QUYỂN 14: TẦN THỜI SƠ CA [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(1)

Giang Trạm mất, Thời Sênh tiếp nhận Ma giáo, dẫn dắt Ma giáo làm giàu, trở thành thổ hào một phương.

Khi cô mất, người của Ma giáo mai táng cô bên cạnh Giang Trạm.

Tuy rằng không biết Vô Tranh có thích Giang Trạm hay không, nhưng nếu Vô Tranh biết từng có người thích nàng như thế, có lẽ nàng sẽ không cự tuyệt.

Thời Sênh trở lại không gian hệ thống, Hệ thống không nói một câu nào, màn hình nhảy ra số liệu.

Họ tên: Thời Sênh

Giá trị làm người: -153000

Giá trị sinh mạng: 35

Tích phân: 31000

Cấp nhiệm vụ: B

Cho điểm nhiệm vụ: 76

Nhiệm vụ phụ tuyến: Thất bại

Phần thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: Không có

Đạo cụ: 'Vương miện của nữ hoàng', 'Trái tim của Quỷ Vương', 'Ám Dạ'.

Thời Sênh: "..."

Nhiệm vụ phụ tuyến thất bại...

Giá trị làm người lại giảm nữa, mẹ kiếp!

Thời Sênh chuyển tầm mắt tới đạo cụ mới xuất hiện.

Ám Dạ là cái gì?

Hệ thống không cho cô cơ hội mở miệng.

[Có tiến vào thế giới tiếp theo không?]

[Bắt đầu dịch chuyển...]

...

"Ba mẹ, con đi đây." Thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên.

Thời Sênh giật mình một cái, cựa mình, nhanh chóng quét mắt nhìn một vòng.

Cô đang ngồi dưới đất trong một căn phòng trang trí kiểu Âu. Phòng hơi bừa bộn như vừa có người mới trút giận xong vậy.

Bên cạnh còn một bức họa, trên đó vẽ cái gì đó xấu xí vô cùng.

Cửa phòng không khép. Bên ngoài có thanh âm mơ hồ truyền tới, rất nhanh sau đó là tiếng đóng cửa.

Thời Sênh đứng dậy quan sát căn phòng một lượt, bắt đầu tiếp thu cốt truyện.

Đây là một cuốn tiểu thuyết tình chị em ngược luyến.

Nữ chính Kiều Thiển Thiển là nghiên cứu sinh ở đại học A.

Nam chính Đường Cẩm Thần là con trai chủ tịch đại học A, đồng thời là nhân vật phong vân hàng đầu ở trường này.

Nam, nữ chính tình cờ gặp gỡ ở trường học. Nam chính vừa gặp đã yêu nữ chính, vì thế liền bắt đầu theo đuổi điên cuồng.

Vì nữ chính cảm thấy sự cách biệt tuổi tác lớn, hơn nữa cô ta cũng thấy mình không xứng với nam chính cho nên chưa từng nhận lời.

Nữ chính vốn được người khác thu dưỡng. Vì vợ chồng nhà kia mãi không có con nên mới đến viện phúc lợi xin một đứa con nuôi – chính là nữ chính.

Nhưng nữ chính về ở không bao lâu thì họ lại có con.

Đứa bé đó tên là Kiều Sơ, cũng chính là nguyên chủ.

Lúc đầu, Kiều Sơ cũng không biết là nữ chính được ba mẹ mình nhận về nuôi nên rất thích người chị gái này. Có cái gì đẹp, cái gì hay thì nguyên chủ cũng sẽ đều đòi mua cho nữ chính một cái giống mình.

Tuy nhiên từ khi nữ chính được nhận về làm con nuôi thì đã biết nhận thức. Cô ta biết mình không phải con gái nhà họ Kiều nên vẫn luôn cố ý giữ khoảng cách với Kiều Sơ.

Kiều Sơ nhận ra chuyện này. Lúc đầu cô cũng có ý kéo gần khoảng cách với nữ chính, nhưng nữ chính càng đối xử với cô lạnh nhạt hơn.

Kiều Sơ vốn có tính cách nổi loạn, vì thế hành động xa cách của nữ chính đã kích phát lòng ngỗ nghịch của nguyên chủ, bắt đầu đối địch với nữ chính ở khắp nơi.

Cô càng không muốn gặp tôi thì tôi càng cố tình xuất hiện trước mặt cô.

Quan hệ vẫn cứ duy trì như thế cho tới khi nữ chính gặp nam chính.

