngầu quá nhỉ?"

Hạ An Lan cười nhạt: "Ngầu lắm!"

"Bác có thấy tự hào không?"

Hạ An Lan cúi đầu nhìn cô, Yến Thanh Ti sờ mũi: "Khụ khụ.. là con tự hào, con cảm thấy rất kiêu hãnh và tự hào về bà mẹ chồng tương lai này của mình!"

Lúc này mặt Du Khiên tái mét y như bị trúng độc: "Không phiền Nhạc phu nhân phải bận tâm. Ai mà chẳng có quá khứ, kể cả khi ấy Như Sương có thật sự từng thích anh An Lan thì cũng là chuyện rất bình thường. Dù sao anh ấy cũng là người xuất sắc như vậy, đáng được người người ngưỡng mộ, nhưng Như Sương cũng nói rồi, cô ấy chỉ sùng bái anh trai mình thôi, tôi tin cô ấy."

Du Khiên là kẻ lão làng trên thương trường. Dù trong lòng ông ta có nghi ngờ đi nữa, ông ta cũng biết vào lúc này vợ chồng ông ta không thể chia rẽ được.

Kể cả có phải ly hôn, phân chia tài sản đi nữa cũng là chuyện sau khi đã giải quyết xong chuyện này.

Yến Thanh Ti từ từ nói: "Chậc chậc, giờ lại thành sự ngưỡng mộ của em gái với anh trai cơ đấy? Lời từ miệng Du phu nhân liệu có câu nào là thật không?"

"Mấy ngày hôm trước ai đã từng nói với tôi rằng mình đã yêu thầm bác tôi mấy chục năm ý nhỉ? Bảo là chỉ cần bác tôi cười với bà một cái thì bảo bà làm gì bà cũng đồng ý! Ôi chà, tình yêu sâu đậm biết bao nhiêu, thế mà bây giờ ngoắt một cái bảo thay đổi là thay đổi luôn rồi? Ôi chao ơi... cái thứ tình yêu này của bà thật quý hoá quá đấy! Tôi thật không thể không giơ ngón tay cái lên mà khen bác tôi, mắt nhìn người của bác ấy quá chuẩn, không coi trọng bà, nếu không sẽ giống chồng bà bây giờ, đen đủi biết bao."

Lần này thì mặt Du Khiên hoàn toàn tái mét, sa sầm.

Ông ta nói: "Bây giờ hình như chúng ta đang lạc đề rồi thì phải? Chúng ta đang nói về chuyện Như Sương hãm hại Yến Thanh Ti, vậy được thôi, các người giao bằng chứng xác thực ra đây, bằng không thì các người đang cố ý hãm hại Như Sương."

Ngự Trì nói: "Bây giờ mà lấy chứng cứ ra thì người bị nghi ngờ nhiều nhất vẫn là Du phu nhân."

Thực ra, cũng chỉ thiếu một cái chứng cớ trực tiếp, về cơ bản mọi thứ đều có thể xác định.


Du Khiên cười lạnh: "Kẻ tình nghi ư? Thế chẳng phải là vẫn chưa xác định được đúng không? Trong tình huống vẫn chưa xác định rõ mà các người lại đối xử với cô ấy như vậy, có phải là quá đáng quá rồi hay không?"

Hạ An Lan nói một cách sâu xa: "Ông nghĩ trong cái nhà này ông có tư cách để chất vấn ư?"

"Tôi..." Du Khiên lúc này thật không biết nên nói gì nữa, đứng trước mặt Hạ An Lan, dường như ông ta chính là một hạt bụi trên mặt đất.

Từ rất nhiều năm về trước, từ lần đầu tiên Du Khiên gặp Hạ An Lan, thực ra lúc đó ông ta đã không ưa gì Hạ An Lan. Vào thời điểm đó, Hạ An Lan vẫn chưa phải là Tổng thống, nhưng đáng sợ là kể là lúc đó đi chăng nữa, Hạ An Lan vẫn có khả năng khiến ông ta cảm thấy bản thân mình trở nên hèn mọn nhỏ bé.

"Tiễn khách, giờ đã muộn rồi, chúng tôi phải nghỉ ngơi."

Ngự Trì bước đến: "Xin mời."

