QUYỂN 13: CHUYỆN HẰNG NGÀY Ở MA GIÁO [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(1)

Nhiệm vụ liên hoàn lần này chỉ có mười mấy vòng, Thời Sênh rất nghi ngờ Hệ thống không có chỗ phát nhiệm vụ.

Quay trở lại không gian hệ thống, Thời Sênh tiếp tục hoạt động thường ngày: "Chém màn hình".

Hệ thống không dám lên tiếng. Chờ Thời Sênh chém xong, nó liền lập tức hiển thị số liệu của Thời Sênh.

Họ tên: Thời Sênh

Giá trị làm người: -147000

Giá trị sinh mệnh: 40

Tích lũy: 30000

Cấp nhiệm vụ: B

Đánh giá nhiệm vụ: 95

Nhiệm vụ ẩn giấu: hoàn thành

Phần thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: Điểm tích lũy 2000

Nhiệm vụ phụ tuyến: Hoàn thành

Thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: Điểm tích lũy 4000

Đạo cụ: 'Vương miện Nữ vương', 'Trái tim Quỷ vương.'

Woa! Giá trị làm người không bị trừ, còn tăng nữa?

Bản cô nương đã làm chuyện lớn gì ích nước lợi dân thế?

[Dương Hoài Nhân và mỏ kim cương nguyên sinh.] Hệ thống ngoan ngoãn trả lời.

Thời Sênh cười chế giễu một tiếng, "Cuối cùng Thẩm Giai Âm và Doãn Mạch thế nào?"

[Thẩm Giai Âm cả đời đều bị người khác giam giữ, lợi dụng ngón tay vàng của cô ta để kiếm tiền cho gia tộc. Còn Doãn Mạch... bị Úc Tửu làm cho tàn phế.]

Thời Sênh nhíu mày.

Sao chuyện này cô lại không biết.

Doãn Mạch hẳn là không dễ giết như vậy?

[Đúng vậy, Úc Tửu có một khoảng thời gian rất yên tĩnh. Cô không phát hiện ra sao?] Hệ thống nhắc nhở Thời Sênh.

Thời Sênh suy nghĩ một hồi, sau khi bọn họ kết hôn không lâu, đúng là Úc Tửu có một khoảng thoài gian vô cùng yên ắng.

Hắn không nói những lời khêu gợi với cô, cũng không quấn lấy cô đòi 'tạo người'. Thời gian đó công ty cũng rất bận, cô thấy hắn có cái gì đó không đúng lắm, nhưng cô cũng không để tâm đến hắn.

[Ký chủ, bây giờ cô muốn nói gì không?]

Nói cái gì?

Bản cô nương thì có gì muốn nói với mi chứ.

Một câu hỏi ngu ngốc.

[...] Ký chủ, cô cứ như vậy, có tin là tôi sẽ khiến cô không tìm thấy Phượng Từ hay không.

[Có muốn vào không gian tiếp theo không...]

[Bắt đầu dịch chuyển...]

...

Thời Sênh tròn mắt nhìn vào khoảng tối, xung quanh trở lên yên lặng, chỉ có tiếng hơi thở của một mình cô.

"Haiz...."

Thời Sênh hít một hơi lạnh, phía trước mặt mình là một khoảng tối đen, chẳng nhìn thấy thứ gì cả.

Cơn đau xé nát khiến cô suýt chút nữa không chịu nổi mà phát ra thành tiếng. Cô thò tay ấn ấn, đau đến mức cô cắn chặt môi.

Lần này, vừa tới đã bị thương, đau quá!

Ánh mắt Thời Sênh dần quen với bóng tối, loáng thoáng có thể nhìn rõ xung quanh. Cô đang ở trong một căn phòng, xem ra có lẽ là thời cổ đại.

Thời Sênh hít một hơi thật sâu, rồi nằm xuống, bắt đầu tiếp thu kịch bản.

Đây là một câu truyện giang hồ ngược luyến.

