Chương 744: Anh không thương em, lại còn mắng em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Thanh Ti bước chân trần trên những tấm đá xếp trên con đường mòn đi xuống. Cô cúi thấp đầu, mặt trời quá chói chang khiến những vùng da lộ ra bên ngoài đều đau rát, tựa như bị nắng chiếu đến bỏng rồi.

Đầu càng ngày càng căng, lại choáng váng, lúc đi bộ đều có cảm giác không vững.

Yến Thanh Ti nghĩ tới một chuyện.

Mẹ nó, xuống thì xuống rồi nhưng làm thế quái nào để về đây? Không lẽ xài hai cái đùi? Nếu đứng lại chờ Du Dực thì có chút... mất mặt thì phải?

Yến Thanh Ti đang mải mê suy nghĩ thì đụng đầu vào một vật gì đó, đầu càng choáng váng, nhủ thầm: "Mẹ nó, nơi này hình như không có cây mà?"

Cô lảo đảo mấy cái, dường như muốn ngã quỵ xuống, lại được một bàn tay kéo lại.

Sau đó nghe thấy một giọng nói lạnh buốt vang lên ở bên tai: "Yến Thanh Ti, em nói xem em có bị ngu không hả?"

Yến Thanh Ti sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên: "Anh..."

Người trước mặt có tận hai người nha, cảm giác giống như là đang say rượu. Yến Thanh Ti hất đầu, hỏi: "Sao anh tới đây?"


Nhạc Thính Phong không thèm chả lời, quét từ đầu đến chân cô một lượt: "Em nhìn coi bây giờ em bẩn như thế nào, đến anh còn không thèm đụng vào em."

Vừa nói vừa đem người bế lên.

Tóc Yến Thanh Ti có chút bù xù, mặt thì đầy mồ hôi, tuy đã được Du Dực lau bớt phần trang điểm bị lem nhưng son trên môi, phấn trên mặt đều loang lổ hết cả, eo ơi... nhìn thế nào cũng thấy chẳng ra làm sao.

Quần áo trên người bị mồ hôi thấm ướt, cánh tay lộ ra bị nắng chiếu tới nỗi đỏ ửng, có cố cũng không nhìn ra chút đẹp đẽ nào.

Lúc ôm lấy Yến Thanh Ti cảm giác như ôm một quả cầu lửa vậy.

Anh nhìn Yến Thanh Ti đá rơi giày, lại nhìn đôi chân của Yến Thanh Ti, cắn răng nói: "Yến Thanh Ti, gần đây em đói ăn lắm à? Muốn ăn cá nướng hay beef steak đây? Em nói xem, anh để em thiếu ăn hay sao?"

"Anh yên lặng đi, em chóng mặt." Yến Thanh Ti vừa nói vừa đưa tay bịt miệng Nhạc Thính Phong, nghe giọng của anh cứ vang bên tai cô cảm thấy não như đang muốn nhảy lên, thật đau.

Nhạc Thính Phong...

Anh bước nhanh hơn về chiếc xe đang đỗ rồi nhét Yến Thanh Ti vào trong, vẻ mặt ghét bỏ mà lau miệng, "Con mẹ nó... bẩn quá, tay em không dính bùn đất gì chứ?"


Tay Yến Thanh Ti thực tình cũng có chút bẩn, lúc cô cầm hoa bồ công anh thì đất cát cũng dính luôn lên tay.

Bên trong xe có bật điều hòa, Yến Thanh Ti thở dài, cuối cùng cũng thoải mái một chút.

Cô không trả lời Nhạc Thính Phong, nhắm mắt tựa vào xe, cảm giác bản thân như được sống lại.

Đột nhiên trên mặt cảm thấy lạnh, hai mắt cô hé ra một khe hở nhỏ, nhìn thấy Nhạc Thính Phong đang cầm một cái khăn ướt lau mặt cho cô.

Yến Thanh Ti cảm thấy cả khuôn mặt bị phơi nắng đến nóng ran dần dần trở nên mát mẻ, đầu cũng không còn đau như vậy, cô cúi đầu xuống, mặc kệ cho bàn tay Nhạc Thính Phong lau lau.

