QUYỂN 8: HỒN MA NGHỊCH NGỢM [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(21)

Xung quanh tĩnh lặng không tiếng động, Thời Sênh quay một vòng cũng không tìm được chỗ nào có ánh đèn.

Cuối cùng vẫn là An Tố đột nhiên thông minh, đưa cô rẽ trái quẹo phải đi vào một con hẻm, lại rẽ ngoặt một hồi lâu mới nhìn thấy một căn nhà cổ.

Trước căn nhà cổ tập trung không ít người, ăn mặc li kì cổ quái, có người mặc áo đạo sĩ, có người mặc vest đi giày da như người thành đạt, có người lại là mặc đồ học sinh, nhẹ nhàng thoát tục.

Tất cả mọi người đều thấp giọng nói chuyện, đứng cách xa gần như không nghe được tiếng bên đó.

Thời Sênh vừa nhìn là thấy Phong Cẩm đứng một chỗ độc lập trong đám người.

Có lẽ là quan hệ khế ước, khi Thời Sênh tới, Phong Cẩm liền nhìn về phía này, ánh mắt nhắm chuẩn xác vào cô.

Khi Phong Cẩm nhìn thấy Thời Sênh, chỉ cảm thấy đầu óc ong lên một chút rồi nổ tung.

Cô ấy vẫn tới được.

Hắn nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai chú ý tới mình, thoát khỏi đám người không để lại dấu vết, đi bước lớn về phía Thời Sênh.

"Sao em không nghe lời như vậy?" Hắn nắm tay Thời Sênh, đè cô lên tường, ép thấp giọng gào lên với cô.

Thời Sênh chớp chớp mắt, bĩu miệng, "Nào, muốn hôn thì hôn, em không để ý, cũng không cần anh chịu trách nhiệm."

An Tố: "..." Chị ma nữ mất hết tiết tháo rồi! Nhưng chị ma nữ và Phong tiên sinh vân rất xứng đôi.

Tiểu Bạch: "..." Đây là ma sao? Đó là người sao?

Khoé miệng Phong Cẩm giật giật, cánh tay nắm lấy vai Thời Sênh càng chặt hơn, cuối cùng thả lỏng cô ra, khuôn mặt u ám móc ra một tấm bùa dán trước ngực cô.

Thời Sênh đưa tay xé ném xuống, "Làm gì thế, em không phải cương thi."

Lại còn dán lên ngực cô nữa.

"Có muốn theo tôi không?" Phong Cẩm lạnh lùng nhìn cô.

Thời Sênh khó chịu, "Không có cách nào khác à?"

"Không có."

Thời Sênh cầm lấy lá bùa, nhìn Phong Cẩm mặt mày u ám, lại nhìn ngôi nhà cố đám người bên đó đang tụ tập.

Nếu cô không đi, nếu Phong Cẩm đánh không lại những người này thì làm sao?

Cô phải chống đỡ cho người đàn ông của mình.

Bỏ đi, khó coi thì kệ khó coi thôi.

Thời Sênh đưa giấy bùa cho Phong Cẩm, "Anh hôn em một cái, em sẽ để anh dán."

"Không đi thì về." Còn nói điều kiện với hắn?

"Vậy em cứ thế này qua đó được rồi, dù sao anh cũng không ngăn được em." Thời Sênh đắc ý lắc lắc cái đầu.

Thích bộ dạng hắn nhìn cô gai mắt nhưng lại không thể không nghe lời cô.

Phong Cẩm nhẫn nhịn không thò tay ra, cô đã theo tới, còn muốn hắn hôn cô, làm như hắn xin cô qua đó vậy.

Hắn quay ngoắt đầu nhìn chằm chằm vào An Tố và Tiểu Bạch, "Nhìn gì, quay qua kia."

An Tố bị hét tới run người, nhanh chóng quay người, hôn một cái thôi mà, có gì xấu hổ?

