QUYỂN 3: THẾ GIỚI TU CHÂN [ 1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(1)

Thời Sênh vừa mở trừng mắt đã nhìn thấy ngọn lửa vô cùng vô tận, mà cô đang đứng trong lửa, da bỏng rát, miệng khô khốc, tóc sớm đã hóa thành tro bụi.

Quần áo trên người không biết làm bằng gì mà không hề tổn hại, nhưng vẫn không chống đỡ được nhiệt độ nóng rực đó.

"Mẹ kiếp, chọn thật đúng thời gian đó!" Đây là muốn thiêu chết bản cô nương đây mà!

Thời Sênh nhìn xung quanh, muốn tìm chỗ thoát ra.

Nhưng ở đây chỉ có lửa, vô cùng vô tận, không nhìn thấy điểm cuối, cũng không nhìn được bất cứ thứ gì.

Sóng khí nóng rực hết tầng nọ tới tầng kia cuộn tới, cô tỉnh lại lúc này chỉ cảm thấy không thể chống đỡ được, thậm chí còn nghe thấy lớp da lộ trần ra bên ngoài của mình bị nướng kêu tanh tách.

Lật bàn! Đây là nơi quái quỷ gì vậy?

Chờ ra ngoài rồi, bà đây sẽ nói chuyện nhân sinh với mi.

"Sư thúc, sư thúc, người tỉnh lại đi. "

"Sư thúc, tỉnh lại đi..."

Âm thanh cao vút vang lên khắp cả không gian.

Có người?

"Sư thúc, đây là ảo cảnh, người mau tỉnh lại đi!"

Thời Sênh ngây ra, cặp mày lá liễu hơi nhăn lại, ảo cảnh?

Cô đã vào tiểu thuyết huyền ảo rồi?

Mẹ nó chứ, cứ coi như là tiểu thuyết huyền ảo, sao vừa vào đã là ảo cảnh? Đây là kiểu logic gì vậy?

Cắn răng, Thời Sênh nhắm mắt, để mình trầm tư, tiếng lửa thiêu đốt xung quanh dần xa, nhiệt độ cũng dần hạ xuống, đau đớn toàn thân biến mất, cô cảm giác được một luồng hơi mát lạnh.

"Phù..." Thời Sênh mở to mắt, lồng ngực nhanh chóng phập phồng mấy lượt.

Người đầu tiên nhìn thấy là một thiếu nữ trông khá đáng yêu, đang lo lắng nhìn cô, thấy cô mở to mắt mới thở phào như trút được gánh nặng.

"Sư thúc, dọa chết con rồi. " Trên mặt thiếu nữ là niềm vui sống sót sau kiếp nạn.

Thời Sênh tỉnh bơ như không, quan sát thiếu nữ mấy lượt, trên người nàng ta mặc là trường bào màu trắng, gần giống kiểu cách cô đang mặc trên người, chỉ khác màu sắc.

Màu của trường bào trên người cô có màu xanh đậm.

Đệ tử thân truyền.

Trong đầu tự động hiện mấy chữ như vậy.

Kịch bản và kí ức ào ào ập đến, đầu Thời Sênh choáng váng, mắt tối sầm lại, cô nghe được tiếng thiếu nữ đầy lo lắng gọi mình, nhưng ý thức càng ngày càng rời xa cô.

Đây là một cuốn tiểu thuyết tu chân.

Nữ chính Diệp Thanh Thu, là kiếp sau của một Nguyên Anh Đại Năng, là đứa con gái thứ không được Diệp Gia yêu thương ở phàm tục, tẩy kinh phá tủy, lại bước lên con đường tu tiên.

Diệp Thanh Thu vì có Thủy Linh Căn nên được Phiêu Miểu Tông ở dưới hạ giới nhận làm đệ tử. Thủy Linh Căn chính là một loại lô đỉnh trong Tu Chân Giới, nhưng nữ chính sẽ trở thành lô đỉnh sao?

Đáp án chắc chắn là không.