Nữ chính tên Bạch Lạc, là đại tiểu thư của Tàng Kiếm sơn trang.

Lén lút chạy ra ngoài Tàng Kiếm sơn trang, kết quả là nữ chính gặp được nam chính Phó Diệc Vân. Ngay lập tức, nữ chính đem lòng ái mộ nam chính từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng trong lòng nam chính Phó Diệc Vân lại có ánh trăng sáng, hắn không thể nào quên được ánh trăng sáng.

Nữ chính kiên trì ngược tâm âm thầm chờ đợi.

Cuối cùng ánh trăng sáng trong lòng nam chính tự gây chuyện, khiến nam chính biết mình đã yêu nữ chính.

Nhưng lúc này nữ chính đã rất đau khổ, do đó nam chính bắt đầu theo đuổi ngược lại.

Nữ chính hồi tâm chuyển ý, cuối cùng hai người có được kết cục viên mãn.

Nguyên chủ Vô Tranh, không phải ánh trăng sáng, cuối cùng tự gây chuyện tự chuốc họa trong trái tim của nam chính.

Giang hồ phân ra thành hai phái chính – tà, Vô Tranh thì chắc chắn thuộc về tà phái.

Cô ấy là cô nhi, sư phụ là Dược bà bà.

Dược bà bà là thần y rất nổi tiếng trong giang hồ, nhưng Vô Tranh lại đam mê với Độc.

Do cô ấy rất xinh đẹp, không ít người dòm ngó đến dung mạo của cô, nên Vô Tranh phải dùng độc dược để tự bảo vệ mình.

Trong giang hồ lại đồn thổi cô nham hiểm, thủ đoạn độc ác, là tà môn ngoại đạo. Tuy các danh môn chính phái coi thường cô, nhưng lại kiêng dè độc thuật trên người cô, nên không ai dám đắc tội.

Ngay từ đầu, Vô Tranh đã không giải thích, cũng có người giả vờ tin cô, sau đó nhân cơ hội để muốn lấy mạng cô, hoặc là muốn có được thân thể của cô.

Vô Tranh đã từng bị lừa một lần, sau đó không bao giờ tin đám chính nhân quân tử tự xưng là danh mônchính phái nữa.

Bi kịch của cô bắt đầu từ khi gặp phải ánh trăng sáng trong lòng nam chính. Cô thấy ánh trăng sáng kia là một cô gái, nên đã động lòng cứu cô ta một mạng.

Ai mà biết được rằng, ánh trăng sáng kia lại cài người cướp lấy thân thể của cô, cướp đi Hàn Nguyệt Kiếm trên người cô.

Vô Tranh đương nhiên muốn truy sát ánh trăng sáng. Ánh trăng sáng tìm gặp nam chính là điều chắc chắn.

Ánh trăng sáng khóc lóc kể lể với nam chính. Nam chính không phân rõ trắng đen phải trái nên đã báo thù cho ánh trăng sáng.

Vô Tranh đối đầu với nam chính, thắng được mới là lạ!

Vô Tranh là nữ phụ phản diện đầu tiên bị tiêu diệt.

Trong cốt truyện nhất định sẽ không viết chuyện mà ánh trăng sáng làm, chỉ viết mấy tình tiết kiểu ánh trăng sáng gặp nam chính, hay bị Vô Tranh truy sát v.v...

Tác dụng của nguyên chủ chỉ là để hai người gặp nhau, góp một phần nhỏ công sức vào thành tựu của nam chính.

Nguyên chủ không cam tâm. Chính cô đã cứu ánh trăng sáng, mà ánh trăng sáng lại phối hợp với nam chính để đối phó với cô.

Nam chính không phân biệt trắng đen phải trái mà sát hại cô.

Vì vậy cô muốn báo thù.

Tiếp nhận kịch bản xong, Thời Sênh bóp trán thở dài, đây là cái kịch bản quỷ quái gì vậy.

Cái sau lại kỳ quặc hơn cái trước!