Có một lần, Kiều Sơ thấy nam chính đưa nữ chính về nhà, mà tình cờ Kiều Sơ và nam chính cũng có quen biết.

Nam chính trong lòng cô rất vĩ đại. Hai người cùng học sơ trung với nhau, Kiều Sơ vì thầm mến nam chính nên mới thi vào đại học A.

Nhưng giờ nhìn thấy đối tượng mình thầm thích lại đưa chị gái về nhà, thế là cô bèn ầm ĩ với nữ chính một trận.

Nữ chính cảm thấy nguyên chủ rất vô lý, cũng vì chịu đựng đủ nguyên chủ rồi nên lập tức chuyển ra sống ở ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh.

Từ đó về sau, Kiều Sơ luôn thấy đối tượng mình thầm thích và nữ chính như dính lại với nhau.

Cô bắt đầu theo đuổi nam chính. Quan hệ của Kiều Sơ với nữ chính cũng trở nên cực kỳ căng thẳng.

Kiều Sơ theo đuổi nam chính, nam chính lại theo đuổi nữ chính, cả trường đều biết tới tam giác tình yêu này.

Nhưng cuối cùng, nữ chính và nam chính vẫn ở bên nhau.

Ở bên nhau không được bao lâu thì người nhà của nam chính tìm tới, yêu cầu nữ chính rời xa nam chính.

Nguyên nhân là vì tuổi tác quá cách biệt.

Nữ chính đi tìm nam chính thì lại bắt gặp nam chính và Kiều Sơ đang ở cạnh nhau, tư thế của hai người cũng rất ái muội.

Lúc ấy, thực ra Kiều Sơ đã uống rượu, vừa lúc gặp được nam chính. Cô muốn đánh hắn cho hết giận cũng coi như muốn đặt dấu chấm hết cho mối tình đơn phương này.

Cô uống đến mơ mơ hồ hồ, lấy đâu ra sức đánh nam chính nữa, ngược lại còn ngã vào lòng hắn.

Nam chính biết Kiều Sơ là em gái của nữ chính, xuất phát từ trách nhiệm của "anh rể tương lai", hắn không thể ném nguyên chủ đã uống say ở lại quán bar được.

Cho nên từ góc nhìn của nữ chính thì quả thực là tư thế của hai người bọn họ cực kỳ mờ ám.

Ai biết sao nữ chính có thể khéo gặp được như thế chứ?

Tình tiết về sau càng máu chó.

Nữ chính vì tự ti về tuổi tác và thân phận của mình, cô ta càng cảm thấy mình không xứng với nam chính, thêm chuyện kia lại chẳng khác nào giọt nước tràn ly.

Mâu thuẫn giữa hai người họ nảy sinh càng lúc càng nhiều.

Thời gian đó, nữ chính có một dự án hợp tác với một học trưởng khác, vậy nên quan hệ giữa hai người này cũng rất thân thiết.

Điều này làm cho nam chính hiểu lầm.

Hai người bắt đầu chuyển sang hình thức làm tổn thương lẫn nhau.

Có thêm sự "trợ công" từ phía người nhà nam chính, hiểu lầm giữa hai người càng ngày càng sâu. Cuối cùng nữ chính rời bỏ nam chính, cùng vị học trưởng kia ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.

Vì nam chính luôn cảm thấy nữ chính bỏ rơi mình, vậy nên hắn cũng không đuổi theo.

Bạn nghĩ tới đây là hết rồi ư?

Sai lầm rồi!

Thời gian trực tiếp chuyển tới 10 năm sau, nữ chính mang theo hào quang sáng chói về nước, vừa vặn nhận được lời mời làm việc từ công ty đối thủ của nam chính.

Hai người gặp nhau trên thương trường, lại dây dưa một phen.

Nhưng lúc này, nam chính đã kết hôn với Kiều Sơ rồi.

Đúng thế, nam chính kết hôn!

Nam chính kết hôn với Kiều Sơ vì một lần hắn uống rượu nên tưởng Kiều Sơ là nữ chính mà kéo lên giường. Kiều Sơ phản kháng nhưng không được, hai người cứ thế hồ đồ ở bên nhau.

Trước khi nữ chính về nước, nam chính đối với Kiều Sơ khá tốt. Nhưng từ sau khi cô ta trở về thì mọi chuyện liền thay đổi.

Chuyện lúc trước đều được nói ra. Sau khi hiểu lầm được gỡ bỏ, nam chính cảm thấy Kiều Sơ cố ý, thậm chí lần ngủ với nhau kia cũng do cô cố tình dụ dỗ mình.

