Chương 856: Chuyện của tôi, mọi người đừng quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

D

u phu nhân cười cười: "Chị cũng chỉ đoán bừa thôi, nếu nói sai, chú cũng đừng để ý."

Du Dực nói vậy cũng chẳng hề có ý tốt gì, nhưng Du phu nhân lại như không nghe ra, chỉ trả lời một câu hời hợt làm thành ra Du Dực lại đang nghĩ quá nhiều.

Du lão thái thái nói: "Aizz, chị dâu con chỉ tiện mồm nói vậy thôi, cả ngày con đều không ở nhà, chúng ta cũng chỉ quan tâm tới con thôi mà. Từng tuổi này rồi mà không chịu lập gia đình, nếu có thích người nào thì mau dẫn về nhà, chúng ta cũng không kén chọn gia thế, chỉ cần là người tốt, đối xử với con tốt là được."

Du Dực cúi đầu lạnh nhạt nói: "Không có."

Người mà ông thích đã mất từ 17 năm trước, lòng ông cũng đã chết theo rồi.

Nếu không vì có thể giúp bà trả thù, chắc giờ ông cũng đã không còn tồn tại nữa.


Du lão thái thái thở dài một hơi, nói: "Con bảo mẹ phải nói con thế nào đây? Nếu con còn không chịu kết hôn, mẹ sẽ bảo chị dâu con sắp xếp cho con đi xem mắt đấy. Con dâu cả, lần trước không phải con nói có người muốn làm quen với Du Dực sao?"

Du phu nhân gật đầu: "Vâng, có một nhà, là con gái của Tiêu gia, sau khi về nước thì về dạy tại trường trường Đại học Trung Văn ở Hải Thành..."

Du lão thái thái vừa nghe thấy vậy, thích quá nói: "Người này được đấy, con nhà có học, chắc chắn được nuôi dạy đàng hoàng, con hỏi xem, nếu không..."

Du Dực lạnh nhạt nhìn Du Hí, hắn hơi run lên, lập tức nói: "Ôi, bà nội, người có điều kiện tốt như thế sao không giữ lại cho con, người có sức hút như chú hai con thì muốn người thế nào mà chẳng tìm được. Giờ quan trọng là con này, mọi người mau tìm cho con một người đi, nếu không thì để con đi xem mắt người ấy được không?"

Giờ thì Du Hí giỏi lắm, chỉ cần chú hai nhìn một cái là anh ta có thể ngay ý rồi.

Du lão thái thái trừng mắt nhìn anh ta: "Mày thì khỏi đi, bà còn chưa nói mày đâu đấy. Ở ngoài... danh tiếng của mình tệ đến thế nào rồi, phụ nữ thì đổi hết người này đến người khác, tới bao giờ mày mới chịu yên ổn hả? May mà ông nội mày không ở đây, nếu không sẽ lại dạy mày một trận cho xem."

Du Hí sờ mũ: "Chính vì con... danh tiếng không tốt, nên mới phải mau chóng tìm giúp con một người chứ sao..."

Du phu nhân cười nói: "Cô gái này lớn tuổi hơn con, không hợp với con đâu."


Du Hí vội nói: "Lớn hơn con cũng tốt, con mới đại học năm ba mà đã lái máy bay, hợp quá rồi còn gì?"

Du lão thái thái nói: "Thôi mày đừng góp vui vớ vẩn nữa, lát con liên hệ với Tiêu gia đi, hẹn một bữa cơm cho Du Dực gặp mặt..."

Du Dực đứng lên, lạnh lùng nói: "Được rồi, chuyện của con mọi người đừng ai quan tâm nữa, hẹn rồi thì các người tự đi mà gặp."

Du Dực đi thẳng ra ngoài, Du lão thái thái hỏi: "Con vừa mới về hai ngày, con muốn làm gì?"

Dư Dực đáp: "Có việc, ra ngoài."

Du phu nhân nói: "Du Dực, sắp tới đại thọ của lão thái thái rồi."

"Tới hôm đó tôi sẽ về." Dứt lời, Du Dực đã đi thẳng ra cổng lớn.