Phong Cẩm lại trừng mắt nhìn Tiểu Bạch, Tiếu Bạch bị nhìn trừng trừng tới mức toàn thân toát hơi lạnh, cũng quay người đi.

Phong Cẩm lúc này mới cúi thấp đầu, yết hầu cuộn lên mấy cái, "Chỉ một cái."

"Ừm." Thời Sênh ngẩng đầu nhắm mắt, "Tới đi."

Phong Cẩm mím mím môi, chậm rãi cúi đầu hôn lên.

Cảm giác khác hoàn toàn so với lần trước cô ấy hôn mình, giống như có dòng điện tê tê chạy khắp toàn thân.

Thời Sênh sợ mình không chịu được, không cẩn thận hút đi dương khí của Phong Cẩm, chỉ đưa đầu lưỡi khẽ quét lên môi hắn, sau đó liền đẩy ra, hôn chụt một cái lên má hắn.

Trong lòng Phong Cẩm lại có chút thất vọng, nhưng hắn rất nhanh đã điều chỉnh xong tâm thế, lạnh lùng hỏi cô, "Được rồi chứ?"

"Được rồi." Thời Sênh vui vẻ gật đầu.

Trong mắt Phong Cẩm loé qua tia nhìn bất lực, sự u sầu sâu đậm như không thể tan được trước đây cũng bị xua tan một chút.

Hắn dán giấy bùa lên ngực Thời Sênh, "Không được lấy xuống."

Nghĩ rồi hắn đưa tay qua dắt tay cô, như vậy khá bảo đảm, tránh để cô làm bậy.

Hiển nhiên quyết định của Phong Cẩm là chính xác, vừa tới bên đó, Thời Sênh liền muốn đi nghịch cái này, nghịch cái kia, nếu không phải Phong Cẩm lôi cô, đại chiến thế giới có khi sẽ khơi lên cũng không chừng.

Tiểu Bạch và An Tố là con người, họ trực tiếp theo sau Phong Cẩm cũng không có vấn đề gì, dù sao khi thầy trừ ma không lộ bản lĩnh cũng sẽ không biết đối phương có mấy cân mấy lạng.

"Tên mặt trắng phía sau kia là em nhặt ở đâu?" Phong Cẩm khá để ý cái này, nhân lúc người bên cạnh cách xa, nghiêng đầu thấp giọng hỏi Thời Sênh.

Nhặt phụ nữ về thì thôi, giờ lại còn nhặt cả đàn ông.

Cô có coi chủ nhân là hắn ra gì không?

"Không phải nhặt, em bắt cóc."

Bắt... bắt cóc?

Cánh tay nắm lấy tay Thời Sênh của Phong Cẩm vô thức bóp chặt lại.

"Em bắt hắn làm gì?"

"Đám ngốc núi Thiên Đô đó đều không nhìn thấy em, chỉ có hắn nhìn thấy, em không bắt hắn thì bắt ai? Đạo sĩ của núi Thiên Đô lừa gạt người tiêu dùng, nên tố cáo chúng."

Núi Thiên Đô...

Phong Cẩm đột nhiên hiểu ra, trên thiệp mời mình đưa cho cô xem không có địa chỉ.

Cô không biết mình ở đâu, trên núi Thiên Đô đều là đạo quan, đoán là có người sẽ biết, cho nên liên đến núi Thiên Đô bắt cóc người, hỏi ra địa điểm...

Phong Cẩm cảm thấy mình phải đánh giá con ma nhà mình khác chút.

Cô còn việc gì không làm ra được?

Cũng dám đến núi Thiên Đô bắt người?

"Người có tài năng thực sự của núi Thiên Đô đều tới rồi, nhìn thấy mấy người mặc áo đạo sĩ bên đó không?"

Phong Cẩm cảm giác trên tay có lực kéo, hắn quay đầu nhìn, Thời Sênh đang xoay người, thổi khí lạnh với một nam nhân mặc đồ tây phía xa.