Cho nên thái độ đối với Kiều Sơ càng lúc càng tệ.

Sau đó, Kiều Sơ mang thai ngoài ý muốn. Đứa bé cũng không phải của nam chính mà là của một người khác, nguyên nhân lại có liên quan tới nữ chính.

Nam chính lại coi đây là lý do để ly hôn với Kiều Sơ.

Kiều Sơ không chịu, tìm mọi cách dây dưa với hai người, cuối cùng sảy thai, còn bản thân cô lại vì tinh thần hoảng hốt, xảy ra tai nạn mà trở thành người thực vật.

Không có nữ phụ muốn tìm chết này, không bao lâu sau, nam nữ chính liền gạt bỏ mọi chướng ngại, ở bên nhau vô cùng hạnh phúc.

Thời Sênh day day trán, sắp xếp lại tình tiết hỗn loạn của tiểu thuyết này lại một lần nữa.

Thời gian lúc này là lúc nguyên chủ vừa gặp nam chính đưa nữ chính về nhà nên cãi nhau với nữ chính, nữ chính liền chuyển ra khỏi nhà.

Thời gian còn rất sớm, hai người kia vẫn chưa ở bên nhau.

Nguyện vọng của nguyên chủ là gì?

Sao lại không có nguyện vọng vậy?

[Nguyện vọng của Kiều Sơ là rời xa nam nữ chính, có được một cuộc sống phấn khích, vui vẻ.]

Hệ thống đột nhiên lên tiếng.

"Cho nên ở thế giới này không có nhiệm vụ báo thù?"

Tuy Kiều Sơ có sai nhưng rõ ràng nam chính cưỡng ép người ta lên giường, rồi sau khi nữ chính xuất hiện thì lại đổ tại người ta dụ dỗ mình...

Cuối cùng, vì quan hệ với nữ chính mà khiến cho Kiều Sơ bị đẩy lên giường kẻ khác.

Lúc đó Kiều Sơ vì theo dõi nữ chính, ai ngờ kẻ thù của nữ chính lại tưởng cô là nữ chính, vậy nên mới có tình tiết cô mang thai đầy máu chó kia.

Đương nhiên, về tình về lý thì đây là do cô gieo gió gặt bão, là cô không tốt, ai bảo cô không có việc gì mà đi theo dõi nữ chính, có mưu đồ muốn gây rối chứ?

-------------

(2)

Thời Sênh không nói cô ấy có phải gieo gió gặt bão hay không vì cuối cùng chuyện cũng đã kết thúc rồi.

Nhưng giờ có cơ hội tốt như thế, phải chịu một chuyện ấm ức như vậy, sao cô lại không trả thù chứ?

[Ký chủ, không phải ai cũng giống cô.] Cả ngày chỉ biết giết giết giết.

Có người trải qua một loạt chuyện buồn liền lựa chọn trốn tránh để được sống thoải mái hơn.

Thời Sênh khó hiểu, thế nào là không giống cô? Không phải cũng có hai tai, hai mũi, một cái miệng sao?

Có thù phải báo không tốt sao?

[Ký chủ, xin cô đừng tự chủ trương.] Hệ thống nhắc nhở Thời Sênh, tưởng ai cũng có giá trị vũ lực trâu bò như cô sao?

Ký chủ nhà nó quả thực là phá hủy tình duyên của nam nữ chính tới nghiện rồi. Người ta có chọc giận gì cô đâu chứ?

Thời Sênh nhún vai: "Mi cũng biết, tác giả trâu bò thế này, cho dù ta không chọc tới họ thì họ cũng sẽ tìm tới cửa gây sự thôi. Lần này còn để thúc đẩy tình tiết truyện cho nên..."

Cũng không phải cô tình nguyện phá tình cảm của họ.

Người ta tìm tới cửa rồi còn không hủy sao?

[Ký chủ...]

"Cặp đôi có thể bị người ngoài tác động thì giữa bọn họ cũng chẳng có tình yêu thực sự." Thời Sênh ngắt lời Hệ thống.

Hệ thống cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra điều gì đó.

Ký chủ thích phá CP như thế là vì cảm thấy kỳ thực những người đó cũng không thực sự yêu nhau sao?

Trong một bộ tiểu thuyết, thường thì tình cảm của nam, nữ chính luôn rất kiên định, vậy nên cô mới thích phá nam, nữ chính như thế, còn những người khác thì chưa từng thấy hứng thú.

Vậy tại sao cô lại cảm thấy tình yêu của mình với Phượng Từ là chân thật? Có tật xấu?