Du Hí sờ sờ mũi, nhìn thấy chưa, ai cũng bảo anh là tiểu bá vương của Du gia, còn lâu, là ông ấy thì có, anh chỉ là hạng tép riu thôi.

Trong nhà họ Du, ai dám nói năng như vậy chứ? Cũng chỉ có chú hai của anh thôi.

Nghe nói, ông chú này đã phản nghịch từ nhỏ, từ bé tới lớn đều không nghe ai đến nửa lời. Bảo lên đại học thì không lên, vừa tốt nghiệp cấp ba, chẳng chào hỏi ai đã chạy đi bộ đội, nửa năm sau cả nhà mới nhận được tin tức, ông nội tức đến nỗi lên cơn đau tim suýt chút nữa thì đi đời.

Du Hí lắc đầu thở dài, anh căn bản là không thể so sánh với ông chú này được. Hồi anh ta còn đi học cũng chỉ là thi không qua, chưa đủ tuổi đã yêu đương thôi, so với chú hai thì đó chỉ là trò trẻ con.

Du lão thái thái tức tối ôm ngực nói: "Con xem cái thằng nhóc thối tha này, tức chết mẹ rồi. Bao nhiêu năm nay nó không nghe lời mẹ một câu, không cho làm gì thì khăng khăng làm cái đó, từ nhỏ đến lớn không ai bảo được nó. Nếu nó chịu nghe mẹ nửa lời thì giờ cũng sẽ không một mình một thân thế này."

Du phu nhân đưa tay ra vuốt ngực Du lão thái thái, "Mẹ, mẹ đừng giận, chẳng phải tính khí Du Dực từ trước tới nay đều như vậy sao? Có điều cuộc gặp mặt này cũng không nhất thiết phải gặp riêng, dù sao cũng sắp tới đại thọ của mẹ rồi, tới lúc đó mời họ tới là được mà..."

Du lão thái thái vui mừng vỗ lên tay Du phu nhân: "Vẫn là con nghĩ chu đáo nhất, con hiểu chuyện nhất, về sau con thử tìm thêm mấy người hợp tuổi Du Dực bảo nó gặp xem, lỡ có người nó để ý tới thì sao?"

Du Hí đứng bên nghe vừa lườm vừa nguýt, có tìm nhiều cũng vô dụng thôi, chú hai giờ để ý tới một bông hoa có gai rồi, bông hoa nhỏ ấy muốn đẹp có đẹp, muốn xinh có xinh, muốn cuồng nhiệt có cuồng nhiệt, sao chú hai có thể để ý tới người khác được chứ?

Du Hí lặng lẽ thở dài, mẹ nó, tiếc thật đấy, giờ anh ta cứ nghĩ tới con hồ ly tinh Yến Thanh Ti là lại thấy tiếc.

Đang nghĩ, bỗng phía sau lưng lạnh toát, Du Hí run lên, vội lắc lắc đầu.

Chết chửa, lại nghĩ linh tinh cái gì đấy, đấy là người phụ nữ của chú hai, của chú hai, của chú hai, không ngờ anh còn dám nghĩ tới, có khác gì muốn chết đâu chứ?


Suy nghĩ này mà thử lộ ra trước mặt chú hai một chút xem, xem chú hai có thể giết chết anh ta luôn không?

Cũng không thể nghĩ vậy được, Yến Thanh Ti chẳng phải người tốt đẹp gì, Yến Thanh Ti là yêu tinh hại người, dù sao cũng không thể nghĩ tới được.

"Du Hí, con sao thế?" Du phu nhân thấy vẻ mặt Du Hi thay đổi liên tục, cứ đứng đó lắc đầu quầy quậy, bà không nhịn được hỏi.

Du Hí vội đáp: "Không ạ... Bà nội, con lên nhà đây."

Du lão thái thái lắc đầu, thấy hai chân Du Hí đi lên lầu không linh hoạt lắm, bà nói: "Đứa nhỏ này sau khi bị thương thì biết điều hơn rất nhiều."

"Đã bị thương đến thế rồi còn không biết điều à?"

"Cũng là phải tội thôi mà."