Nữ chính được tông chủ của Phiêu Miểu Tông thu làm đệ tử thân truyền, vị tông chủ này cũng là nam phụ thứ nhất. Có sự bảo vệ tháp tùng của nam phụ thứ nhất này, nữ chính ở Phiêu Miểu Tông tu luyện vô cùng thuận lợi.

Luyện đan, luyện khí, trận pháp, phù lục, không có thứ nào không biết.

Lúc này, sao có thể để nữ chính một mình xuất chúng chứ, bia đỡ đạn nữ phụ đương lên cùng ra trận.

Mà nguyên chủ chính là một trong số đó.

Nguyên chủ tên là Thương Thù, đệ tử thân truyền của phong chủ Thiên Tận Phong là Ngọc Tiêu.

Thương Thù thích sư huynh của mình là Sở Dạ, nhưng Sở Dạ lại thích Diệp Thanh Thu, Thương Thù đương nhiên bắt đầu các loại khiêu khích, đây là chức trách của nữ phụ.

Mà trong sát hạch một năm một lần, Thương Thù vốn muốn dạy dỗ nữ chính, không ngờ lại bị nữ chính dạy dỗ, tu vi trực tiếp lùi xuống luyện khí tầng 8.

Cấp tu tiên Tu Chân Giới, thời kì Luyện Khí chia làm mười tầng, sau này mới là Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Đại Thừa, Độ Kiếp.

Thương Thù vốn sắp sửa Trúc Cơ, kết quả trong chốc lát bị lùi hai tầng, việc này khiến nguyên chủ rất khó chịu, cũng càng hận nữ chính.

May mà sư phụ của Thương Thù rất thương yêu vị đồ đệ này, đã xin chưởng môn đan dược để Thương Thù hồi phục thực lực.

Từ sau lần đó, Thương Thù bắt đầu chuyên tâm tu luyện, một lòng muốn vượt qua nữ chính, thu hút sự chú ý của Sở Dạ.

Trong cuộc giao lưu các đại tông môn 50 năm một lần, khi Thương Thù và nữ chính giao đấu đã dùng thủ đoạn không đàng hoàng. Sau này nữ chính suýt chút nữa bị người ta làm nhục, người bị bắt đó lại nói là do Thương Thù xúi giục, nhưng chỉ Thương Thù biết, nàng ta căn bản chưa từng làm.

Trong lúc tức giận, tông chủ muốn phế đi tu vi của Thương Thù, Thương Thù thanh minh nhưng không ai tin nàng, chỉ có sư phụ của nàng là Ngọc Tiêu đứng ra nói đỡ.

Ngọc Tiêu chặn tông chủ đang tức giận lại, gánh lửa giận của tông chủ thay nàng, dù không đến nỗi khiến Thương Thù phế tu vi nhưng nàng vẫn bị trừng phạt nặng.

Sở Dạ càng ghét bỏ nguyên chủ.

Là nữ phụ ác độc, đương nhiên sẽ không lặng lẽ kết thúc như vậy.

Trong một lần rèn luyện, Thương Thù lại lần nữa tìm đường chết, không ngờ nàng ta phá đi phong ấn Ma Tộc, Ngọc Tiêu vì cứu Thương Thù bị ma khí xâm chiếm, còn nữ chính vì cứu Sở Dạ đã đẩy Thương Thù vào trong ma khí của khu vực phong ấn.

Ngọc Tiêu mang chút sức lực cuối cùng đưa Thương Thù ra.

Đáng tiếc, Thương Thù vận khí không tốt, rơi vào Ma Giới, bị ma khí của Ma Giới xâm chiếm, dung nhan bị hủy, tu vi mất sạch, nàng còn tưởng rằng mình sẽ chết đi.

Nhưng không, sau khi trải qua khoảng thời gian đó, nàng phát hiện tu vi của mình dần dần hồi phục. Nàng cố gắng tu luyện, cuối cùng trốn thoát ra ngoài khi phong ấn Ma Tộc mở ra, sau đó liền muốn đi tìm nữ chính báo thù.