Chàng trai mặc đồ tây cảm giác có gió lạnh xông thẳng lên mặt mình, lạnh mới mức hắn muốn run rẩy, nhưng người bên cạnh đều không ai cảm giác được, hắn đâu dám làm động tác gì kì lạ khiến người ta coi thường mình, chỉ có thể gắng sức chống đỡ.

Phong Cẩm tối sầm mặt kéo cô ấy về, "Em làm gì vậy?"

"Em thử xem hắn có phải là tài năng thực sự không." Thời Sênh nhún vai, "Sự thực chứng minh, hắn cũng không có bản lĩnh lớn lắm."

"Người tới đây không nhất định đều lợi hại, còn có thế gia trừ ma, người đó là người đi đường, họ chỉ là theo tới mở mang tầm mắt, còn chưa tới lúc có thể làm việc độc lập." Phong Cẩm nhẫn nại giải thích.

"Ô, Phong gia cũng có người khác tới sao?"

Phong Cẩm trầm mặc lại, khoé môi mím chặt.

"Không có, chỉ có một mình tôi." Tiếng của Phong Cẩm hơi thâp, giông như đang kiêm chế gì đó.

Những kẻ tham sống sợ chết đó của Phong gia sao có thể tới chứ?

Thời Sênh nghiêng đầu nhìn mặt bên của Phong Cẩm, trong đầu nhanh chóng sàng lọc kịch bản.

Tạo thành tính tình này của Phong Cẩm, phần lớn đều là do lỗi của Phong gia.

Môi trường thế nào tạo ra người như thế, Phong Cẩm không phải sinh ra đã vậy.

Cô đột nhiên ôm chặt hắn, má chà chà lên ngực hắn, nửa vỗ về nửa cao ngạo nói: "Sau này em cướp Phong gia về cho anh, anh muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, muốn chúng chết thì để chúng đi chết. Chúng ta có thù báo thù, không có thù thì kết thù trước rồi báo thù."

Phong Cẩm bị ôm không kịp trở tay, tay cứng đơ hai bên, ngây ra tại chô.

Hắn không biết vì sao khẩu khí của cô ấy lại ngông cuồng như vậy, hình như có được một gia tộc đối với cô ấy mà nói đơn giản như ăn cơm.

Nhưng... Trong lòng hắn lại rất thích cô ấy như thế. Hắn không thể ôm lại cô ấy, vì tư thế như vậy trông rất kì quái, khiến người bên cạnh nghi ngờ.

Mắt hắn hướng về ngôi nhà cổ hắc ám.

Xem ra tối nay nhất định phải vào.

-------------

(22)

"Tiểu Bạch!" Một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ trong đám người đột nhiên bước bước lớn đi về phía Thời Sênh, mặt đầy giận dữ, "Sao con lại ở đây? Ai đưa con tới?"

Tiểu Bạch đầu tiên là chớp mắt một cách vô tội, sau đó nhìn về phía Thời Sênh.

Là cậu bị bắt trói tới.

Thời Sênh giơ giơ nắm đấm về phía cậu, cậu lập tức cúi đầu xuống, yếu ớt gọi người đàn ông trung niên đó một tiếng, "Sư phụ..."

Khi Tiểu Bạch nhìn Thời Sênh, người đàn ông trung niên hình như phát hiện được nhìn về hướng Phong Cẩm một cái.

Nhìn thấy Phong Cẩm, con ngươi của người đàn ông trung niên co lại, người đàn ông này...

Là người của Phong gia đó?

Hắn điềm tĩnh gật gật đầu một cách lịch sự.

Ánh mắt nhẹ nhàng lướt một vòng bên cạnh Phong Cẩm, không nhìn thấy bất cứ thứ gì kì lạ, lòng nghĩ có thể là mình cảm giác nhầm rồi.

Tiểu tử Phong gia này khí trường quá mạnh, người đàn ông trung niên nhanh chóng rời mắt đi.

Ông ấy dùng bàn tay vỗ lên đầu Tiểu Bạch một cái, tức giận nói: "Ai đưa con tới?"