Du phu nhân nói: "Con nhớ ra trên còn chưa trải ga giường cho nó, để con lên thay."


"Được, con đi đi."

Du Hí vừa vào đến phòng đã bắt một cuộc điện thoại.

Anh ta nói: "À, quay xong rồi à, cứ vậy trước đi, sau này các người có quay show thực tế gì thì nhớ dành một chỗ cho Yến Thanh Ti đấy."

Du Hí ngồi xuống, tiếp tục nói: "Phải phải... Dù sao cứ để một chỗ ra là được, chuyện tài trợ các người không cần phải quan tâm, tôi sẽ không để các người chịu thiệt đâu. Tôi với cô ấy có quan hệ gì với nhau... các người quản được chắc? Đừng có nghe linh tinh cẩn thận vạ vào thân đấy."

"Được, vậy đi, gần đây cũng đừng gọi điện nhiều cho tôi, tôi về nhà rồi."

Vừa nói xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, giật mình ngoảnh lại nhìn thì thấy Du phu nhân đang đứng trước cửa, bà không vào, cửa vẫn mở một nửa, bà đưa tay lên gõ mấy tiếng.

Du Hí giật thót, những gì anh ta vừa nói chắc mẹ sẽ không nghe thấy chứ?

Du Hí cười ha hả, hỏi: "Mẹ, có chuyện gì không?"

Du phu nhân bước vào: "Giường trong phòng con chưa trải ga, mẹ vào thay ga giường cho con."

"Chuyện này mẹ bảo nữ giúp việc dưới đó lên thay là được rồi mà."

Du phu nhân cười như không cười: "Để nữ giúp việc lên đây... đùa giỡn với con à?"

Du Hí chép miệng: "Mẹ, mẹ xem mẹ nói kìa, con là hạng người đó à? Con là con không ăn cỏ gần hang đâu nhé? Mẹ đừng có nhìn con trai mẹ bằng ánh mắt đấy."

Du phu nhân nói thấm thía: "Nếu con biết tranh giành một chút thì mẹ cũng không đến nỗi phải nói như vậy. Những đứa phụ nữ không đứng đắn con quen bên ngoài giờ cũng nên cắt đứt rồi, con không còn nhỏ nữa, không thể chơi mãi như thế được, cũng phải dồn tâm sức lên những chuyện đứng đắn chứ."

Du Hí lườm một cái: "Mẹ, những chuyện con làm đều là những chuyện nghiêm chỉnh đấy."

"Cả ngày chỉ biết lăn lộn với những minh tinh không ra gì, đây là chuyện nghiêm chỉnh à?"

Du Hí bực mình nói: "Mẹ, giờ đang là thời đại toàn dân giải trí, con đầu tư vào quay phim, làm công ty truyền thông thì không được à? Chẳng lẽ cứ phải như mọi người thì mới được? Con thích nghề này thì con làm nghề này, chẳng phải con vẫn kiếm được tiền sao?"

"Vừa xong gọi điện cho ai?"

"Chỉ là một người bạn thôi."

Du phu nhân bình tĩnh nói: "Yến Thanh Ti..."


Du Hí thở dài: "Mẹ, mẹ đừng có nghe trộm điện thoại của con như thế, không phải cô ấy."

Du phu nhân quay lưng đi lấy một tấm ga giường, thay cho Du Hí, bà nói: "Mẹ biết không phải là cô ta, có điều, nhân phẩm của người phụ nữ này không tốt, con tránh xa cô ta ra."

Du Hí bực bội gật đầu: "Biết rồi, biết rồi, mẹ yên tâm, con có chơi đùa với ai cũng sẽ không động tới cô ấy đâu."

Du phu nhân ngoảnh lại, bà tò mò hỏi: "Tại sao?"

Du Hí mặt mày đau khổ: "Vì con chơi không nổi... Phải rồi, mẹ à, đầu con đau quá, con muốn nghỉ ngơi, mẹ không phải bận tâm về con nữa đâu. Bà nội làm đại thọ cũng còn nhiều việc bận lắm, mẹ đi làm việc đi."

Đó là người phụ nữ của chú hai đấy, người ta có chống lưng rồi, tất nhiên là chơi không nổi chứ sao.