Không đúng, chủ nhân đã nói rồi, căn bản cô chưa hề thích Phượng Từ...

Vận hành khó khăn quá, nó muốn logout.

#Ký chủ quả thực muốn lên trời rồi#

#Cầu não của ký chủ nhà ta quay về#

"Cốc cốc..." Có người gõ cửa phòng.

Thời Sênh ngưng việc tâm tình với Hệ thống lại, ra mở cửa.

Bên ngoài là một người phụ nữ nhìn có vẻ nghiêm khắc.

Đây là mẹ của nguyên chủ.

Người phụ nữ cau mày, sắc mặt không vui nói: "Tiểu Sơ, sao con lại cãi nhau với chị? Lần này còn làm cho chị tức giận bỏ đi nữa?"

Bà Kiều cực kỳ thích Kiều Thiển Thiển. Địa vị của đứa con gái ruột này nhiều khi còn nhẹ hơn cả địa vị của Kiều Thiển Thiển trong lòng bà ta.

Trong nguyên tác, nguyên chủ bị người ta cưỡng bức dẫn đến mang thai, bà Kiều biết đứa bé này không phải của nam chính, cảm thấy Kiều Sơ làm bại hoại gia phong nên đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với cô luôn.

Bà Kiều không thích Kiều Sơ kỳ thực cũng có nguyên nhân.

Từ nhỏ Kiều Sơ đã nghịch ngợm, trèo tường, trèo cây bắt chim, đánh nhau trốn học đều từng làm hết.

Sau khi lên trung học thì không chấp hành nội quy, mặc quần áo lố lăng, hỗn hào với thầy giáo, yêu sớm...

So với nữ chính hiền dịu, không yêu đương, thành tích học tập xuất sắc thì thực sự Kiều Sơ làm người ta lo lắng hơn nhiều.

Đối lập rõ ràng như thế, bà Kiều dần dần trở nên thất vọng với đứa con gái do chính mình sinh ra.

Nhưng bà Kiều cũng không biết, Kiều Sơ vốn là người ăn mềm không ăn cứng, bà ta càng nghiêm khắc với Kiều Sơ thì cô ấy sẽ càng ngỗ nghịch hơn.

Thời Sênh dựa vào cửa: "Chị ấy tự muốn đi, liên quan gì tới con chứ?!"

Chỉ cãi nhau vài câu thôi mà, nếu không phải nữ chính đã muốn rời khỏi đây từ lâu thì sao có thể đi dễ dàng như thế?

"Nó là chị gái của con đấy!" Bà Kiều không khỏi nâng cao âm lượng. "Con nhìn xem cái bộ dạng hiện tại của mình đi. Cha mẹ cho con tới trường để học chứ không phải tới đó học mấy cái thói hành xử mất dạy về nhà."

"Con ngủ đây." Thời Sênh đóng sầm cửa lại.

Bà Kiều lại tiếp tục đập cửa, âm thanh quát mắng không ngừng truyền qua cánh cửa vào trong phòng.

Cuối cùng vẫn là ông Kiều tới kéo bà Kiều đi.

Nhà họ Kiều không phải gia đình đại phú quý nhưng cũng không thiếu tiền.

Ông Kiều rất sợ vợ, lời của vợ chính là mệnh lệnh. Mặc dù quan tâm tới Kiều Sơ nhưng vì bà Kiều nên ông cũng chưa dám nói nhiều cái gì.

Vì nữ chính đã chuyển ra ngoài nên bà Kiều suốt ngày chỉ trích Thời Sênh.

Thời Sênh nghe tới phát phiền, thu thập đồ đạc rồi chạy tới trường học ở luôn.

"Sơ Sơ." Ông Kiều gọi lại từ phía sau. "Con bé này, mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi."

Vì tốt cho cô ư?

Ba câu hai điều đều không rời nữ chính, đây là tốt cho cô à?

Nhưng dù sao nguyên nhân cũng do nguyên chủ tự mình gây ra, cô cũng không thấy bà Kiều sai cái gì, làm gì có ai thích lải nhải nhiều như thế chứ.

Nhưng bà ấy cứ nói nhiều như thế, nhiều tới mức cô cũng không chịu nổi.

"Trường học cũng có nhiều cái bất tiện, mà con cũng không tự chăm sóc mình được, theo ba về nhà đi." Ông Kiều giữ chặt tay Thời Sênh.