Nam chính đúng là thằng đểu mà!

Trước khi ánh trăng sáng xuất hiện, nam chính vẫn mờ mờ ám ám không rõ ràng với nữ chính. Khi ánh trăng sáng xuất hiện, nam chính đã quên luôn nữ chính lên chín tầng mây.

Không hổ là truyện ngược.

Nam chính cặn bã đến một tầng cao mới, ánh trăng sáng làm ra một kỷ lục mới.

Tình huống bây giờ có lẽ là lúc cô vừa mới cứu được ánh trăng sáng.

Ồ! Phải rồi!

Ánh trăng sáng tên là Liễu Nhứ.

Vì cứu Liễu Nhứ, nguyên chủ bị thương. Liễu Nhứ luôn ra sức lấy lòng, tăng cảm tình của nguyên chủ, nên đã nhận được sự tín nhiệm của cô.

Thời Sênh thở dài, nhiệm vụ này có vẻ rất dễ hoàn thành, dưỡng thương xong rồi giết ánh trăng sáng, sau đó sẽ tìm cơ hội để giải quyết nam chính luôn.

Đi ngủ trước đã!

...

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, ngoài phòng đã có vang lên tiếng gõ cửa, có người đi vào phòng.

Thời Sênh nhăn mặt chau mày, rồi từ từ tỉnh dậy, nhưng vẫn không thể mở nổi mắt.

"Vô Tranh cô nương?" Người vừa đến nhỏ nhẹ lên tiếng gọi cô.

"Vô Tranh cô nương..."

Liễu Nhứ thấy người trên giường không có phản ứng gì, ánh mắt di chuyển sang bên cạnh người cô. Cô ta mím môi, cuối cùng nhoài người qua.

Tay cô ta vừa thò ra được một nửa, chợt đụng phải đôi mắt vô cùng yên tĩnh, bên trong không có một chút gợn sóng, như là một đồ vật không có sinh mệnh.

Gương mặt Liễu Nhứ hoảng sợ. Trong nháy mắt, cô ta tự nhiên kéo lại chăn giúp Thời Sênh, rồi nhẹ nhàng quan tâm, "Vô Tranh cô nương, có thấy ổn hơn chưa?"

Liễu Nhứ là một cô gái vô cùng xinh đẹp, lông mày thanh tú, chiếc mũi cao thanh thoát, đôi môi chúm chím hồng hào, mái tóc thiếu nữ dài óng ả, trên người là chiếc váy voan màu vàng lông ngỗng.

Dáng vẻ mềm mại như nước, cười lên như hoa xuân tháng ba.

Người con gái như vậy, phù hợp với hình tượng nữ thần trong lòng đại đa số những người đàn ông.

Thời Sênh chuyển ánh mắt, lạnh lùng nói: "Ai cho cô vào đây?"

"Ta... lo lắng cho Vô Tranh cô nương..." Liễu Nhứ đầy vẻ chân thành.

"Cút ra ngoài."

Lúc Thời Sênh nói chuyện đều rất bình tĩnh. Liễu Nhứ cũng không phân biệt được là cô đang giận hay thế nào.

"Nhưng Vô Tranh cô nương, cô đang bị thương..."

"Đừng để ta phải nói lần thứ hai." Trong ánh mắt Thời Sênh thêm vài phần lạnh lùng.

Nếu không phải bản cô nương bây giờ không cử động được, thì sớm đã chém nhà ngươi rồi.

Liễu Nhứ hơi tủi thân cắn chặt môi, giọng mềm yếu thỏ thẻ, "Vậy Vô Tranh cô nương cố gắng nghỉ ngơi, có chuyện gì cứ gọi ta."

Đợi Liễu Nhứ đi ra, Thời Sênh mới ngồi dậy, vén quần áo lên xem.

Viết thương nằm ở vị trí trên ngực, chỉ là vết chém qua, không đâm vào trong.