Ông ấy không tin tên đồ nhi phản ứng chậm chạp, lại còn đặc biệt đần độn này của nhà mình có thể tự mình tìm tới đây.

Tiểu Bạch rất ấm ức! 

Không phải cậu tự mình muốn tới mà.

Sư phụ, người còn tự khoe khoang đệ nhất thiên hạ, sao không nhìn thấy con ma thần sắc huênh hoang bên cạnh đó chứ?

Đương nhiên, những lời này Tiểu Bạch không dám nói ra, con ngươi cậu đảo một vòng, mặt mày vô tội chỉ về hướng An Tố, "Là chị ta."

Đột nhiên bị gọi tên, An Tổ vô cùng kinh ngạc, đưa tay ra dùng ngón trỏ chỉ chỉ về mình, lại nhìn Thời Sênh.

Lặng lẽ nuốt về lời giải thích.

An Tố hướng về sư phụ Tiểu Bạch lúng túng cười cười, "Cái đó... tôi thật sự là tới tìm người, vì không tìm được chỗ, cho nên... Nhưng là Tiểu Bạch tự mình nói muốn đưa tôi tới, tôi không ép cậu ấy."

Thời Sênh dựng ngón cái lên với An Tố.

Nữ chính đại nhân được đấy, giờ nói dối cũng không đỏ mặt, không hồi hộp, tùy ý buông lời rồi.

"Tiểu Bạch!" Sư phụ Tiểu Bạch giận rồi, ông ây đã nói gì với cậu chứ, không được xuống núi, không được xuống núi!

Coi lời của ông ấy như gió thoảng bên tai sao?

"Con đâu có..." Tiểu Bạch bị ánh mắt hung dữ của Thời Sênh nhìn chằm chằm vào, lẩy bẩy một chút, lời phía sau cũng không làm sao nói ra được, "Sư phụ... con cũng hiếu kì cho nên..."

Sư phụ Tiểu Bạch xách Tiểu Bạch tới bên cạnh dạy dỗ, tên ngốc Tiểu Bạch này lập tức bán đứng Thời Sênh luôn.

Nhưng sư phụ của Tiểu Bạch lại chỉ là ra lệnh cho cậu không được nói năng lung tung, hoàn toàn không có ý muốn báo thù cho đồ nhi nhà mình.

Tiểu Bạch buồn bực, rốt cuộc cậu có phải là đồ nhi ruột không?

Tiểu Bạch không biết Phong gia, ông ấy còn không biết sao?

Phong gia từng là thế gia trừ ma liên tục mấy đời xuất hiện Tông sư trừ ma.

Phong hiệu Tông sư là phong hiệu thầy trừ ma cả đời theo đuổi, nhưng một tông một mạch, có thể có một Tông sư thì đã quá giỏi rồi.

Phong gia lại tới mấy đời có Tông Sư, vinh dự tối cao của thầy trừ ma, cứ coi như giờ Phong gia không còn phong quang như trước đây, nhưng nội tình cũng không phải người thường có thể so sánh được.

Giờ đụng vào hắn rõ ràng không phải là việc làm của kẻ thông minh...

Tiểu Bạch bị sư phụ dẫn đi, An Tố liền chỉ còn lại một mình cô đơn đứng phía sau Phong Cẩm.

Vì cô và Phong Cẩm đứng quá gần, ánh mắt của không ít người chăm chú hướng lên người cô, tò mò không biết cô gái này là ai mà lại có thể đứng gần người của Phong gia như vậy?

An Tố phải nói là quẫn bách, vì sao những người này không nhìn thấy chị ma nữ, không phải nói là thầy trừ ma đều có trình độ sao?

...

Người của Thời Sênh dán lên lưng Phong Cẩm, bò nhoài trên vai hắn, buồn chán hỏi: "Họ tập trung ở đây làm gì?"

Cuộc thi thầy trừ ma lẽ nào chỉ là ở đây nói chuyện? Vậy cũng quá vô vị rồi.