Nàng câu kết với một nam nhân rất có dã tâm của Ma Tộc, hai người nghĩ kế dẫn nữ chính tới một bí cảnh, nam nhân đó muốn cưỡng bức nữ chính, lại bị nam chính đuổi tới giết chết.

Còn Thương Thù dù chạy thoát nhưng cũng rất nhanh bị nam chính tìm được.

Thương Thù chết rất thảm, bị nam chính dùng hình phạt nghìn đao cắt da giày vò tới chết, đau đớn đó tuyệt đối không phải thứ người thường có thể tưởng tượng được.

Thương Thù rất hận, hận Diệp Thanh Thu.

Nhưng càng hối hận nhiều hơn.

Di nguyện của nàng là không được để Ngọc Tiêu chết, nếu có thể, nàng muốn cả đời được ở bên cạnh Ngọc Tiêu.

Nàng muốn báo thù.

...

"Sư muội còn chưa tỉnh sao?"

"Bẩm sư phụ, chưa ạ. Sư tôn nói... tu vi của sư thúc đã lùi lại... rõ ràng sư thúc sắp Trúc Cơ rồi... Nếu sư thúc Trúc Cơ trong năm nay, vậy ngài ấy chính là đệ tử Trúc Cơ trẻ nhất của Phiêu Miểu Tông, giờ đều bị hủy hết rồi, nếu sư thúc biết nhất định rất buồn."

"Haizz..."

Thời Sênh hồi phục ý thức, liền nghe được tiếng thở dài thườn thượt đó.

"Sư thúc, người tỉnh rồi?" Tiếng nói ngạc nhiên mừng rỡ của nữ tử vàng lên bên tai Thời Sênh, "Sư phụ, người mau đi gọi sư tôn. "

Huyệt thái dương của Thời Sênh đột nhiên giật giật, sưng đau khó chịu, một lúc lâu sau mới bình phục lại, thấy đứng bên cạnh giường chính là thiếu nữ trước đây mà cô từng nhìn thấy lần tỉnh lại đầu tiên.

Lâm Nhất Nhất, đệ tử của Thiên Tận Phong, xưa nay có quan hệ khá tốt với nguyên chủ.

"Ta ngủ bao lâu rồi?" Thời Sênh liếm liếm bờ môi khô khốc, tiếng rất khan, họng như lửa đốt, nuốt cũng thấy khó.

"Ba ngày rồi. Sư thúc, người uống miếng nước, sư tôn sắp tới rồi." Lâm Nhất Nhất quay người rót một li nước, cẩn thận đem cho Thời Sênh uống.

Nước mát lạnh, nhuận họng, Thời Sênh mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Cô nhìn trang trí sơ sài xung quanh, ánh mắt rủ xuống, tia sáng u ám bị chặm dưới mí mắt.

Đây chính là bi kịch bị đẩy lùi tu vi của nguyên chủ rồi.

-------------

(2)

Ngọc Tiêu tới rất nhanh, trên mặt lạnh như băng, đáy mắt lại có chút lo lắng, y lướt qua Lâm Nhất Nhất, tới ngồi cạnh Thời Sênh, "Tiểu Thù, con tỉnh rồi... Có chỗ nào không thoải mái thì nói cho sư phụ?"

Tiếng như châu ngọc lăn rơi trên khay, vô cùng vui tai, trong ngữ khí lại có chút cứng nhắc lãnh đạm, hình như không biết nên dùng ngữ khí gì nói với cô.

Ngọc Tiêu nhìn rất trẻ, gương mặt tuấn mỹ, mắt mũi như tranh, toàn thân phát ra một khí tức băng lạnh cẩn trọng, cấm dục.

Thương Thù là đồ ngu à?

Mẹ kiếp, sư phụ đẹp như vậy không cần, lại đi tương tư cái tên Sở Dạ gì đó.

Đúng là giữa đống châu ngọc chọn một cục đá!

Thời Sênh rời ánh nhìn, hơi lắc đầu, "Không có chỗ nào không thoải mái. "

"Không có thì tốt." Vẻ mặt Ngọc Tiêu không có biểu cảm nà, "Việc lần này coi như con bị dạy dỗ, sau này đừng đi chọc giận Diệp Thanh Thu nữa."