Tối qua không nhìn thấy, nên cô cũng không dám động vào. Bây giờ nhìn thấy rõ vết thương, cô liền xé đám đồ lộn xộn kia ra, lấy ra một chiếc lọ sứ, bên trong có một ít phấn bột, cô tùy ý bôi lên.

"Ui da..." Thời Sênh cắn chặt răng, động tác nhanh nhẹn dứt khoát bôi một lớp phấn bột lên trên miệng vết thương.

Mẹ nó chứ, cứ như là đổ rượu lên vết thương vậy.

Muốn giết người quá!

-------------

(2)

Bôi thuốc xong, Thời Sênh nhìn vào thanh kiếm bên cạnh.

Hàn Nguyệt Kiếm.

Đứng thứ sáu trong bảng xếp hạng binh khí trên giang hồ.

Bởi vì lúc sử dụng, kiếm khí chém ra giống hình trăng bán nguyệt, vì vậy nên mới có tên là Hàn Nguyệt Kiếm.

Thời Sênh cầm thanh kiếm lên ngắm nghía, đúng là sắc thật.

Ngoài ra thì cũng không có gì hay ho.

Nhưng nguyên chủ vì thanh kiếm này, mà bị không ít người truy sát.

Giang hồ mà!

Giết người cướp của.

Khóe môi Thời Sênh hơi cong cong lên.

Cô thích một thế giới như vậy.

Không có ràng buộc, mà chỉ dựa vào thực lực để nói chuyện.

Thời Sênh ném Hàn Nguyệt Kiếm vào không gian, thứ đồ chơi này cô cũng không quen dùng.

Sau đó Liễu Nhứ đến mấy lần, Thời Sênh đều lạnh lùng đuổi cô ta đi, nên cô ta cũng không dám đến nữa.

Đợi sau khi Thời Sênh dưỡng thương xong, có thể bắt đầu đâm chém, thì Liễu Nhứ lại mất tích hai ngày.

Hiện tại cô đang ở một quán trọ bình dân. Thời Sênh hỏi tiểu nhị, thì biết hai ngày nay Liễu Nhứ đều không xuất hiện ở đây.

Thời Sênh: "..."

Như vậy, kịch bản đại thần có ý gì?

Phá rối vụ giết nam nữ chính cô đã nhịn rồi.

Giết nữ phụ, ông cũng phá hỏng sao?

Sao ông không đi cứu cả hệ ngân hà đi?

Thời Sênh từ quán trọ đi ra. Bên ngoài là phố phường nhộn nhịp, người đi qua đi lại khiến Thời Sênh hơi hốt hoảng.

Một người đang ở thời hiện đại, đột nhiên chạy tới thời cổ đại, thị giác đương nhiên bị chấn động rất lớn.

Đứng được một lúc, cô mới chầm chậm đi bộ theo con phố.

Thời Sênh nhàn nhã dạo một lúc, đồ đạc thời cổ đại thực sự rất tinh xảo, có nhiều đồ còn đẹp hơn rất nhiều so với thời hiện đại.

"Nghe gì chưa? Phó Diệc Vân và Giang Trạm hẹn quyết đấu ở Bích Thủy sơn trang. Một người là kiếm khách đệ nhất giang hồ. Một người là ma đầu giang hồ, màn này đáng xem đấy."

Thời Sênh liền dừng bước, ngước nhìn đám ăn mày đang ngồi bên phố nói chuyện.

Giang Trạm...

Giáo chủ Ma giáo trong kịch bản, kẻ đại ác trời đất không dung.

Tên này hình như là nhân vật phản diện lớn nhất trong truyện?

Thời Sênh hơi nhíu mày, lần này Hệ thống không che giấu thông tin của nhân vật phản diện?

"Bích Thủy sơn trang? Khi nào?"

"Một tháng sau, nghe nói Bích Thủy sơn trang còn mời người đến xem quyết đấu."

"Đáng tiếc, người Cái Bang chúng ta thường bị khinh thường, nên chắc chắn không thể đi được."