Nhạc Thính Phong bóp mặt cô một cái, lại lấy một cái khăn ướt mới lau lau mặt Yến Thanh Ti thêm một lần.

Nhạc Thính Phong hung dữ nói: "Đừng có mà lộn xộn, nhìn xem em bẩn như thế nào, lại còn bôi lên cả quần áo của anh. Trở về tắm ngay cho anh. Cởi giày ra làm cái gì? May là da em dầy nên chưa bị nướng chín đấy."

Yến Thanh Ti bĩu môi một cái: "Chân có đau mà. Anh nhìn xem, chân em rộp cả lên rồi, không thương em thì thôi lại còn mắng em."

Nhìn thấy Nhạc Thính Phong, tảng đá vẫn đang chặn trong lòng Yến Thanh Ti mới dần dần tan biến.

Cô đã tìm được nơi để dựa vào nhưng còn... Du Dực...

Nhạc Thính Phong vừa nghe thấy lập tức dừng động tác trên tay lại, cúi đầu nhìn chân cô: "Ai bảo em xài mấy cái đồ vỉa hè này? Anh nhìn một chút, xem có nghiêm trọng hay không?"

"Tất nhiên là nghiêm trọng rồi, chảy cả máu đấy, dùng đồ vỉa hè chẳng phải do ông chủ này quá keo kiệt sao? Anh không cho em tiền, em chỉ có thể xài đồ rẻ tiền thôi."

Yến Thanh Ti vừa nói vừa nâng chân đặt trên đùi Nhạc Thính Phong.

"Được rồi, ông đây về rồi mua cho em mỗi ngày một đôi không giống nhau luôn." Anh nhấc chân của Yến Thanh Ti lên xem thì quả nhiên thấy được phần da ở gót chân bị rách, vết thương có chút nặng, máu chảy ra đã khô lại, phần da bị rách cũng lật lên, thoạt nhìn đã thấy rất đau.

Nhạc Thính Phong đau lòng phát tức: "Em là đồ cuồng làm điệu à? Lúc làm việc đi giày cao gót cũng thôi đi, lúc bình thường mang giày bệt sẽ chết à?"

Yến Thanh Ti lườm anh một cái: "Anh không hiểu đâu, không đi giày cao gót em sẽ không tự tin."

"Em mà còn không có tự tin à? Ở trước mặt anh có tự tin đến đâu cũng bị anh bóp trong tay thôi, chạy kiểu gì cũng không thoát, còn muốn tự tin làm cái gì?"

Yến Thanh Ti đột nhiên vì những lời này mà bật cười, cười tới chảy cả nước mắt, cười đủ liền dựa vào trên người anh nói: "Đúng rồi, lúc em tự tin nhất khi đứng trước mặt anh, là lúc em không mặc gì hết."

Nhạc Thính Phong đỏ mặt, chớp mắt mấy cái.

Thật là... đạo hạnh của con yêu tinh này đã cao đến thế này, anh còn chạy được đi đâu?

Anh thấp giọng nói một câu: "Em... kể cả em có mặc quần áo thì anh vẫn yêu em."

Ý cười trên mặt Yến Thanh Ti càng sâu: "Vậy anh sẽ yêu em mãi sao?"


"Đúng!" Nhạc Thính Phong trả lời không chút do dự.

Vừa nói xong lập tức được Yến Thanh Ti hôn một cái. Cô nói: "Về nhà thôi."

Nhạc Thính Phong sờ lên môi cô, cười nói: "Được rồi, về nhà nào."

Anh lấy một chai nước suối, mở nắp rồi đưa cho cô.

Nhạc Thính Phong lái xe đi nhưng chốc sau lại nhanh chóng lái trở lại.

Nhạc Thính Phong xuống xe, Yến Thanh Ti hỏi: "Anh làm cái gì vậy?"

"Em ngồi đây, anh về ngay."

Không bao lâu sau, Yến Thanh Ti thấy Nhạc Thính Phong quay trở lại, trên tay còn cầm một đôi giày cao gót. Anh lẳng chúng nó xuống chỗ ngồi phía sau xe.