"Ba, con lớn thế này rồi, con biết chăm sóc mình thế nào." Thời Sênh thoát khỏi tay ông Kiều. "Giờ con cứ phải đi qua đi lại từ nhà tới trường mới là bất tiện đó."

"Nhưng sao có thể ở trường học được chứ..." Ông Kiều cau mày, đứa bé này trước giờ đều chưa từng ở tại ký túc xá của trường.

Thời Sênh quyết tâm ở lại trường, cuối cùng, ông Kiều không có cách nào nên chỉ có thể để cô đi.

Ký túc xá của đại học A hiện tại cho bốn người ở một phòng, bây giờ còn chưa tới lúc khai giảng.

Hiện tại Thời Sênh xin vào ở nên được phân tới ký túc của sinh viên năm tư.

Trong phòng có hai học tỷ đang ra ngoài thực tập, thuê phòng ở lại bên ngoài.

Một người chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, cả ngày nhốt mình ở thư viện, đến tận khi ký túc chuẩn bị đóng cửa mới về. Vậy nên hầu hết thời gian chỉ có một mình Thời Sênh ở đây.

"Sơ Sơ."

Thời Sênh chuẩn bị đi canteen kiếm cái gì đó ăn, đột nhiên bị ai đó vỗ mấy cái lên đầu.

Thời Sênh quay đầu lại.

Trong đầu tự động nhảy ra cái tên của người này, Trần Khê.

Đừng nhìn cái tên đó mà tưởng là nữ, đó là một người đàn ông đấy.

"Sao gần đây không thấy cậu thế, lại bị cấm túc ở nhà à?" Trần Khê bày ra biểu tình "tớ biết ngay mà".

Diện mạo của Trần Khê không quá xuất chúng, nhưng nụ cười của hắn lại rất thân thiện, mà tính tình trước giờ luôn rất tốt, trong trường cũng coi như là một người có tiếng.

Trần Khê có quan hệ rất tốt với Kiều Sơ. Lúc ở trường học, Kiều Sơ luôn đi cùng tên này.

Rất nhiều người nghĩ bọn họ là một đôi, nhưng trên thực tế họ chỉ là bạn thân mà thôi.

"Còn lâu." Thời Sênh quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Trần Khê chớp chớp mắt, nhanh chóng đuổi theo. "Sao thế? Không vui à? Bị ba mẹ mắng à? Tớ đã nói với cậu rồi, không có việc gì thì đừng suốt ngày chạy ra ngoài như thế..."

Thời Sênh: "..."

Ai đem con hàng lắm lời này đá đi giùm bản cô nương được không?

Bản cô nương muốn ăn trong yên tĩnh.

"Cậu đi lấy chỗ đi, tớ đi mua cơm. Vẫn là cơm sườn kho tàu à?" Vào tới canteen, Trần Khê tự giác đi về phía cửa sổ.

Tuy rằng miệng hắn hỏi như thế nhưng chẳng cần đợi câu trả lời đã đứng vào chỗ đang xếp hàng mua cơm. Dựa vào nhân duyên tốt của mình, hắn không tốn cái gì đã được người ta nhường chỗ cho đứng bên trên rồi.

Thời Sênh tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, vừa ngồi xuống không bao lâu thì Trần Khê bưng thức ăn quay về.

"Ăn thôi, sườn kho tàu của cậu đây."

Nguyên chủ rất thích ăn cơm sườn kho tàu ở canteen. Thời Sênh cũng không soi mói gì, lập tức cầm đũa ăn cơm.

"Này, sao hôm nay cậu im lặng thế, thất tình à?" Trần Khê không nhịn được lại hỏi.

Thời Sênh: "..." Thất tình cái rắm ấy, cô còn chưa tìm được người đàn ông của mình đây.

Nghĩ tới Phượng Từ, Thời Sênh có chút buồn bực.

Phượng Từ không tới thế giới trước, không biết có ở thế giới này không nữa.

BOSS phản diện chung cực ở thế giới này là ai nhỉ?

Thời Sênh nghĩ nghĩ nửa ngày nhưng vẫn không lục tìm được tin tức về nhân vật này...

Cho nên không biết ở đây có nhiệm vụ ẩn giấu hay không?

Có nhiệm vụ ẩn giấu là chắc chắn có Phượng Từ.

Thời Sênh lập tức cảm nhận linh khí ở thế giới này.

Không ngờ lại khá ổn...

Thật sự là thần kỳ.

-------------

(3)

Thời Sênh đang bận thần du. Trần Khê ngồi ở đối diện thì nghĩ người "anh em" của mình bị bệnh rồi.