[Nhiệm vụ phụ tuyến: Cải tà quy chính]

Hệ thống đột nhiên nhảy ra, khóe môi Thời Sênh hơi giật giật.

Cải tà quy chính là cái quái gì?

Lại còn là nhiệm vụ phụ tuyến?

[Thống lĩnh Ma giáo cải tà quy chính]

Thời Sênh: "..."

Ma giáo cải tà quy chính thì còn là Ma giáo được sao?

[Ký chủ, cô đừng nảy sinh tâm tư sai lệch.]

Thời Sênh trừng mắt, nảy sinh thì làm sao, định cắn ta à?

[...] Đột nhiên hối hận vì gửi nhiệm vụ này. Chủ nhân, đề nghị thêm tính năng thu hồi.

Ma giáo vốn là nhân vật phản diện tất phải có trong tiểu thuyết võ hiệp.

Ở đây cũng không ngoại lệ.

Năm năm trước, võ lâm chính phái bao vây tiêu diệt Ma giáo. Mặc dù không tiêu diệt được, nhưng cũng làm cho Ma giáo tổn thất nặng nề. Giáo chủ tiền nhiệm đã khuất núi, Giang Trạm kế vị.

Mấy năm nay, những lời đồn thổi về Giang Trạm không hề ít, nào là giết người như ma, thảm sát người vô tội, là đối tượng mà người người đuổi đánh.

Phó Diệc Vân muốn giao đấu với giáo chủ Ma giáo, thông tin này như mọc thêm cánh, đã nhanh chóng truyền đến khắp nẻo giang hồ.

...

Trên quan đạo, một cỗ xe ngựa cũng đang thong thả chạy về phía trước.

Lúc này bóng trời đã xế chiều. Khi nhìn thấy khe nước, phu xe đã cho tốc độ chầm chầm lại.

"Cô nương, trời hôm nay tối rồi, hay là dừng chân nghỉ ngơi ở đây?" Phu xe quay đầu, cẩn thận hỏi han người phía trong.

"Ồ, được." Phía trong truyền ra một giọng nói vô cùng trong trẻo.

Nghe vậy, phu xe nhanh chóng cho xe ngựa chạy tới vùng đất trống bên cạnh.

Thời Sênh dựa người vào xe ngựa, nhìn theo bóng dáng đang bận rộn của phu xe.

Nam chính ở Bích Thủy sơn trang, chưa biết chừng Liễu Nhứ cũng ở đó, vì vậy Thời Sênh quyết định tới Bích Thủy sơn trang.

Cuối cùng cũng có kịch để xem.

Bích Thủy sơn trang rất xa, Thời Sênh thuê cỗ xe ngựa, chậm rãi thong thả đi đến hơn nửa tháng còn chưa tới nơi.

"Cô nương, có cần ta bắt cá không?" Phu xe nhìn bờ sông ở phía xa, nóng lòng đưa ra đề nghị.

Thời Sênh không nói gì cũng không phản đối.

Phu xe vừa xắn tay áo, vừa đi về phía con suối.

Hơn nửa tháng nay, phu xe biết thông thường vị cô nương này sẽ không nói gì cả. Ngươi nói với cô ấy, cô ấy không phản ứng, có nghĩa là đồng ý.

Thời Sênh đi theo sau phu xe, nhìn ông ta đi qua đi lại dưới sông, một lúc lâu mà vẫn không bắt được con cá nào.

Phu xe hơi ngại ngùng, nhưng Thời Sênh đang đứng bên cạnh, nên ông luôn có cảm giác nếu không bắt được một con cá, thì sẽ có lỗi với người thuê này.

Thời Sênh chậm rãi lấy thiết kiếm ra, rồi nhẹ nhàng khua khua bên cạnh.

Nước sông dường như bị thứ gì đó tách ra, rào rào một tiếng, nước sông hai bên bỗng chốc biến thành những cột nước cao vút.

