🌻TG1: Thanh xuân tôi mang tên em (8)🌻

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nại Lạc chẳng nhớ rõ bản thân đã về tới nhà từ lúc nào, chỉ biết là khi hắn tỉnh táo lại, khóa quần đã kéo gần một nửa, còn bản thân thì gấp gáp đè Hạ Nhiên chỉ còn một cái áo đồng phục ở trên giường hôn ngấu nghiến như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh luôn vào bụng.

Mà Hạ Nhiên cũng chẳng phải dạng vừa, duỗi tay ôm cổ hắn. Trời đất đảo điên, hai người đổi với nhau vị trí, môi lưỡi quấn quýt nhưng vẫn không quên cọ súng với nhau tìm cảm giác mới lạ.

Cả hai hôn nhau ước chừng được vài phút, Hạ Nhiên rời khỏi môi hắn, rướn cổ d** đ*** kêu lên. Thắt lưng anh vặn vẹo vì động tình, nắm bảo bối nhè nhẹ cọ xát với hắn. "Ưm a... Sướng quá!"

Má ơi! Cảm giác mãnh liệt như thế này, nó khác hẳn khi làm cùng một cô gái.

Anh híp mắt, cổ họng gầm gừ như dã thú, cọ xát thêm mấy nữa mới phóng thích dục vọng của bản thân. Men say theo đó cũng vơi dần, đầu óc cũng dần dần lấy lại được sự tỉnh táo thường ngày.

Có lẽ chắc là còn một phần ảnh hưởng của rượu. Sau khi thoải mái bắn một lần, tay chân anh đều mềm nhũn như cọng bún chả có miếng động lực ngồi dậy nào, cứ thế nằm ườn luôn trên người Nại Lạc.

"Ưm... Đừng nghịch, mệt lắm rồi."

Hạ Nhiên uể oải đánh bay cái móng heo của người nào đấy đang không an phận sờ soạng mông mình.

Người nằm dưới anh khẽ cười, tiếng cười nghe sao quyến rũ lạ thường. "Không sao, nếu cậu mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, phần còn lại cứ để tôi."

Trời đất lại quay cuồng, nháy mắt Hạ Nhiên đã đổi vị trí với hắn. Hai chân anh bị cưỡng ép gác hờ lên vai hắn, dưới mông chu đáo được lót thêm một cái gối bông.

Men say làm hai má anh hơi ửng hồng, khóe mắt đảo qua nhìn hắn chỉ cách anh đúng một bàn tay. Người khác có thể mờ mịt không rõ, nhưng phắc boy như anh thì sao có thể chứ.

Ý đồ của Nại Lạc rất rõ ràng, mười mươi là muốn nhắm vào mặt sau của anh đây mà.

Hạ Nhiên thay đổi tư thế, tỏ vẻ không sao cả, đối với anh là ở trên hay dưới không quan trọng, quan trọng là có anh sướng hay không thôi. Hai chân như rắn nước kẹp chặt lấy eo hắn, khoé môi anh nhếch lên càng lúc càng cao, hứng thú nhìn Nại Lạc tháo bỏ cặp mắt kính anh đã sớm chướng mắt từ lâu kia.

Choang.

Cặp kính bị quăng đi không chút thương tiếc, bất hạnh vỡ tan tành dưới chân giường.

Nại Lạc vuốt tóc ra sau đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhuốm màu dục vọng nguyên thủy nhìn thẳng vào Hạ Nhiên. Biết rõ là hắn muốn "thịt" mình lắm rồi nhưng chẳng hiểu sao cơ thể anh cũng thấy ngứa ngáy theo.

Đệt, lỗi là do con hàng phản diện này trông ngon nghẻ quá!

Hắn nhếch môi, bàn tay thô ráp vuốt ve một bên đùi nhẵn nhụi của Hạ Nhiên, chợt cúi đầu ấn xuống trên đó một nụ hôn nóng bỏng. Sau đó hắn dần chuyển lên rốn, ngực, cổ, và cuối cùng là trên môi Hạ Nhiên, một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước.

Nại Lạc đưa ngón tay miết nhẹ lên cánh môi Hạ Nhiên, chậm rãi miêu tả hình dáng xinh đẹp của nó, ánh mắt hắn lúc này nóng rực như đống than đang cháy âm ỉ, chỉ đợi thêm cơn gió nhẹ thổi qua liền bùng cháy dữ dội.