"Đợi 12 giờ,"Phong Cẩm nhẹ giọng vỗ về cô, "Còn 10 phút nữa, em kiên nhẫn đợi đi."

"Chúng ta phải vào ngôi nhà cổ kia?" Thời Sênh chú ý tới vừa nãy có không ít người đang chỉ chỉ điểm điểm vào ngôi nhà cổ, đoán là họ có thể muốn vào ngôi nhà này.

"Ngôi nhà cổ này là ngôi nhà ma nổi tiếng." An Tố hơi sợ sệt tiếp lời, thấy Phong Cẩm không ngăn cản cô ấy, mới to gan nói: "Nghe nói người nhà này từng là phú thương có tiếng triều Thanh, sau đó trong một đêm toàn gia đều chết rồi, chết cực kì thảm..."

[Kích hoạt nhiệm vụ phụ: Mảnh ký ức]

Khi đang nghe câu chuyện một cách hăng say, đột nhiên bị tiếng nhắc nhở của Hệ thống gián đoạn.

Cái gì?

Mảnh ký ức gì?

[Tìm ký ức của Ninh Oanh] Nhắc nhở rất thân thiết của Hệ thống.

Ký ức của Ninh Oanh...

Mẹ kiếp!

Làm sao tìm, ký ức còn có thể rải rác sao, cứ như là lừa đảo.

#Luôn bị hệ thống lừa hàng loạt #

Thời Sênh lắc lắc cái đầu không làm sao hữu dụng của mình, nhanh chóng xâu chuỗi một vài đầu mối trước đó lại.

Điều kiện kích hoạt nhiệm vụ ẩn là mục tiêu ở gần.

Còn điều kiện kích hoạt nhiệm vụ phụ là xuất hiện thông tin có liên quan.

Vừa nãy họ đang nói tới ngôi nhà cổ...

Lẽ nào Ninh Oanh có liên quan tới ngôi nhà cổ?

Vậy phải chết bao lâu rồi?

Triều Thanh, hơn trăm năm rồi?

"Đang nghĩ gì?" Phong Cẩm đưa tay ấn vào đầu Thời Sênh một cái, nửa ngày không nghe thấy cô ấy nói chuyện cũng không quen chút nào.

"Anh nhặt được em ở đâu?" Trong ký ức của Ninh Oanh không có đoạn này.

Hình như... từ khi cô ấy có ký ức, cô ấy đã theo bên cạnh Phong Cấm.

Lúc đó, Phong Cẩm vừa hay 18 tuổi, từ Phong gia dọn ra ngoài.

Phong Cẩm có lúc một tháng cũng không mở miệng nói chuyện, cả ngày mang vẻ mặt u sầu, không phải nhốt mình trong phòng thì là đưa cô ra ngoài bắt ma.

Phong Cẩm chau mày, "Sao đột nhiên hỏi cái này?"

"Muốn biết chúng ta làm sao gặp nhau." Thời Sênh cường điệu gương mặt thâm tình.

"Chúng ta..."

Phong Cẩm đang muốn nói, trong đám người liền vang lên một giọng nói rất to, "Thời gian tới rồi, quy tắc vẫn như năm xưa, không có ý kiến thì đi vào đi."

Người xung quanh lập tức dừng nói chuyện, ai ai cũng cúi đầu kiểm tra, đeo lên một chiếc huy hiệu ngực kì lạ, sau đó lần lượt đi vào ngôi nhà cổ.

Phong Cẩm xoa xoa đầu cô, "Vào trước đã."

An Tố thấy còn có người ở lại bên ngoài, không hề vào trong, lập tức giơ tay, "Cái đó, chị... chị ma nữ, em không vào đâu."

Cô không muốn vào trong trải nghiệm nữa.

Phong Cẩm vốn cũng không muốn mang theo cô, cô không đi, vừa hay đúng ý Phong Cẩm.

...