Nhạc phu nhân thở dài: "Vậy con chú ý nghỉ ngơi đi, gần đây đừng có ra ngoài gây chuyện nữa."

"Mẹ, con thế này có gây chuyện nổi không?" Du Hí thật sự cũng muốn tìm vài cô gái rồi quậy một trận ra trò đấy, nhưng nếu thân thể anh ta tốt thì cũng sẽ đến nỗi sốt ruột như thế.

Du phu nhân cười cười: "Con biết là tốt rồi, cũng nên hiểu chuyện rồi. Mẹ đã lớn tuổi, con cứ không hiểu chuyện như vậy mãi, sau này mẹ còn trông mong được vào ai nữa?"


Du Hí cảm thấy mẹ mình đã nghĩ quá nhiều, "Mẹ, mẹ là đại phu nhân của Du gia, lại có bà ngoại là chỗ dựa, ai mà dám động vào mẹ chứ?"

Du phu nhân cười cười, bà hỏi: "Phải rồi, sợi dây chuyền đó... con có từng cho người khác xem không?"

Du Hí hỏi: "Mẹ... người khác là ai?"

"Không sao, con chỉ cần nhớ sợi dây chuyền đó rất quan trọng là được rồi."

Du Hí gật đầu: "Con vẫn luôn nhớ mà."

"15 tháng 8 năm nay con về nhà ngoại với mẹ nhé."

"Được, con nhớ rồi."

Sau khi Du phu nhân ra ngoài, Du Hí sờ sợ dây chuyền, im lặng hồi lâu.

Nếu chỉ có một người hỏi tới sợi dây chuyền này thì có nghĩa là ngoài ý muốn, vậy hai người hỏi chẳng phải trùng hợp quá sao? Sợi dây này... rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì?

Còn cả Yến Thanh Ti nữa, cô ta có liên quan gì với sợi dây chuyền này?

...

Du Dực ra khỏi nhà chưa lâu đã nhận được điện thoại của Tô Trảm.

Tô Trảm nói với Du Dực: "Chuyện lần trước ông nhờ tôi tra, cũng tra ra tương đối rồi, có điều sẽ phải khiến ông thất vọng vì cũng không tìm ra được nhiều manh mối có ích. Thời gian cũng lâu quá, hơn bốn mươi năm rồi, rất khó để điều tra rõ ràng. Chỉ có thể tra ra Nhiếp Thu Sính năm ấy bị người ta lừa bán, chuyển rất nhiều nơi, qua tay rất nhiều người, cũng không biết đã qua tay bao nhiêu người mới được một đôi vợ chồng già họ Nhiếp nhận nuôi, giờ rất khó tra ra bà ấy là người ở đâu, bị bắt cóc từ chỗ nào. Thật xin lỗi, không giúp được gì cho ông rồi."

Du Dực nghe những gì Tô Trảm nói thì có cảm giác tim như bị ai đó bóp nát. Người ấy trong kí ức của ông điềm tĩnh, dịu dàng như nước, người ấy đáng được người khác nâng niu, bảo vệ, nhưng cả đời lại long đong lận đận, người ấy đối xử dịu dàng với thế giới này nhưng lại bị người bên cạnh tổn thương hết lần này tới lần khác.

Lồng ngực Du Dực vừa đau đớn vừa như bị thiêu đốt, ông hối hận tại sao khi ấy lại không quả quyết hơn một chút, hối hận sao mình tìm thấy người ấy quá muộn màng. Ngọn lửa thù hận thiêu đốt trong lòng, ông sắp không khống chế nổi bản thân mình nữa.

Tô Trảm lại nói: "Có điều cái chết của Nhiếp Thu Sính có chút kì lạ, có liên quan trực tiếp tới Diệp Kiến Công."

Dư Dực biết chuyện này có liên quan trực tiếp tới Diệp Kiến Công, nếu không phải sau lưng ông ta vẫn còn có người khác thì giờ ông đã giết chết Diệp Kiến Công rồi. Du Dực nắm chặt vô lăng, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, buộc bản thân phải bình tĩnh, "Vậy... Hạ gia có mấy người con gái?"