Là nữ phụ mà không đi chọc giận nữ chính, có thể sao?

"Đồ nhi nhớ rồi." Cứ coi như cô muốn tìm nữ chính gây phiền phức, chắc chắn cũng không thể nói với Ngọc Tiêu.

Thấy đồ đệ xưa nay khá cứng đầu đột nhiên lại nghe lời như vậy, con ngươi Ngọc Tiêu lóe lên chút kì lạ, nhưng cũng chỉ nghĩ là nàng lần này được dạy dỗ nên ngoan ngoãn hơn, không nghĩ sâu xa gì.

"Sư tôn, việc này cứ vậy thôi sao?" Lâm Nhất Nhất bất bình lên tiếng, "Con tận mất nhìn thấy là Diệp Thanh Thu động thủ..."

"Nhất Nhất!" Nam tử luôn đứng cạnh Lâm Nhất Nhất ngăn nàng ta nói tiếp.

"Sư phụ..." Vì sao không để nàng nói chứ? Rõ ràng chính vì Diệp Thanh Thu động thủ mới hại sư thúc thành thế này.

Chàng trai đó là sư huynh của Thương Thù, Bạch Lang.

Ngọc Tiêu là phong chủ của Thiên Tận Phong, có thể nhận hai đệ tử thân truyền, trước khi gặp Thương Thù, y đã nhận một đệ tử thân truyền là Bạch Lang, sau này nhặt Thương Thù về mới nhận thêm nàng.

Đúng thế, Thương Thù là được Ngọc Tiêu nhặt về.

Lâm Nhất Nhất là đồ đệ của Bạch Lang, nhỏ hơn nàng một bậc.

"Đừng làm phiền Tiểu Thù nghỉ ngơi nữa, đều lui xuống hết đi." Thần sắc Ngọc Tiêu dửng dung, xua tay, "Việc này các ngươi cũng nhớ đừng nói ra bên ngoài. "

"Vâng, sư tôn." Lâm Nhất Nhất hơi ai oán nhìn sư phụ một cái, sau đó quay lại phía Thời Sênh, "Sư thúc, người chịu khó dưỡng thương."

Sau khi sư đồ Lâm Nhất Nhất rời khỏi, Ngọc Tiêu nghiêng khuôn mặt đẹp đẽ không biểu cảm, nói với Thời Sênh vài câu cho có rồi mới đi.

Thời Sênh thở dài một hơi, hai vai trước đây, nguyên chủ đều là nữ phụ dạng bia đỡ đạn, còn giờ thì cô lại phải vào vai kiểu nữ phụ tự tìm đường chết.

Cho nên, có lẽ sau này sẽ càng ngày càng khó?

Ở vị diện này, Diệp Thanh Thu kiếp trước là Nguyên Anh Đại Năng, bị người ta phản bội mà chết, cho nên rất khó tin người.

Nhưng trong ngòi bút của tác giả, nữ chính vì mục đích của mình mà có thể trực tiếp khiến người vô tội đi chết.

Trước đây còn không rõ ràng, khi nguyên chủ chết mới bắt đầu có xu hướng này, đến sau này khi nữ chính rời khỏi Tu Chân Giới, phi thăng Tiên Giới thì Tam Quan* của nàng ta cũng bị hủy luôn.

*Tam Quan: Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan

So với Bạch Liên Hoa, Lục Trà Biểu* gì đó, loại nữ chính tâm địa độc ác này mới là khó đối phó hơn.

*Lục Trà Biểu: Green Tea Bitch - là loại nữ nhân giả bộ trong sáng mà đi quyến rũ đàn ông của người khác.

Di nguyện của nguyên chủ là muốn ở cạnh Ngọc Tiêu, cả đời...

Mẹ kiếp, đây là tu chân! Tuổi thọ dài dài dài dài...

Lỡ đâu y không cẩn thận phi thăng rồi, vậy chẳng phải cô cũng phải nỗ lực phi thăng theo sao?

Nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ!

...

Giống với kịch bản, Ngọc Tiêu quả nhiên đem đan dược tới để Thời Sênh hồi phục, Thời Sênh vốn không muốn ăn, nhưng nghĩ lại, ngón tay vàng của nữ chính đó vừa thô vừa dài.

Nếu cô không hồi phục thực lực, lỡ đâu đánh nhau thật, cô không làm được gì thì thật xấu hổ.

Thế là Thời Sênh đành phải ăn đan dược vào, bế quan hồi phục.

Cứ vậy bế quan liền một năm.

Không chỉ khiến Thời Sênh hồi phục tu vi, còn thành công Trúc Cơ.

Nguyên chủ là biến dị Băng Linh Căn, Thời Sênh vừa lật tay vẩy ra một nắm nhũ băng, ai ngờ cửa phòng đột nhiên mở ra, nhũ băng vèo vèo bay ra ngoài cửa.

"Aaaa!" Tiếng kêu chói tai của Lâm Nhất Nhất cũng vang lên từ ngoài cửa.

Thời Sênh: "..." Lâm Nhất Nhất cũng Luyện Khí tầng 7 rồi mà nhỉ? Còn là Hỏa Linh Căn nữa, cái quái gì vậy!

Bên ngoài vang lên một hồi tiếng động kì lạ, sau đó cô thấy Lâm Nhất Nhất bưng cái mặt nhỏ đi vào, trên người có ít nước đọng, trông hơi nhếch nhác.

"Sư thúc..." Vì sao vừa rồi lại dùng nhũ băng đâm nàng vậy?

"Khụ khụ... ta chỉ vừa thử xem có dễ dùng không."

Lâm Nhất Nhất chớp chớp mất, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Sư thúc, người Trúc Cơ rồi? Quá tốt rồi, con biết sư thúc là giỏi nhất mà!"

Này này, ngươi ở đó tự hỏi tự trả lời là ý gì?

Còn nữa, ngươi Luyện Khí tầng 7, sao lại nhìn ra bản cô nương đây Trúc Cơ rồi?

Đợi Lâm Nhất Nhất hưng phấn xong, Thời Sênh mới biết hoá ra con nhóc này hoàn toàn đoán mò, dựa vào đoán cũng có thể tự mình hưng phấn, đúng là không có ai như thế.

"Đúng rồi, sư tôn nói người hôm nay sẽ xuất quan, bảo người đi tìm ông ấy." Lâm Nhất Nhất nghĩ ra mình là tới chuyển lời.

Từ khi tới đây, cô chỉ gặp Ngọc Tiêu hai lần, lần đầu chính là khi cô tỉnh lại.

Lần thứ hai là khi Ngọc Tiêu mang đan dược cho cô.

Sau đó, cô liền bế quan.

Đây là lần thứ ba cô gặp Ngọc Tiêu.

Ngọc Tiêu vẫn là tấm gương nam thần cấm dục, ánh mắt mang vài phần lạnh lẽo, dường như sự lo lắng cô từng nhìn thấy trong mắt y chỉ là ảo giác.

"Tiểu Thù... Trúc Cơ rồi?" Ngọc Tiêuvừa nhìn đã nhận ra tu vi của Thời Sênh.

Trong kí ức nguyên chủ, vị sư phụ này luôn lạnh như băng, đối với nàng ta mà nói không phải là nghiêm khắc, nhưng cũng tuyệt đối không phải cưng chiều, cho nên nguyên chủ cũng có vài phần sợ người này.

"Không cẩn thận liền đột phá rồi..." Đây thật sự là không cẩn thận, cô tu luyện theo kí ức của Thương Thù, có thể nói thiên phú của người này khá tốt, thuận lợi Trúc Cơ ngay lập tức.

"Xem ra thứ vi sư chuẩn bị không cần dùng tới rồi." Ngọc Tiêu hơi hơi gật đầu, thu lại thứ đặt trên bàn, "Vài ngày nữa tông môn muốn tới thế giới phàm tục thu nhận đệ tử mới, sư huynh ngươi dẫn đội, nếu ngươi muốn đi thì nói với Bạch Lang một tiếng. "

Thời Sênh nhìn động tác của Ngọc Tiêu, trong lòng không nhịn được cười nhạo.