Đợi khi nước sông rơi xuống, trên mặt sông yên tĩnh trở lại là vô số những con cá phơi bụng trắng xóa.

Người phu xe bị tưới đẫm nước, gương mặt hoảng hốt ngạc nhiên nhìn mặt sông.

Võ công cũng có thể dùng như vậy sao?

Ông ta biết vị cô nương này biết võ công. Trước đây họ gặp một nhóm thổ phỉ, chính vị cô nương này đã ra tay giải quyết chúng.

Nhưng trước nay ông chưa từng nhìn thấy cách bắt cá như thế này.

"Còn ngẩn ra đó làm gì, không bắt chúng sẽ chạy hết đấy." Thời Sênh cầm thiết kiếm chọc thẳng xuống mặt đất.

Phu xe nhìn trên mặt sông, quả nhiên có vài con cá đã bắt đầu quẫy đuôi, rồi từ từ lặn xuống dưới sông.

Những con cá này chỉ bị tạm thời hôn mê, chứ chưa chết.

Hai người ăn không bao nhiêu nên cũng không vớt lên nhiều, chỉ tiện tay vớt mấy con ở gần thôi.

Đêm dần buông, mùi cá nướng vẫn bay đi rất xa.

Phu xe thường xuyên chạy đi chạy lại bên ngoài, nên dù trong xe có chuẩn bị gia vị, nhưng không thể sánh được với hương vị đầy đủ của thời hiện đại.

Thời Sênh hơi kén ăn, nên ăn không nhiều, chỗ cá còn lại đều được phu xe giải quyết sạch.

"Chạy! Chạy!"

Tiếng vó ngựa lúc xa lúc gần, không bao lâu sau, bên quan đạo đã xuất hiện một nhóm hán tử cưỡi ngựa.

Chừng khoảng hơn 20 người. Ai nấy đầu mình hổ thân gấu, cao to lực lưỡng, thoạt nhìn đã biết là người luyện võ.

Phu xe hơi căng thẳng, lo lắng.

Thời Sênh thờ ơ không quan tâm nhìn về đống lửa đang bập bùng trước mặt, trên đống lửa vẫn đang nướng một con cá, những tiếng tách tách càng vang rõ hơn trong màn đêm.

"Ố, lại có cả tiểu nương tử à."

Người trên ngựa lần lượt xuống. Hai gã dẫn đầu đi thẳng đến bên đống lửa, những người còn lại thì tản ra, như tạo thành thế bao vây.

"Biến đi, đừng cản đường." Một gã trong số đó đi tới gần, đạp cho phu xe một cước. Phu xe ngã xuống bên cạnh, sợ sệt không dám thở mạnh, chỉ mở to mắt nhìn về phía Thời Sênh.

"Tiểu nương tử, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn thế này, nhưng dung mạo không tệ chút nào." Gã vừa nói vừa đưa tay ra, định nâng cằm Thời Sênh.

Lúc tay gã chuẩn bị sờ vào người Thời Sênh, cành cây trong tay Thời Sênh bỗng vung lên đánh vào gã.

Lực ở cành cây không mạnh lắm, nhưng lúc đánh vào cánh tay gã cũng đủ làm gã tê dại một lúc.

"Tiểu nương tử có khí phách, ta thích." Đã bị đánh, nhưng gã càng tỏ vẻ thích thú.

Thời Sênh liếc nhìn gã. Cô đứng dậy rồi hỏi gã với nụ cười như có như không: "Ngươi thích cái gì của ta?"

Thời Sênh vừa đứng lên, những người đối diện đều thấy ngạt thở.

Cô gái này thực sự vô cùng xinh đẹp.

"Gia thích mọi thứ của cô." Có thể đè một cô nương như thế này xuống, cái mùi vị đó... nghĩ đến thôi cũng thấy hưng phấn rồi.

Hai gã đàn ông không hẹn mà cùng lao đến tiếp cận Thời Sênh, gương mặt lộ rõ nụ cười dâm đãng, "Tiểu mỹ nữ đến đây với gia. Sau này nàng sẽ được ăn ngon mặc đẹp."

