_chap 3 _ Thật kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đưa cậu cùng đến công ty với mình vừa bước vào sảnh công ty nhân viên trong công ty ai nấy túm tụm rì rầm với nhau những câu nói " là Prem kìa mọi người " " sao cậu ấy đẹp trai thế " "đẹp hơn trên hình luôn á"
Cậu cùng anh bước vào thang máy rồi lên phòng chủ tịch
-Boun: hôm nay em có lịch trình gì không
-Prem: tạm thời thì tuần này em sẽ không có lịch trình
-Boun: ừm...nhớ giữ sức khoẻ
-Prem: vâng em biết rồi mà
-Boun: em với..... người bạn kia là gì của nhau vậy?
-Prem:hả?...ý anh là Fluke á hả
-Boun: ừm...
-Prem: em với cậu ấy chỉ là bạn thôi mà
-Boun: bạn gì mà kêu anh iu, rồi đi học ngủ chung nữa
-Prem: thật mà anh, tại em với cậu ấy hồi đi học chung cùng kí túc xá nên hay qua giường nhau ngủ thôi
-Boun: bạn bè gì mà....
-Prem: ơ kìa anh
-Boun: tối nay hai đứng tách phòng ra đi đừng ngủ chung nữa
-Prem: sao vậy?
-Boun: nói chung cứ tách nhau ra không nên ngủ cũng nhau như thế
• Cốc cốc *
- thư kí: thưa chủ tịch, bên đối tác hôm nay đến gặp mặt ạ
-Boun: mời họ vào
-Boun: lát nói chuyện đó sau, bây giờ ngồi đây chờ anh kí hợp đồng xong anh đưa đi chơi
-Prem: là anh nói đó
Bên đối tác của Boun bước vào làm cậu không thề bất ngờ hơn là Fluke và quản lí theo sau hai người là chủ tịch công ty họ Ohm
-Prem: Fluke?
-Fluke: Prem?
-Boun: Ohm?
-Ohm: Boun?
Cả 4 ngỡ ngàng đồng thanh gọi tên nhau đang ngây người thì anh quản lí lên tiếng
-Quản lí: mọi người có quen nhau hả?
-Boun: tôi có quen cậu này
Anh vừa nói vừa vỗ vai Ohm rồi mọi người cùng nhau bước vào phòng bàn việc, công việc xong thì anh quản lí xin phép về trước còn 4 người ở lại thì Prem lên tiếng hỏi
-Prem: ủa xong vậy Fluke ra khỏi nhà người ta 8 giờ mà bây giờ 9 giờ mới lên kí hợp đồng
-Fluke: thì người ta đi đón chồng người ta kì cục quá à
-Prem: vậy là tối nay không ngủ ké nhà tui nữa hả
-Fluke: chồng người ta về rồi, người ta về nhà chồng ở
-Boun: mày đi đâu đây
-Ohm: đưa vợ đi kí hợp đồng chứ gì nữa không thấy hả
-Boun: sao về nước không gọi báo tao câu nào
-Ohm: gọi thì chắc gì mày đã ra đón được
-Prem: em về anh ấy còn không ra đón em nữa là....
-Boun: tại hôm em về anh không kịp ra nhưng anh có gọi xe qua đón em mà, hôm nay anh đưa đi chơi bù được không
-Fluke: anh, bé cũng muốn đi chơi như người ta
-Prem: thấy ớn không
-Ohm: mà bé ăn sáng chưa bé
-Fluke: bé đi đón anh sớm chưa có ăn gì á
-Ohm: vậy để anh đưa bé đi ăn nhá
Anh nói xong thì quay sang Boun nói
-Ohm: đi chung không
-Boun: hôm nay tao với Prem cũng không có lịch trình gì đi thôi
-Prem: nhanh nhanh đi đi
Anh thấy cậu hào hứng như vậy cũng vui lây, rồi kéo tay cậu lại nói
-Boun: khoan đã em đang là người nổi tiếng đó che chắn cho cẩn thận vào với trời cũng đang nắng, vừa nãy đã có chó săn theo rồi đó
Anh vừa nói vừa lấy khẩu trang đeo cho cậu, mặc áo khoác rồi đội mũ, đeo kình cho cậu, gần như bịt kín mít
-Boun: xong rồi đó đi thôi
-Fluke: ghen tị quá trời luôn á
-Ohm: đây anh có chuẩn bị cho bé nè
Ohm đưa cho Fluke cái khẩu trang rồi nắm tay cậu đi
-Ohm: được rồi đi thôi bé
-Fluke: nhưng......
-Ohm: không sợ nắng bới cho săn đâu anh sẽ che chắn cho em cả đời mà
-Boun: nhanh đi thôi, chưa đi đã no no rồi đó
Mặc dù họ cố ý đi cửa sau của công ty nhưng vẫn bị đám phóng viên bám theo khó khăn lắm họ mới ra được xe.
Họ đi ăn rồi đi chơi đến gần tối thì kéo nhau ra biển ngồi nhâm nhi bia rượu, hát hò rồi tâm sự với nhau đủ kiểu đến tiệc tàn chỉ còn Ohm và Boun ở mức gọi là tỉnh táo chắc do hôm nay Prem và Fluke vui quá nên quá chén, cũng đúng thôi tửu lượng của hai anh tổng tài mà đi so với hai diễn viên mới nổi là không công bằng cho lắm.
Anh đưa cậu về nhà trên đường đi cậu luôn miệng nói không ngưng. Đến khi cả hai về nhà cũng đã muộn, anh không muốn phiền họ nên đành tự tay đưa Prem lên phòng,anh đặt cậu xuống giường rồi lại ngây người ra một lúc, anh định rời đi thì bị cậu kéo xuống mặt kề mặt, cậu quàng hai tay lên cổ anh, lúc này cậu bắt đầu vừa khóc vừa nói với anh
............. To be continued.............
(**Nếu các bạn muốn biết tại sao P'Boun chúng ta đứng ngây người thì dưới đây là hình ảnh cho các cậu tưởng tượng nhé **)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net