"Tu, Tôi muốn vào bên trong em."

Hắn ở bên tai Hạ Nhiên không ngừng nỉ non dụ dỗ anh.

Anh có thể nói không cho sao?

Hạ Nhiên cảm thấy môi mình có hơi khô nên theo bản năng liếm môi trên một cái, thuận tay còn câu lấy cổ hắn lại môi kề môi trao đổi một ít nước bọt.

Đây cũng là câu trả lời của anh.

...

Khi Nại Lạc đưa toàn bộ dương v** mình vào bên trong Hạ Nhiên, cả hai người bọn họ đồng thời thở hắt ra một hơi dài thoả mãn.

Không biết có phải cơ thể này bị Hoắc Vũ cải tạo rồi hay không? Con sâu lông dài hơn mười tám xăng ti mét ấy thế mà lại chui tọt ngon lành được vào bên trong anh.

Hạ Nhiên bỗng dưng có chút dở khóc dở cười, không biết bản thân nên vui hay nên buồn với cái thể chất trời sinh làm thụ này.

Nại Lạc đỡ lấy vòng eo thon chắc của Hạ Nhiên, bắt đầu thử lui ra rồi chọc vào. Nhìn thấy người dưới thân hoàn toàn không có biểu cảm đau đớn hay khó chịu nào trong dự kiến, hắn mới dám từ từ thay đổi tiết tấu biến thành mạnh mẽ ra ra vào vào.

"Ưm... Nhanh nữa đi, muốn hơn thế nữa."

Trời sinh Hạ Nhiên đứt mất cọng dây thần kinh xấu hổ. Sau khi nếm được mùi vị lần đầu được khai trai, không ngần ngại phơi bày luôn dáng vẻ d** loạn, quắp chặt eo Nại Lạc vô sỉ đòi hỏi vô số lần.

Nhìn dáng vẻ đói khát kia của anh, Nại Lạc bỗng dưng nổi lên ý định đùa dai, nhân tiện cũng muốn trả đũa luôn mấy vụ lần trước anh khi dễ. Hắn cười tà ác, giữ lấy eo anh, cố ý chậm rì rì mà chơi anh hơn mười lăm phút.

Từng ngóc ngách trong Hạ Nhiên sau khi bị d*** vật hắn hỏi thăm vô số lần, lâu dần bị mài mòn đến nỗi tê dại ngứa ngáy không chịu được, ngọn lửa dục vọng lại một lần nữa bị dẫn dắt bừng cháy dữ dội thêm.

Hạ Nhiên khoé mắt ửng đỏ vì động tình, rướn người lên, chủ động liếm cắn môi dưới hắn như chú mèo nhỏ lấy lòng chủ nhân. "Nại Lạc, nữa đi, mạnh nữa đi mà."

Nại Lạc híp mắt gian xảo như một con hồ ly tu luyện thành tinh nhiều năm. Ý đồ ngày càng thâm sâu khó đoán được.

Đột nhiên hắn dùng tay bợ mông Hạ Nhiên, rồi cố ý đẩy sâu dương v** mình vào nơi nào đó sâu xa nhất trong cơ thể anh, ép anh phải xuất tinh lần thứ hai. Luồng chất lỏng trắng sền sệt bắn thẳng lên bụng dưới Nại Lạc rồi chậm rãi nhỏ từng giọt chảy xuống rốn người bên dưới.

"A... " Khoái cảm được đẩy đến đỉnh điểm, Hạ Nhiên vui sướng hét lên, đầu ngón chân sướng đến nỗi co quặp lại, vách thịt theo đó cũng không ngừng co rút kẹp chặt lấy ngoại vật ở bên trong.

Nại Lạc mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương, mím môi, không cam lòng kết thúc sớm như thế. Hắn ưỡn thắt lưng, cố đưa đẩy thêm mấy chục cái rồi mới phóng thích hết đám con cháu tương lai nhà hắn vào bụng Hạ Nhiên hết.

Hắn rút ra cậu nhỏ, lượng tinh dịch bên trong Hạ Nhiên mất vật cản đường, cứ thế thi nhau ồ ạt chảy thấm xuống lớp nệm bên dưới đọng thành một vũng nước nhỏ.