Yến Thanh Ti tò mò: "Không phải anh bảo đấy là hàng vỉa hè sao, nhặt về làm gì?"

Nhạc Thính Phong gạt cần số, đạp chân ga phóng xe đi, nói: "Có là hàng vỉa hè cũng là đồ em từng xài qua. Sau này... đừng có tùy tiện vứt đồ lung tung nữa, phá hoại môi trường đấy có biết không? Sao không có ý thức bảo vệ môi trường gì cả, chẳng may bị lũ chó săn chụp lại thì báo ngày mai lại có tựa đề nữ minh tinh XXX vứt rác bừa bãi."


Yến Thanh Ti cười: "Nói thẳng ra thì anh không muốn đồ em từng dùng qua bị người khác nhặt được chứ gì?"

Cô cười giảo hoạt, tự như đang nói: Anh mau thừa nhận đi, em nhìn thấu rồi.

Lỗ tai Nhạc Thính Phong đỏ lên: "Nếu có biết cũng đừng nói ra."

Tất nhiên anh không thể để người khác nhặt được đôi giày mà Yến Thanh Ti đã dùng qua rồi.

"Không thể."

Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật một cái, hỏi: "Chân còn đau không?"

Yến Thanh Ti gật gật đầu: "Đau, làm sao bây giờ?"

Không ngờ Nhạc Thính Phong lại trả lại một câu: "Đáng đời em."

"Hừ..." Yến Thanh Ti quay người, không thèm quan tâm anh nữa.

Nhạc Thính Phong nhìn cô, thấy cô vẫn không chịu động đậy, nói: "Nhìn mặt em kìa, phơi thành ra như vậy còn gì là diễn viên nữa, em còn chưa thành ảnh hậu, đừng tự hủy gương mặt mình như thế chứ."

Yến Thanh Ti: "Mặt em, em thích thế đấy."

"Anh không vui."

"Anh quản được chắc?"

"Anh là ông chủ, là bạn trai của em, còn là chồng tương lai nữa, em nói xem anh có quản được không?"

Yến Thanh Ti lườm anh một cái: "Hừ, thì ra anh sợ em xấu xí đi chứ gì? Nói trắng ra là anh chỉ thích người đẹp thôi."

Nhạc Thính Phong đưa tay xoay mặt Yến Thanh Ti lại: "Nói linh tinh, thằng nào mà muốn người mình yêu xấu xí đi chứ? Anh thích em xinh đẹp, nhưng mà... anh còn đau lòng nữa, mỗi lần em tự dày vò bản thân mình như vậy có nghĩ như thế sẽ khiến anh đau lòng không?"

Yến Thanh Ti dừng lại nhìn Nhạc Thính Phong thật lâu.

Ngay khi Nhạc Thính Phong cho rằng cô muốn xin lỗi thì Yến Thanh Ti lại nói: "Thật hay giả vậy?"

Một giây kế tiếp, xe phanh gấp lại, thân thể hai người hơi nhào về phía trước.

Nhạc Thính Phong nghiến răng nói: "Không còn cách nào nói tiếp nữa rồi, em đi xuống."

Yến Thanh Ti nín cười: "Là anh nói đấy nhé, em xuống..."

"Xuống, xuống, xuống, mau xuống xe đi, đừng để cho anh thấy em, đúng là một người không có lương tâm, là bạch nhãn lang, em.... Mẹ nó, em xuống thật à?"

Nhạc Thính Phong lập tức kéo Yến Thanh Ti lại.


Yến Thanh Ti bĩu môi nói: "Không phải anh nói em xuống hay sao? Đây cũng không phải là xe của em, người ta không cho em ngồi thì em phải xuống thôi."

Nhạc Thính Phong đau hết cả não: "Em... anh, anh để em ngồi, không cho ai ngồi hết chỉ cho em ngồi thôi."

"Được rồi, nhìn anh dối lòng như vậy em cũng không nỡ, em tự mình về thôi." Yến Thanh Ti vừa nói vừa mở cửa xe, Nhạc Thính Phong đè lại tay của cô, cười nói: "Bảo bối, anh cầu xin em, em đừng xuống, lúc nãy là anh sai rồi được chưa?"