"Sơ Sơ, có chuyện gì thì nói ra đi, tớ giúp cậu tìm cách giải quyết, đừng để trong lòng."

Thời Sênh hoàn hồn khi nghe câu nói đó của hắn, nhìn hắn đầy kỳ quái: "Để trong lòng cái gì?"

Trần Khê: "..." Ca làm sao biết được cậu đang để trong lòng cái gì?

"Tớ không sao." Thời Sênh đặt đũa xuống, lấy khăn lau miệng, bày ra tư thái nữ thần cao lãnh, nói: "Hiện tại tớ muốn làm một nữ thần thầm lặng."

Nghe Thời Sênh nói thế, Trần Khê mới thở phào một hơi rồi lại hỏi: "Không bị bệnh thật chứ? Cậu mà đòi làm nữ thần á, có mà nữ thần kinh thì có ấy."

Thời Sênh ưỡn ngực kiêu ngạo: "Thế thì cũng phải nữ thần trong nữ thần kinh."

"Rồi rồi, nữ thần, vừa rồi em dọa anh sợ chết khiếp. Anh còn tưởng em thất tình." Trần Khê vỗ vỗ ngực đầy khoa trương.

"Yêu còn chưa yêu, thất gì mà thất?" Thời Sênh trắng mắt nhìn Trần Khê một cái.

"Sao cậu còn chưa ra tay với nam thần của cậu à? Anh nghe nói gần đây nam thần của cậu đang qua lại với một nữ sinh đấy, nếu cậu không ra tay sẽ muộn mất."

Khóe miệng Thời Sênh giật giật.

Nam thần trong miệng con hàng này không phải nam chính đấy chứ?

Thời Sênh lục tìm trong trí nhớ của nguyên chủ, đúng là như thế thật.

"Tớ đã thay lòng đổi dạ rồi."

"A? Đổi ai?" Trước đó không lâu, hắn còn nghe cô ấy nói đã đơn phương nam thần của mình nhiều năm rồi cơ mà?

Sao mới có vài ngày không gặp đã di tình biệt luyến rồi?

Chẳng lẽ mấy hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết?

Thời Sênh nghiêm túc nói: "Ý trung nhân của tớ là một anh hùng cái thế, hắn sẽ đạp thất thải tường vân* tới đón tớ. Nếu không phải hôm qua thì nhất định là ngày mai."

*thất thải tường vân: mây bảy màu

Cơ mặt Trần Khê giật giật, đứng dậy: "Chờ mong ngày mai anh hùng cái thế của cậu sẽ tới đón cậu."

Con bé này bị bệnh tự kỷ à?

Bệnh tự kỷ này có phải tới hơi muộn rồi không?

Hai người nối đuôi nhau ra khỏi canteen.

"Buổi chiều có giờ học tin học, cậu có đi không?" Lúc rời đi, Trần Khê lại hỏi một câu.

Chọn môn học cũng là hắn chọn giúp cô, nhưng môn học kia cô chưa từng tới học một buổi nào.

Mỗi lần điểm danh, hắn toàn phải giả giọng điểm danh giúp.

Thời Sênh lắc đầu đầy dứt khoát. Trình độ của cô có thể trở thành mục tiêu phấn đấu của toàn ngành này, đi học tin học làm cái quái gì chứ?

"Vậy tớ đi trước, có gì gọi điện." Trần Khê vẫy vẫy tay với Thời Sênh.

Trần Khê đi rồi, Thời Sênh chậm rãi đi về phòng, định ngủ trưa một giấc.

Các ký túc xá nữ đều nằm liền kề nhau, phòng của Thời Sênh lại dành cho sinh viên năm tư nên rất gần với ký túc của nghiên cứu sinh. Lúc quay về, cô phải đi qua hành lang của khu ký túc dành cho nghiên cứu sinh.

Kết quả, vừa mới đi tới đầu hành lang đã bị một đám nữ sinh đâm sầm vào khiến cho mặt mày choáng váng.

Mẹ kiếp, chạy nhanh như thế làm gì, bị ma đuổi à?

Thời Sênh há miệng thở hổn hển, tầm mắt nhìn về phía đám nữ sinh đang chạy tới.

Bọn họ đứng dưới hành lang ký túc, đang sôi nổi bàn luận cái gì đó.

Tới gần vài bước liền nghe thấy bọn họ nhắc tới tên Đường Cẩm Thần.

Hình như là sau khi nguyên chủ bắt gặp nam chính đưa nữ chính về nhà, nam chính mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net