Nại Lạc qua loa dùng khăn giấy lau sạch mớ hỗn độn bên dưới, kéo khóa quần, sau đấy định nhặt kính lên đeo tiếp nhưng đáng tiếc cặp kính lúc này đã vỡ nát hoàn toàn, không đeo được nữa rồi.

Hắn thở dài, nhặt cặp kính lên cẩn thận đặt trên đầu tủ, định bụng sẽ trích ra một khoản tiền từ việc làm thêm buổi sáng để mua một cặp kính giả cận khác.

"Đừng ngủ, đi tắm sạch sẽ đã." Nại Lạc vỗ nhẹ một bên đùi anh có ý tốt nhắc nhở.

Đáng tiếc ý tốt của hắn lại vô dụng đối với Hạ Nhiên.

"Không thích, cút đi."

Hạ Nhiên nhắm mắt ôm chặt gối bông hình con husky có vẻ mặt ngu ngốc lăn sang một bên, thô lỗ đưa mông trần đối diện mặt Nại Lạc.

Nại Lạc ngây người nhìn cặp mông trắng nõn nhưng khá săn chắc thịt trước mặt, yết hầu hắn khẽ động đậy, máu bên dưới lại bắt đầu nóng lên.

Hắn cứng rồi.

Đột nhiên, cả người Hạ Nhiên được nhấc bổng lên, theo bản năng sống còn, anh liền giống như bạch tuột vươn vòi ra vội vội vàng vàng ôm chặt lấy cổ Nại Lạc có đánh chết cũng không buông.

"Con mẹ mày, lên cơn nửa đêm đấy à! Mau thả tao xuống ngay." Hạ Nhiên cầm một lọn tóc Nại Lạc giật mạnh đến nỗi da đầu anh cũng hơi tê rần theo.

Đáng tiếc Nại Lạc lại có vẻ như cũng chả mấy để tâm đến, vẻ mặt vô cảm thản nhiên bế anh thẳng tiến đến nhà tắm.

Nại Lạc nhanh nhẹn xả đầy nước vào thùng rồi mới dám đưa tay cởi từng nút áo trên của Hạ Nhiên. "Nước nhà tôi có hơi lạnh, em chịu khó một chút."

Trước giờ đã quen được người ta dâng cơm ngon nước ấm, nào có phải chịu đãi ngộ ấm ức như hiện tại bao giờ. Hạ Nhiên gạt phăng bàn tay gầy gò trên người, tức giận đẩy hắn chao đảo.

"Chịu chịu cái con c*c, nước lạnh thấy mẹ mà mày bắt tao tắm cho bệnh chết hả?"

Răng anh va vào nhau, ánh mắt hung dữ nhìn Nại Lạc, chỉ hận không thể cắn xé hắn thành trăm ngàn mảnh rồi quăng ra đường cho chó hoang ăn.

Nại Lạc không sợ ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người đến nơi của anh, càng không vì điều kiện nhà mình thiếu thốn mà tự ti. Nhưng vì để chiều lòng người yêu, hắn buộc phải làm vẻ mặt hết sức trân thành mà thấp giọng nói. "Xin lỗi."

Dẫu thế Hạ Nhiên vẫn không mấy hài lòng, ngược lại anh còn thấy khó chịu hơn. Bởi vì trước giờ anh luôn ghét nhất là nghe người khác cứ luôn miệng xin lỗi mình như vậy, bởi vì khi đấy anh phải giả vờ như mình rộng lượng lắm mà bỏ qua hành vi sai trái của họ.

Vậy nên hiện tại hắn muốn anh rộng lượng bỏ qua sao?

Nằm mơ đi!

Hạ Nhiên không nói không rằng ấn đầu hắn nhấn vào trong thùng nước lạnh, để hắn tự mình nếm thử cảm giác mà anh phải chịu đựng nãy giờ.

Nại Lạc đương nhiên không dám phản kháng, đầu chúi vào thùng nước, uống phải vài ngụm nước lạnh, trật vật mãi mới được anh cho trồi đầu lên.

Hắn đỡ lấy ngực ho khan không ngừng. "Khụ... khụ..."

"Đồ con gà."