"Ăn ngon mặc đẹp?" Thời Sênh cười vẻ rất thâm hiểm.

Hai gã đàn ông không để ý thấy sát ý trong mắt Thời Sênh, mà chỉ bị sắc đẹp làm điên đảo, "Đương nhiên, nàng cần gì ta sẽ đều cho nàng, mau lại đây để gia sờ cái tay tí nào."

-------------

(3)

Phu xe nhìn "thi thể" bị chất chồng lên nhau thì gương mặt lộ rõ sự đồng tình, cô gái này có thể tùy ý chọc ghẹo được sao?

Trước nay ông ta đều bạt mạng bên ngoài, những chuyện như thế này cũng đã gặp nhiều, nên ông ta cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Nếu như cô gái này không có năng lực, thì hôm nay đã bị đám người này làm nhục rồi.

Thời Sênh ngồi xổm trên đất, nhìn hai gã bị đè ở dưới cùng, "Còn thích ta nữa không?"

Hai tên đó sợ tái mặt, lắc đầu nguầy nguậy.

"Bà cô ơi, tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn. Bà cô đại nhân đại lượng, tha mạng cho tiểu nhân."

"Xin bà cô tha mạng."

"Tha mạng."

Mẫu Dạ Xoa ở đâu ra mà lợi hại như vậy.

"Hừ..." Thời Sênh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống bọn chúng, "Nếu như ta cầu xin các ngươi tha mạng, liệu các ngươi có tha cho ta không?"

Từ góc nhìn của bọn chúng, vừa vặn nhìn thấy sự lạnh lùng trong ánh mắt cô, giống như ngọn lửa u minh thiêu đốt trong địa ngục, không có nhiệt độ mà lại thiêu rụi mọi linh hồn.

"Ngươi có biết bọn ta là ai không? Dám động đến bọn ta, ngươi cũng không chạy nổi đâu." Cầu xin không được, chúng bắt đầu trở mặt.

"Không biết, cũng không muốn biết." Thời Sênh bình thản trả lời.

Bọn chúng như không nghe thấy Thời Sênh nói, mà tự hét lên, "Chúng ta là người của Huyết Sát Môn. Ngươi dám động vào chúng ta có nghĩa là đắc tội với cả Huyết Sát Môn."

"Huyết Sát Môn?"

"Sao thế, biết sợ rồi sao? Nếu sợ thì mau thả chúng ta ra, chúng ta sẽ không tính toán với ngươi."

Thời Sênh nhìn chúng như nhìn đám thiểu năng, "Chưa từng nghe thấy."

Tất cả bỗng yên tĩnh đến lạ thường.

Chưa từng nghe thấy...

Cô chưa từng nghe thấy...

"Cô nương, thủ đoạn của Huyết Sát Môn vô cùng độc ác, còn bao che..." Phu xe nhỏ giọng nhắc nhở.

"Vậy thì càng phải giết bọn chúng." Thời Sênh gật đầu.

Không giết bọn chúng, lẽ nào đợi chúng quay về gọi người truy sát mình sao?

Ông có thiểu năng đâu?

"Con đàn bà thối tha, ngươi dám!"

"Có gì mà không dám." Thời Sênh giơ tay chọc từ người trên cùng xuống.

"Á!"

Từng tiếng từng tiếng vô cùng thảm thiết vang lên trong đêm tối yên tĩnh kèm theo đó là vài phần thần bí và hoảng loạn.

Phu xe cố gắng nén sự sợ hãi trong lòng, đứng cạnh cỗ xe ngựa.

Lúc này, nhìn cô nương kia giống như một Sát thần.

Đám thổ phỉ lần trước, cô chỉ đánh cho chúng một trận, chứ không có ý lấy mạng chúng.

Nhưng lần này, cô lại thực sự muốn lấy mạng của đám người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net