Ngôi nhà cổ còn u ám hơn so với Thời Sênh tưởng tượng, cửa sổ cũ nát, phủ đầy bụi và mạng nhện.

Bên trong gần như giơ tay ra không thấy năm ngón, Thời Sênh vừa vào liền xé tấm bùa trên ngực ra.

Hơn nữa còn không theo chuẩn mực nào, ít nhất có ba mươi người vào đây, vậy mà họ lại không gặp một ai cả.

"Chúng ta phải tìm cái gì ở trong ngôi nhà này? Cuộc thi thầy trừ ma này rốt cuộc là làm gì?" Thời Sênh bày tỏ sự nghi hoặc của mình.

Phong Cẩm nghe Thời Sênh nói chúng ta, trong lòng run lên một cái, cô nói tự nhiên như thế...

"Cuộc thi thầy trừ ma mỗi ba năm một lần..." Phong Cẩm cảm thấy nếu mình dùng lời quá thâm sâu giải thích thì Thời Sênh chắc chắn không có kiên nhẫn để nghe, liền nói, "Dùng lời của em để giải thích, chính là một nhóm người ăn no không có việc gì làm, muốn tỉ thí một chút xem ai lợi hại hơn."

"Thật sự là ăn no không có việc gì làm." Thời Sênh gật đầu.

Phong Cẩm không biết làm sao, đây cũng là để những thầy trừ ma này biết, trên địa bàn nào có người mình không thể dây vào, người trên địa bàn nào có thể bắt nạt cướp đoạt việc làm ăn.

Thầy trừ ma cũng là người, họ ngoài năng lực bắt ma được phú cho cũng có dục vọng, nếu không phải những dục vọng này chống đỡ, có lẽ không có mấy người chịu làm cái nghề thầy trừ ma nguy hiểm này.

"Cho nên, vào đây là làm gì?" Đánh nhau thì tại sao phải vào ngôi nhà cũ này?

-------------

(23)

"Ngôi nhà ma là địa điểm mỗi lần thi đấu phải chọn, ngôi nhà ma năm nay chính là ở đây, ai có thể tiêu diệt thứ trong ngôi nhà ma này trước, người đó chính là người đứng đầu cuộc thi năm nay, cũng coi như là một loại vinh dự."

Thanh âm trầm thấp của Phong Cẩm chậm rãi truyền ra trong bóng tối.

"Ở bên trong này còn gặp phải sự công kích của thầy trừ ma khác, bị cướp đi huy hiệu, thì không thể tiếp tục tham gia cuộc thi lần này nữa."

"Vậy nếu cướp đoạt tất cả huy hiệu của mọi người thì sao?" Thời Sênh đột nhiên lên tiêng.

Phong Cẩm ngây ra một lúc, sau đó mới trả lời, "Sẽ được trao danh hiệu Tông sư."

"Danh hiệu Tông sư rất tuyệt vời sao?"

"Coi là vậy đi."

Người quan sát học tập đều ở bên ngoài, người thật sự vào trong đều là người dày dặn kinh nghiệm. Có thể cướp đoạt huy hiệu của tất cả mọi người ở đây, đủ để chứng minh thực lực, cho nên sẽ được trao danh hiệu Tông sư, vinh dự tối cao trong thầy trừ ma.

Người có danh hiệu Tông sư, bất luận đi tới đâu cũng sẽ được người ta tôn kính.

"Được, vậy chúng ta cướp sạch của họ." Thời Sênh vừa xắn ống tay áo liền nhảy vào cuộc.

Phong Cẩm đắn đo một chút, ngăn cản cô ấy chi bằng giúp cô ấy thì dễ hơn.

Cướp đồ đối với cô ấy mà nói dường như quá đơn giản rồi.

Hơn nữa là một BOSS phản diện, khẳng định là phải đánh lén.

Người ta còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị cướp huy hiệu, thậm chí bị ai cướp đi cũng không biết.

Người đợi bên ngoài thấy hết người này tới người kia đi ra, ào ào vây tới.