Hạ Nhiên dựa lưng vào tường, ôm tay nhếch miệng cười chế giễu hắn.

Nại Lạc sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, môi mím chặt nhìn giọt nước vương trên mái tóc Hạ Nhiên trượt dần xuống cằm rồi dần mất hút sau cổ áo đồng phục ẩm ướt bó sát cơ thể anh. Bất giác hắn nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn Hạ Nhiên cũng vì thế mà trần trụi hơn.

Cảm nhận được ánh mắt của Nại Lạc, Hạ Nhiên nhíu mày, theo thói quen định dùng chân đá nhẹ vào mạn sườn phải của hắn cảnh cáo.

Tuy nhiên không may mắn như những lần trước đó, rút kinh nghiệm xương máu, Nại Lạc sớm đã có phòng bị với Hạ Nhiên.

Nại Lạc chỉ cần giơ tay là dễ dàng bắt được cổ chân của Hạ Nhiên.

Hắn ngước mắt nhìn anh, nghiêm túc nhắc nhở. "Mạn sườn là một cơ quan đóng vai trò quan trọng, vì có rất nhiều bộ phận và cơ quan nội tạng quan trọng nằm gần với mạn sườn, vậy nên việc em cố ý muốn đá vào mạn sườn phải của tôi là một hành vi cực kỳ ngu ngốc."

"Kệ cmn quan trọng hay không quan trọng, tao cứ thích đá mạn sườn mày đấy thì sao hả?"

Hạ Nhiên bất đắc dĩ nghe hắn thuyết giảng, vẻ mặt khó chịu như ngốn phải một đống shit, nâng chân còn lại tiếp tục nhắm ngay mạn sườn còn lại của hắn mà đá vào.

"Em không biết là không ai tắm hai lần trên một dòng sông sao?" Nại Lạc thở dài buông chân anh, bị đánh lâu ngày lâu dần cũng học được cách né tránh linh hoạt. Mặc dù hắn hiện tại không thể đánh thắng được Hạ Nhiên nhưng trong lòng vẫn thầm hạ quyết tâm phải rèn lại cái tính xấu hở một chút là động tay động chân đánh người này của anh.

"Nhìn mặt bố mày có giống quan tâm lắm không hả?" Đánh hụt một lần không đồng nghĩa là sẽ không đánh trúng lần hai, anh chẳng thèm thương hoa tiếc ngọc, vung nắm đấm thẳng vào mặt hắn.

Lần này Nại Lạc hết đường trốn thoát nên hứng trọn tình yêu thương vô bờ bến từ Hạ Nhiên. Máu mũi tuôn thành hai hàng vô tình kích hoạt công tắc biến thái trong hắn.

Bạo lực không thể trị được bạo lực. Vậy thì chỉ còn có cách này thôi.

Hắn mặc kệ anh đánh chửi, làm liều há miệng ngậm lấy cánh môi anh, từng chút từng chút một đưa đầu lưỡi tiến sâu về nơi cấm địa, cuốn hết những lời lẽ thô tục sắp tuôn ra.

Thằng chó. Hạ Nhiên trợn mắt nắm tóc Nại Lạc kéo ra. "Ưm a... " Nại Lạc như chó bị bỏ đói lâu ngày, anh càng đánh hắn càng phấn khích muốn đè anh xuống làm tại chỗ này.

"Tu à, tụi mình làm một lần nữa có được không?"

Nại Lạc ôm eo anh cứng ngắc, mặt mũi bị đấm bầm tím nhưng vẫn gan lì bám anh đòi hỏi. Nếu như anh không chịu thì đành dùng cách cũ thôi. Sau lưng là tường, trước mặt là hắn, để coi anh chạy bằng cách nào.

Hạ Nhiên lúc này đã tiêu hao thể lực kha khá, tay chân mỏi nhừ chẳng buồn đánh hắn thêm cái nào nữa. "Làm thằng bố mày, cút." Anh chửi cũng bình thường thôi, ấy mà lọt vào tai Nại Lạc lại thành nghĩa đen tối khác.

"Vâng, tuân lệnh bố ạ!" Hắn cười còn hơn được mùa, gồng hết cơ bắp vác anh lên vai.

Ngoài trời ánh trăng vẫn còn sáng chói rực rỡ, chuyện giữa họ cũng chỉ mới bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net