Tô Trảm nói: "Tối qua tôi đã bớt chút thời gian gọi điện về nhà, bà nội tôi nói Hạ gia chỉ có một người con gái. Phải rồi, ông hỏi chuyện này làm gì?"

"Không có gì, tôi đập máy trước đây!" Du Dực dập điện thoại, ông buộc phải lí trí một chút, phải sắp xếp mọi chuyện lại cho rõ ràng.

Nếu Hạ gia chỉ có một người con gái, vậy Nhiếp Thu Sính có quan hệ gì với Hạ gia?

Xem ra, ông phải chạy tới Dung Thành để gặp Hạ gia một chuyến rồi.

Nhưng cũng sắp đến đại thọ của lão thái thái, Du Dực nhíu mày, chỉ có thể đợi tới khi buổi tiệc kết thúc rồi mới đi được vậy.

...

Hai ngày qua đi, Yến Thanh Ti vẫn sống yên ổn tại nhà họ Nhạc, bên phía Du Dực không có động tĩnh gì, mà Diệp Linh Chi cũng chưa tỉnh lại.

Ngày tháng trôi qua vẫn không có bất cứ thay đổi gì so với lúc trước, trong khi chờ đợi, cô dần bình tĩnh trở lại.

Yến Thanh Ti biết, còn đường phía trước không dễ đi, nguy hiểm, chông gai, phong ba gió táp, nhưng cô càng rõ hơn, cô không chỉ có một mình nữa rồi.

Nhạc phu nhân bưng cánh quy đã nướng xong ra, "Thanh Ti, con nếm thử đi, bánh quy bác mới nướng xong này."


Yến Thanh Ti cười nói: "Bác gái, con mà ăn nữa, chị Mạch thấy con sẽ phải lôi con đi giảm béo mất."

Nhạc phu nhân nhíu mày: "Giảm béo cái gì mà giảm béo, con ăn có béo đâu, bác chỉ mong sao con có thể béo lên một chút thôi, con ăn thử đi."

Yến Thanh Ti bẻ một miếng, cho lên miệng, gật đầu: "Ngon lắm ạ, cũng không quá ngọt..."

Nhạc phu nhân biết Yến Thanh Ti không thích ăn đồ ngọt nên bà cho rất ít đường vào, bà bảo thím Ngũ bưng hồng trà lên, "Thế à, ngon lắm hả, uống thêm chút hồng trà đi."

Nhạc phu nhân chống mặt, nhìn Yến Thanh Ti ăn, bà nói: "Đây chính là cuộc sống mà bác hằng mong muốn, làm ra cái gì có người ăn cái đó. Thật ra bác rất thích vào bếp, trước đây Thính Phong không thường xuyên ở nhà, bác có xuống bếp nấu cũng chẳng có ý nghĩa gì, làm rồi cũng không biết để cho ai ăn. Giờ có con, cuối cùng bác cũng có thể biết được làm mẹ có gì tốt rồi."

Yến Thanh Ti cười nói: "Sau này con chắc chắn sẽ không rời xa được cơm bác nấu mất."


Nhạc phu nhân vui mừng nói: "Vậy là tốt nhất, sau này đợi khi nào hai đứa kết hôn rồi, có thêm cục cưng nữa, cả nhà mình sẽ nhộn nhịp hẳn lên, bác sẽ càng có động lực để nấu nướng."

Điện thoại của Yến Thanh Ti bỗng vang lên, cô nhìn số điện thoại, không ngờ lại là Diệp Thiều Quang gọi tới.

Có vẻ như là chuyện liên quan tới Diệp Linh Chi, cô nhanh chóng nhận điện thoại.

Diệp Thiều Quang nói: "Diệp Linh Chi tỉnh rồi, tôi tới bệnh viện một chuyến, cô có gì muốn nói với bà ta không?"

Yến Thanh Ti gật đầu: "Nói với bà ta, nếu không đứng về phía tôi, bà ta chỉ có một con đường chết."

"Được, lần này tôi đồng ý giúp cô, nhưng cô cũng phải đồng ý với yêu cầu của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#3s