Yến Thanh Ti nghiêng đầu: "Anh sai?"

Nhạc Thính Phong gật đầu liên tục: "Đúng, là anh sai, em ngồi yên, ngồi yên ở đó!"

Đúng thật là cả ngày anh chỉ tự tìm cách đào hố chôn mình, biết rõ nói không lại Yến Thanh Ti, dù có ầm ĩ thế nào thì người phải thỏa hiệp luôn là anh nhưng hết lần này đến lần khác vẫn cứ ngựa quen đường cũ, cứ nghĩ rằng mình có thể phản công.

Nhạc Thính Phong nhìn thấy khuôn mặt cười đắc ý, trong lòng thở dài một tiếng, muốn phản công? Được thôi, cả đời này nghĩ cũng đừng nghĩ.

Anh cười nói: "Có thấy nóng không, nhiệt độ máy điều hòa vừa chưa, có đói bụng không, muốn ăn cái gì không?"

Yến Thanh Ti chống cằm nghe Nhạc Thính Phong lải nhải một đống thứ: "Muốn ăn anh."


Nhạc Thính Phong nhất thời không biết nói gì.

Anh chưa từng gặp người đàn ông tán gái giỏi nhất, nhưng mà anh biết, Yến Thanh Ti tuyệt đối là người phụ nữ tán tỉnh đàn ông giỏi nhất.

Ở cùng cô, mỗi một phút giây đều bị cô trêu cho ngứa ngáy khó nhịn.

Nhạc Thính Phong nắm tay Yến Thanh Ti, hôn mu bàn tay cô: "Nhịn chút nữa, về nhà rồi ăn."

"Không phải anh nói tay em bẩn sao?"

"Không sao, có bẩn anh vẫn thích."

Đúng vậy, ông đây chính là một người không có nguyên tắc như vậy đấy.

Trước mặt Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong chính là một người... không có nguyên tắc!

Yến Thanh Ti cắn môi nín cười, Nhạc Thính Phong luôn biết cách để cô vui vẻ, cũng không bao giờ tại một thời điểm không thích hợp hỏi một vấn đề không phù hợp.

Giống như bây giờ, Nhạc Thính Phong biết rõ cô với Du Dực ở trên núi lâu như vậy, trong lòng nhất định muốn biết hai người bọn họ nói cái gì. Nhưng khi anh nhìn thấy Yến Thanh Ti thất hồn lạc phách thì không hỏi bất cứ cái gì.

Anh dùng cách của chính mình kéo cô từ giữa bi thương trở lại, cũng không dùng lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh trách cứ, anh đau lòng càng làm cho Yến Thanh Ti biết, trong lòng anh cô quan trọng nhường nào.

Cho nên nhiều năm như vậy rồi, chỉ có Nhạc Thính Phong mới có thể tiến vào thế giới của cô.

Nhạc Thính Phong cho cô sự ấm áp cùng quan tâm, đây đều là những thứ cô cần nhất, có anh bên cạnh, cô cảm thấy phía sau mình như có một bức tường kiên cố vững chắc có thể dựa vào.

Dù cho trước mặt có là vực sâu vạn trượng cũng không còn khiến cô sợ hãi nữa

...

Tại cổng nghĩa trang, Du Dực nhìn thấy Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti lên xe, sau đó rời đi. Đôi môi ông tựa hồ nhếch lên một chút xíu, người đàn ông trẻ kia cũng không tệ.

Ông nghĩ rằng Yến Thanh Ti là do ông chở tới, cô đi một mình thế nào được cho nên vội vàng chạy xuống để đưa người về. Nhưng không ngờ chạy tới lại nhìn thấy Nhạc Thính Phong.

Cùng là đàn ông, ông có thể nhìn ra tình cảm của Nhạc Thính Phong đối với Yến Thanh Ti là thật chứ không như thằng cháu của ông, chỉ biết đem phụ nữ trở thành đồ chơi.

Nếu như Yến Thanh Ti có thể tìm được một nơi quy túc, chắc bà ấy cũng mãn nguyện lắm?

Du Dực xoay người, mất mười bảy năm mới tìm được người, ông muốn bên cạnh bà lâu hơn một chút.