Vị sư phụ này là người nội tâm nóng bỏng!

"Đồ nhi biết rồi. "

Thế giới phàm tục, Diệp Thanh Thu hình như sẽ đi thì phải?

Còn sẽ gặp được nam chính ở đó.

Đúng thế, thật ra nam chính nữ chính sớm đã gặp nhau rồi, chỉ là nam chính lúc đó chỉ xuất hiện chưa đến một chương, hơn nữa khi xuất hiện vô cùng nhếch nhác, nếu không phải cô từng xem hết kịch bản thì không thể cảm thấy người đó là nam chính.

Phù phù, bản cô nương không đi thì có lỗi với thân phận của nữ phụ ác độc này quá rồi!

Dù sao cũng phải gây chút phá hoại mới được!

Ngọc Tiêu nhìn Thời Sênh đầy hồ nghi, sao y lại cảm thấy bộ dạng vừa nãy của đồ nhi nhà mình có chút gian gian?

Nhìn kĩ lại, cảm giác đó lại không còn nữa.

Có thể do mấy ngày nay bế quan luyện đan, quá mệt nên xuất hiện ảo giác chăng?

"Đi xuống đi."

Thời Sênh ra khỏi chỗ Ngọc Tiêu, quay đầu nhìn động phủ của y.

Ngọc Tiêu có thể hy sinh vì Thương Thù tới vậy, nhưng từ cốt truyện mà cô nhận được thì trong mắt Ngọc Tiêu xưa nay chưa từng lộ ra tình cảm nam nữ với Thương Thù, cho nên không phải Ngọc Tiêu che giấu quá giỏi, mà là y thật sự coi Thương Thù là con gái mà nuôi dưỡng.

Thương Thù chỉ nói ở bên cạnh Ngọc Tiêu cả đời, không nói dùng thân phận gì cả.

Không gian để hoạt động ở điểm này thật sự rất lớn...

-------------

(3)

Trong Tu Chân Giới, đệ tử có linh căn nếu không xuất phát từ các gia tộc tu chân thì các đại môn phái phải tự tìm người, muốn tăng đệ tử lên cũng chỉ có thể tới thế giới phàm tục mà tìm.

Phiêu Miểu Tông mỗi ba năm sẽ phái đệ tử tới phàm tục để tìm đệ tử có linh căn.

Mỗi năm đều có rất nhiều lượt người đi, nhưng mười người chưa chắc mang được về một người, từ đây có thể thấy, người có linh căn có thể tu tiên trong giới phàm tục rất ít.

Đã ít như vậy, vì sao những tôn môn này còn vui vẻ không mệt mỏi chạy tới thế giới phàm tục chứ?

Đó là vì rất nhiều Đại Năng giương danh Tu Chân Giới, thậm chí là phi thăng, phần lớn đều xuất thân từ thế giới phàm tục.

Không ai biết vì sao thế giới phàm tục linh khí không đủ lại trở thành cái nôi sinh ra thiên tài?

Cho nên, cứ coi như một lần không mò mẫm được gì nhưng các đại tông môn vẫn sẵn lòng chạy tới phàm tục, không chỉ có thể để đệ tử rèn luyện, nói không chừng còn có thể nhặt được một vị Đại Năng trong tương lai.

Là độc giả thâm niên từng đọc vô số tác phẩm người lớn... í lộn, tác phẩm tu chân, Thời Sênh chỉ muốn nói...

Đây đều là motip quen thuộc rồi.

Thân thế nhân vật chính phải thảm, cha chết, mẹ chết, cả nhà chết, bị họ hàng hãm hại, rơi vào vách núi, gặp được một ông già, nhận được kế thừa kì lạ, từ đây bước lên con đường tu tiên, đánh quái tăng cấp, chả có gì khác nhau cả.

Cho nên phàm tục xuất thiên tài...