"Chuyện gì vậy? Sao các ngươi lại ra hết rồi?" Trước đây dù có người bị cướp huy hiệu nhưng cũng không phải một lúc liền ra nhiều người như vậy.

"Đừng nhắc nữa." Một người đàn ông lùn đen sì sì nhô một bãi nước bọt, "Cũng không biết tên thất đức nào giở thủ đoạn."

"Đúng thế, lát nữa những người này ra ngoài, ta phải xem xem là ai thất đức như vậy? Cứ coi như hắn cướp được huy hiệu của tất cả mọi người, ta cũng sẽ không công nhận hắn, dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, ta nhổ vào!"

Người bên ngoài đều nhìn nhau, trong lòng không ngừng hồi hộp, lẽ nào năm nay sẽ có Tông sư?

An Tố không biết vì sao luôn cảm thấy việc này không thoát khỏi quan hệ với chị ma nữ nhà mình.

...

Trong ngôi nhà cổ, sau khi Thời Sênh lại lần nữa hack huy hiệu của một người, quay về bên cạnh Phong Cẩm.

"Còn thiếu bao nhiêu cái?"

"Ba." Phong Cẩm dừng một chút, "Ba người này có lẽ là Quách Thành của Bạch Vân Quan, Tống Giang của Trường Xuân Quan, và Ngụy Lập."

Quách Thành chính là sư phụ của Tiểu Bạch.

"Chính là đạo quan của núi Thiên Đô đó?" Thời Sênh nháy mắt, hơ hơ khinh thường, "Dạy ra một đám ngu ngốc, có thể có bản lĩnh lớn thế nào?"

"Họ là người có bản lĩnh thật sự." Phong Cẩm nhắc nhở Thời Sênh, "Em đừng xem thường họ."

"Ồ." Thời Sênh không để ý đáp lại một tiếng.

Phong Cẩm thấy bộ dạng không chút để tâm của cô, chỉ đành đề cao cảnh giác trong lòng.

Gặp phải Ngụy Lập, là ở trong sân bên cạnh ngôi nhà cổ, hai bên vừa hay đụng độ nhau.

Ngụy Lập đã từ chỗ mọi người biết có người đang cướp huy hiệu, hơn nữa còn cướp được không ít, lúc này gặp phải người, phản ứng đầu tiên của hắn chính là công kích.

Nhưng Thời Sênh chỉ là móc đạn khói vứt ra, Ngụy Lập xông tới quá nhanh, chân đã đặt vào khu khói mùi, không thu lại được.

Bình...

Tiếng vật nặng rơi trên đất.

Ngươi có nhiều bản lĩnh hơn thì đã sao, không dùng ra được, nhiều nữa cũng chỉ là nói khoác.

Phong Cẩm: "..." Thủ pháp càng ngày càng thô bạo.

Trước đây cô còn dùng thanh thiết kiếm đó, giờ đến thiết kiếm cũng không cần.

"Thứ này lấy ở đâu ra?" Trên người ma còn có loại vật này? Hắn cảm thấy kiến thức mình học trước đây đều là uống phí cả.

Thời Sênh lập tức đi tới, "Hôn em một cái, em nói cho anh."

Phong Cẩm: "..." Có thể từ từ nói chuyện không?

Cuối cùng hắn vẫn là cúi người hôn một cái, má hơi hơi nóng lên, may mà lúc này người đang ở trong tối, Thời Sênh không nhìn thấy biểu cảm của hắn.

"Em có một không gian, biết trữ vật không gian chứ, chính là loại có thể đựng rất nhiều đồ trong tiểu thuyết."

Khóe miệng Phong Cẩm giật giật, bệnh tự tin thái quá lại tái phát rồi?

Thời Sênh dừng một lát, ngữ khí u ám, "Ừm, anh có vì đố kị với em, muốn cướp không gian của em, sau đó giết em không?"

Phong Cẩm khóc cười không được, "Vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net