...

Lái xe về thành phố, Nhạc Thính Phong đỗ xe ven đường nói với Yến Thanh Ti: "Em chờ một chút, anh quay lại ngay."


Yến Thanh Ti nhìn thấy tiệm thuốc, đại khoái đoán được là anh chạy đi mua thuốc sát trùng, gật đầu: "Đi đi."

Nhạc Thính Phong chạy xuống mua thuốc sát trùng, lại đi mấy chục mét đến một cửa hàng tiện lợi mua một hộp kem, bước nhanh trở về xe.

Anh nhét kem vào tay Yến Thanh Ti: "Ăn kem cho đỡ nóng."

Yến Thanh Ti cười nói: "Em không phải trẻ con, anh cũng biết em không thích đồ ngọt."

Nhạc Thính Phong ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Không sao, lát anh đút cho em."

Yến Thanh Ti sửng sốt một chút, nhớ tới lần đút kem lần trước mặt liền đỏ lên.

Nhạc Thính Phong nắm chân cô, dùng bông thấm thuốc sát trùng lau sạch máu với bụi trên vết thương,"Em nhịn một chút, hơi đau đấy."

Yến Thanh Ti mở nắp hộp kem: "Không sao, anh cứ làm đi, chả đau tẹo nào."

Nhạc Thính Phong ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Ti dùng thìa xúc một miếng kem, trên mặt chẳng có chút nào biến đổi, tựa như hoàn toàn không cảm giác được sự đau đớn trên chân.

Trong lòng Nhạc Thính Phong khó chịu, nếu như không có chuyện ngày nhỏ, liệu cô có giống những cô gái khác, dù trên người bị xước một vết nhỏ cũng kêu la oai oái tìm ba mẹ với bạn trai để nũng nịu không?


Nhưng mà...

Nhạc Thính Phong xé một miếng băng gạc, dán vào vết thương: "Phụ nữ cứ phải mang giày cao gót, thật đáng thương."

Miệng Yến Thanh Ti đang ngậm kem nói: "Chờ vết rộp xẹp xuống thành vết chai thì không đau nữa."

"Không đau nhưng mà sẽ xấu hơn."

"Vậy cũng có cách nào đâu, thế giới này đối với phụ nữ rất khắc nghiệt, cho nên... có mạnh mẽ thì mới ăn ít khổ, nếu không thì sao mà trụ được trong cái thế giới này?"

"Em không trụ được thì còn có anh mà? Anh có thể cõng em, em không cần đứng."

Yến Thanh Ti xúc một thìa kem đang định đưa vào miệng, nghe thấy Nhạc Thính Phong nói như vậy thì ngừng lại, cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh cứ luôn vô tình nói một câu khiến cho cô cảm động, để cho trái tim cô đột nhiên ấm áp.

Yến Thanh Ti: "Ừ..."

Cô đem miếng kem đã sắp tan đưa đến bên miệng Nhạc Thính Phong: "Thưởng cho anh."

Nhạc Thính Phong cười nói: "Được em đút một miếng thật không dễ dàng."

Anh há mồm ngậm lấy kem, một giây sau kéo Yến Thanh Ti vào trong ngực.

Vị kem vani dần dần hòa tan giữa đôi môi hai người....

Lành lạnh, ngọt ngọt lại giảm bớt mấy phần ngọt ngất, hương vị kia trở nên nhẹ nhàng khoan khái, có thể khiến người ta lên cơn nghiện.

Yến Thanh Ti há miệng ra, cô thích nụ hôn này.

Nhạc Thính Phong buông Yến Thanh Ti ra: "Anh càng thích cách đút như thế này hơn."

...

Về đến nhà, Nhạc phu nhân nhìn cánh tay với khuôn mặt của Yến Thanh Ti đều bị cháy nắng đến đỏ rực, há mồm liền nói: "Bác đã nói với con rồi, khẩu trang, kính mắt với mũ đều phải chuẩn bị tốt. Có phải con không mang theo đồ chống nắng không? Con nhìn mặt mũi xem này, ai ui, có đau hay không, mai lại bị lột da ra mất thôi, để bác giúp con dưỡng."