Đều là vì nguyên nhân này!

Ông đây đến từ giới phàm tục cũng có thể đánh bại đám người khoe khoang xuất thân cao nhân, luôn tự cho mình ưu việt như các ngươi.

Có phải rất trâu bò không? Có phải rất phấn khích không?

Thời Sênh thoạt nhìn liền thấy Diệp Thanh Thu trong đám người. Mẹ kiếp, đứng cao như thế, không muốn thấy cũng khó.

Nàng ta đứng phía sau tông chủ, phong thái nữ thần lạnh lùng cao quý, tư thế kiêu ngạo đó giống như đứng bên dưới đều là một bầy kiến.

Thời Sênh: "..." Vì sao bản cô nương lại đọc ra thông tin kì dị như vậy?

Diệp Thanh Thu hình như phát giác thấy ánh nhìn của Thời Sênh, nhìn về phía cô, ánh mắt coi thường đó khiến Thời Sênh suýt chút nhảy dựng lên.

Bỏ đi, nữ chính này có chút không đúng!

Lúc này, nữ chính còn chưa biến chất mới đúng chứ?

"Thương Thù sư thúc." Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng nữ trong trẻo, gián đoạn ánh mắt quan sát Diệp Thanh Thu của Thời Sênh.

Thời Sênh quay đầu nhìn thiếu nữ đó vài giây, "Sở Ngưng?"

Bên cạnh Sở Ngưng còn có một người đàn ông, trên người mặc cũng là đạo bào màu xanh đậm, nhìn trông rất sáng sủa, ánh mắt nhìn cô có chút chán ghét.

Đây là Sở Dạ rồi? Ca ca của Sở Ngưng.

Người đàn ông nguyên chủ từng thích.

Phì phì...

So với Ngọc Tiêu, dường như là một người trên trời, một người dưới đất.

Cô em Thương Thù này quả nhiên là ngốc!

"Sư thúc cũng muốn đi sao?" Đáy mắt Sở Ngưng có chút địch ý và phòng bị.

"Ừm." Thời Sênh gật gật đầu, nhìn về phía Bạch Lang, "Sư huynh gọi ta rồi, ta qua đó đã."

Cô không muốn có chút dây mơ rễ má gì với hai người này.

Sở Dạ còn tốt, vì thích Diệp Thanh Thu, dù không được làm nam phụ, nhưng cũng được làm tiểu đệ.

Sở Ngưng thì thảm rồi, nàng ta thích anh trai mình, vì Sở Dạ thích Diệp Thanh Thucho nên không ít lần gây phiền phức cho Diệp Thanh Thu, còn bị cho out trước cả nữ phụ ác độc này.

Sở Dạ nhìn theo bóng dáng của Thời Sênh, hơi chau mày, cô gái này... đang giở trò gì?

Trước đây gặp hắn ta lần nào cũng hận không thể nhào vào, sao mới hai năm không gặp, ánh mắt nhìn hắn ta lại như người xa lạ vậy?

...

Từ Tu Chân Giới tới phàm tục cần vượt qua hải vực dài dằng dặc cho nên cần pháp khí phi hành.

Ở trong Tu Chân Giới thường thấy nhất là linh khí. Pháp khí đều là tài sản chung của tông môn, dùng hết là phải trả lại.

Cho nên khi Diệp Thanh Thu lấy ra một chiếc pháp khí phi hành riêng, không ít người đố kị đỏ cả mắt, đến pháp khí phi hành cũng có, vì sao họ không tốt số vậy, được tông chủ nhận làm đệ tử thân truyền chứ?

Vì Bạch Lang là người dẫn đầu, trạm của hắn chính là trạm cuối cùng, Thời Sênh bị cho xuống giữa đường rồi.

Bạch Lang có chút lo lắng, sư phụ đã dặn dò hắn phải trông coi tốt sư muội.

Thời Sênh hết lần này tới lần khác bảo đảm mình sẽ không làm bừa, Bạch Lang mới đồng ý để hai đệ tử đi cùng cô.

Thời Sênh vừa xuống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net