Vẻ mặt của Du Khiên rất khó coi, nhưng dù ông ta có muốn gây ồn ào thế nào đi nữa thì ở nhà họ Hạ này ông ta cũng chẳng làm gì được. Nếu như bây giờ ông ta mà không đi thì sẽ bị đám cận vệ ném ra ngoài.

Du Khiên nhìn về phía Hạ Như Sương, thở dài một tiếng. Bọn họ là vợ chồng mấy chục năm, ông ta cũng có tình cảm thật sự với Hạ Như Sương, nếu như không phải tình huống trước mắt thực đã hết cách, ông ta sẽ không bỏ lại bà ta mà đi.

Hạ Như Sương gật đầu với Du Khiên: "Mọi người cứ về trước đi, em trong sạch, trong lòng em không sợ gì hết."


Yến Thanh Ti trợn mắt khinh bỉ, Hạ Như Sương đúng là một con mụ cứng đầu cứng cổ, đến lúc này rồi mà vẫn không chịu nói thật.

Du Khiên nói với Hạ An Lan: "Tuy nhà họ Du chúng tôi không so được với nhà họ Hạ, nhưng bây giờ cũng coi như là có chút ảnh hưởng trong xã hội. Phu nhân của nhà chúng tôi bị các người giam giữ như vậy là không thể nào chấp nhận được, tôi hy vọng các người có thể sớm cho tôi một câu trả lời thoả đáng."

Hạ An Lan nói: "Nhà họ Hạ không cần phải cho ông câu trả lời nào cả."

Du Khiên cảm thấy như thể mình vừa mới bị người ta vả cho một phát, đau buốt!

Ông ta đang định nói gì đó nhưng thân hình to lớn một mét chín của Ngự Trì đã đứng trước mặt ông ta, đằng đằng sát khí, thực sự khiến cho người ta có chút hoảng sợ.

Du Khiên vẻ mặt chán chường bị người ta "mời" ra ngoài, hai người em của ông ta cũng cất bước theo sau, Du Dực đi cuối cùng. Yến Thanh Ti muốn nói với ông vài câu, nhưng có Du phu nhân ở đây nên cô chỉ có thể nhìn ông đi mất, trong lòng có chút tiếc nuối.


Đợi đến khi người nhà họ Du đã đi về hết, Yến Thanh Ti mới vẫy tay gọi người hầu đến đưa Hạ lão thái đi nghỉ, hôm nay giằng co mãi cũng muộn rồi.

"Bà ơi, sắc mặt của bà không được tốt lắm, mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai bà đừng dậy sớm quá nha."

Hạ lão thái gật đầu: "Được, mấy đứa cũng đi nghỉ ngơi đi."

Du phu nhân đứng thẳng dậy nói với mọi người: "Chú, cô, con trong sạch, con không làm gì cả, xin chú và cô hãy tin con. Con mong anh Lan sẽ điều tra rõ ràng chuyện này và trả lại sự trong sạch cho con."

Yến Thanh Ti cười lạnh: "Không cần bà nói, chuyện này tôi cũng phải làm cho ra ngô ra khoai. Mà không chỉ chuyện này, còn rất nhiều chuyện khác nữa tôi cũng phải điều tra cho rõ ràng. Du phu nhân, tôi muốn xem xem rốt cuộc trên người bà đang đội bao nhiêu lớp da đấy!"

Cho dù là bao nhiêu lớp da, cô đều phải lột cho bằng sạch.

Hạ lão gia lắc đầu thở dài một tiếng, đẩy lão thái thái đi khỏi nơi này, hai người không ai thèm để ý đến Du phu nhân.

Trước khi mọi việc được điều tra rõ ràng một cách triệt để, Du phu nhân không thể rời khỏi nhà họ Hạ nửa bước, không đưa bà ta vào trại tạm giam đã là rộng lượng với bà ta lắm rồi.

Nhạc phu nhân chậm rãi bước qua mặt Hạ Như Sương, khiêu khích nói: "Cho dù tôi đây thật sự có không ra gì đi chăng nữa, tôi cũng sắp lấy anh Lan của cô rồi đấy, có bản lĩnh thì đến mà tranh với tôi đi?"

Hạ Như Sương ngẩng đầu, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt đỏ lòm, khiến cho người ta lạnh sống lưng, sởn da gà.