Nhạc Thính Phong buông Yến Thanh Ti xuống: "Mẹ, bọn con còn chưa ăn cơm đâu, ăn cơm trước được không?"

"Ờ, con đi bảo thím Ngũ bưng đồ ăn ra, để mẹ bôi đồ làm dịu cho Thanh Ti đã, nhanh thôi."

Nhạc Thính Phong...

Được rồi, về đến nhà thì anh thành mệnh cu li rồi.

Nhạc phu nhân để Yến Thanh Ti tắm xong liền đem đồ trét trét lên mặt cô: "Sau này bác phải để trong túi con vài lọ kem chống nắng mới được."

"Con nhất định sẽ chú ý."


Nhạc phu nhân "hừ" một tiếng: "Bác không tin đâu, để lát nữa lấy cho con mấy lọ, lúc nào cũng phải mang trong người."

"Thật mà, con sẽ chú ý mà."

"Con nha, nhất định sẽ không thèm để ý thì có. Gương mặt này có bao nhiêu người ước ao, viện trưởng của thẩm mỹ viện bác hay đi hôm trước còn nói, gần đây có người cầm hình của con đi làm mẫu muốn chỉnh mặt đó."

"Thật sao... vậy xem ra gương mặt này của con rất có ích nha."

"Đúng thế."

Nhạc phu nhân nhanh chóng bôi thuốc lên khắp mặt và cánh tay bị cháy nắng của Yến Thanh Ti, định kéo cô xuống ăn cơm lại nhìn thấy cô còn chưa mang giày, gót chân còn dán miếng gạc: "Chân làm sao vậy? Bị rộp gót chân sao?"

"Vâng, hôm nay con đi đôi giày không vừa chân."

"Hay là giày chất lượng không tốt? Không sao, để bác tìm người làm giầy cho con, chọn loại da dê mềm nhất, tuyệt đối không bị xước chân, đi vào vừa đẹp lại vừa thoải mái." Nhạc phu nhân vừa nói vừa đưa cho Yến Thanh Ti một đôi dép.

Yến Thanh Ti vội vàng nhận lấy đi vào: "Cảm ơn bác."

Nhạc phu nhân vỗ vỗ tay Yến Thanh Ti: "Cám ơn cái gì, sớm muộn gì chả thành người một nhà."


Trên bàn cơm, Nhạc Thính Phong hỏi: "Chiều nay em không có việc gì chứ?"

"Ừ, không có."

"Vậy thì em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, anh ăn xong còn phải về công ty một chuyến."

Yến Thanh Ti gật đầu: "Được."

...

Nhạc Thính Phong rời nhà cũng không về công ty mà lái xe thẳng ra nghĩa địa ngoài thành phố.

Anh đoán Du Dực vẫn chưa rời đi.

Nếu như ông ta thực sự yêu mẹ vợ nhiều năm như thế, vậy lúc biết tin bà đã chết nhất định là đau đớn muốn chết, không thể rời đi nhanh như vậy. Nếu như ông ta thật sự đã rời đi thì chứng tỏ tình yêu của ông ta cũng không sâu đậm đến vậy.

Quả nhiên, lúc Nhạc Thính Phong chạy tới vẫn nhìn thấy xe của Du Dực đỗ tại đây.

Lúc này là bốn giờ chiều, mặt trời không chói chang như lúc trước nhưng nhiệt độ không khí vẫn còn rất nóng.

Nhạc Thính Phong cầm một bó hoa sao xuống xe, từ đằng sau xe lấy một chai nước rồi hướng đi lên con đường mòn, xa xa đã trông thấy một bóng người đứng lẳng lặng bên bia mộ mẹ vợ.

Nhạc Thính Phong nhìn thôi đã cảm thấy nóng, có thể phơi mình dưới nắng lâu như vậy, ông ta cũng thật lợi hại, nhưng như thế mới biết tình cảm của ông ta sâu đậm nhường nào.

Nhạc Thính Phong đi tới, đặt bó hoa baby xuống nói: "Mẹ, con lại tới đây, lúc nãy con tới đón Thanh Ti chưa lên chào mẹ, mẹ đừng trách con nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#3s