Trong lòng Nhạc phu nhân khẽ run lên một cái, nhưng ngay sau đó bà lập tức gật đầu: "Không sai, cái ánh mắt như thế này mới đúng chứ, thế này mới thích hợp với bà, giả vờ giả vịt làm cái gì? Phải biết sống thật với bản thân chứ."

Nhạc phu nhân "hừ" một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, không cẩn thận nhìn thấy Hạ An Lan đang đứng ở gần đó, bà liền cảm thấy gáy mình lành lạnh.


Bà thế mà lại quên mất Hạ An Lan vẫn chưa đi? Nhạc phu nhân mặt mũi đỏ bừng, vuốt vuốt sống mũi, nói với Yến Thanh Ti một câu: "Có tuổi rồi, không thể thức đêm nhiều, đột nhiên bác cảm thấy mệt quá, bác lên gác nghỉ trước đây..."

Nói rồi chạy thẳng một mạch lên gác, cái tốc độ này thật chẳng giống với những người có tuổi chút nào.

Yến Thanh Ti sờ sờ chóp mũi: "Ha ha ha... Bác gái đáng yêu quá bác nhỉ?"

Nhạc Thính Phong gật đầu phụ họa: "Đúng thế, tính cách của mẹ con quả thực có chút hoạt bát."

Hạ An Lan thản nhiên nói: "Những người không hay dùng não, tính cách đều hoạt bát."

Khoé miệng của Yến Thanh Ti cứng đờ, bác nói thế tức là bảo Nhạc phu nhân không có não à?

Cô rất muốn nói một câu: Giờ thì con hiểu tại sao bác vẫn độc thân rồi, bác như thế này bảo sao lại không lấy được vợ?

Nhạc Thính Phong lại chẳng hề tức giận chút nào, bởi vì... người ta nói đúng mà, mẹ anh ấy à, thật sự là ra khỏi cửa hay để quên não ở nhà lắm!

Yến Thanh Ti nói với Nhạc Thính Phong: "Anh với các bác về trước đi nhé, bây giờ thực sự cũng hơi muộn rồi."

"Được, vậy anh và mọi người về trước đây, em cũng nghỉ ngơi sớm nhé!"

"Được, em biết rồi!"


Yến Thanh Ti và Hạ An Lan tiễn Nhạc Thính Phong và người nhà họ Tô ra tận ngoài cửa.

Lúc sắp đi, Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti: "Ngày mai anh lại đến gặp em nhé."

"Ừm!"

Yến Thanh Ti nhìn theo cho đến lúc bọn họ đi hẳn.

"Vào nhà thôi con."

Yến Thanh Ti đi cùng với Hạ An Lan. Trời về tối trở nên lạnh lẽo hơn, tuy Yến Thanh Ti chỉ mặc một cái váy rất mỏng, nhưng cô lại cảm thấy thoải mái hơn, đầu óc căng thẳng cả một buổi tối cuối cũng cũng được thả lỏng.

Yến Thanh Ti gọi một tiếng: "Bác ơi, bác thực sự chưa từng hoài nghi con sao?"

"Nghi ngờ cái gì nào? Nghi ngờ việc con có phải là con gái của Tiểu Ái thật hay không? Hay là nghi ngờ nhân phẩm của con?"


"Cả hai ạ, hôm nay người phụ nữ kia nói, kết quả xét nghiệm ADN trong tay ả ta cho thấy con và bác không có máu mủ thân thuộc gì cả."

Hạ An Lan cười nói: "Bác sẽ ngu xuẩn đến mức đó sao?"

Yến Thanh Ti cười cười.

Hạ An Lan xoa đầu Yến Thanh Ti: "Cho dù trước kia con đã gây ra những tội lỗi gì, đó không phải lỗi tại con. Lúc chúng ta vừa gặp nhau bác đã nói rồi, sau này, có bác ở đây, bác sẽ không để con phải chịu thiệt thòi nữa."

Yến Thanh Ti ngẩng đầu: "Con cám ơn bác!"

"Đừng có khách sáo với bác như thế, mau đi ngủ đi. Về chuyện của Hạ Như Sương, bác nhất định sẽ cho con một câu trả lời thoả đáng."

Yến Thanh Ti do dự một lát nói: "Bác, con nghĩ Hạ Như Sương nhất định có liên quan đến vụ bắt cóc mẹ con năm đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#3s