Gần hơn một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như lời hứa, khi tan học cậu đã đứng đợi hắn ở cổng trường. Không biết lí do là gì nhưng cậu có chút mong chờ và háo hức. Vô tình nhìn sang bên kia lại thấy Top đang nhìn và đi về phía mình, cậu bối rối có chút lo lắng vội quay mặt tránh đi. Trong lòng cầu mong hắn hãy mau đến

Ngay sau đó, một chiếc ô tô quen thuộc đã dừng ngay trước mặt cậu. Hắn bước xuống mở cửa xe cho cậu, cậu nhanh chóng ngồi vào và xong còn ôm tim thở phù một cái khiến hắn khó hiểu

"Chú đừng nhìn cháu như vậy. Chuyện rất dài dòng rất khó nói nên cháu không nói cho chú nghe đâu"

Hắn chỉ cười cười không hỏi han cậu về chuyện đó mà hỏi chuyện khác. Kiểu như "hôm nay nhóc học được không? Có bị bạn bè ức hiếp, giáo viên chèn ép không? Tâm trạng thế nào? Có muốn đi ăn chút gì đó rồi hẳn về nhà không?". Tất cả câu hỏi của hắn đều đa dạng nội dung như vậy nhưng chỉ đều nhận được duy nhất một câu trả lời với nội dung "không ạ"

Mặc dù hắn còn muốn bên cậu nhiều thêm chút nữa nhưng cũng đành thôi. Dù sao thì hắn cũng không thể nào ép cậu đi ăn cùng hắn được, cậu sẽ ghét hắn mất

"Chú ơi"

"Chuyện gì?"

"Cuối tuần này chú có rảnh không?"

Cậu nhìn hắn mĩm cười, đôi mắt chớp chớp, cả gương mặt đều tràn đầy hy vọng. Hắn nhìn vào gương mặt này của cậu, trái tim điên cuồng đập trong lòng ngực. Nội tâm gào thét muốn nói với cậu rằng "TÔI RẢNH, TÔI THẬT SỰ RẤT RẢNH". Nhưng cuối cùng hắn cũng giữ được hình ảnh soái ca lạnh lùng chuẩn gu của chị em mà nói với câu

"Tôi rảnh"

"Thật tốt quá, vậy cuối tuần này mời chú đến nhà cháu nếm thử món bánh mà cháu mới học được nhé? Có được không chú?"

"Được. Nhưng hậu đậu như nhóc cũng có thể làm được sao?"

Hắn trong lòng tự mắng bản thân. Rõ ràng là suy nghĩ muốn khen cậu nhưng lời nói ra lại khó nghe đến vậy. Liệu cậu có giận hắn không? Rồi có ghét hắn, xa lánh hắn luôn không? Trong đầu hắn bắt đầu hình dung ra 7749 cái kịch bản tự hù doạ bản thân

Nhưng trái lại với suy diễn của hắn. Cậu chỉ gãi gãi đầu cười ngại

"Không giấu gì chú đâu. Trước khi làm ổn được như bây giờ cháu cũng đã tàn phá căn bếp không ít. Vì như lời chú nói đấy, cháu rất hậu đậu, đụng đâu là hư đó"
.
.
.
Hắn đều duy trì thói quen mỗi sáng đưa cậu đi học, trưa đón cậu về, kiêm luôn cả việc đưa cậu đi học thêm hay đi đâu đó. Đối với hắn người đi giúp đỡ người ta thì không có gì phải nói rồi, nhưng đối với cũng nhiều lúc cũng cảm thấy thật ngại. Vì cậu đã giúp được cái gì cho hắn đâu. Cậu cũng đã nhiều lần từ chối hắn, nhưng hắn đều nói là không cần bận tâm. Và đến bây giờ cậu vẫn được hắn đưa đón

Cuối tuần, đúng như đã hẹn hắn láy xe đến nhà cậu. Có điều giữa đường còn đặc biệt mua một bó hoa hồng đỏ lớn. Ý nghĩa của hoa hồng đỏ trong tình yêu là gì thì hắn thừa biết được nên mới cố tình mua nó

Hắn ôm bó hoa hồng đứng trước nhà cậu bấm chuông. Không lâu sau cậu đi ra mở cửa, nhưng trông bộ dạng của cậu lúc này khiến hắn phải bật cười vì quá đỗi đáng yêu. Cậu mang một chiếc tạp dề có thêu một con heo màu hồng phấn, nó cũng bình thường đi. Nhưng khi làm bánh bột dính vào tạp dề thì không nói còn đằng này, tạp dề thì sạch tinh tươm, còn bột trắng đều lắm lem trên mặt cậu

Cậu bày ra bộ mặt hờn dỗi. Ông chú này thật kì cục vừa đến nhà người ta đã cười như vậy rồi

"Chú cười cái gì đó?"

"Prem mặt mũi nhóc đều lắm lem cả rồi thật đáng yêu"

"Hừ chú..."

"Tặng nhóc"

Không đợi cậu nói hết câu hắn đã ngắt ngang kèm theo đưa bó hoa về phía cậu. Cậu bất ngờ khi nhìn vào món quà hắn tặng. Đến nhà cậu tặng quà thì cậu cũng không nói làm gì, nhưng cái này là hoa hồng, hoa hồng đó. Đâu phải là thứ bạn bè bình thường có thể tặng cho nhau. Nhưng rồi cậu cũng lịch sự nhận lấy rồi mời hắn vào nhà

Nhà của Prem có lẽ là một ước mơ đơn giản của nhiều người mưu cầu sự bình yên. Một ngôi nhà hai tầng không quá lớn với màu chủ đạo là trắng, trong vườn có xích đu, bàn trà, trồng một vườn rau và một khóm hoa  nhỏ

Nhà của cậu thật giống với gia đình kiểu mẫu. Một nhà ba người, vào ngày nghỉ mẹ ở trong bếp pha trà, ba ở phòng khách đọc báo. Lúc trước khi hắn còn là một đứa trẻ, hắn đã từng ước mình có một gia đình như thế này. Không cần quá cao sang chỉ cần yên bình hạnh phúc là đủ. Nhưng thực tế thì cuộc sống quá đói khát, một ước mơ nhỏ bé như vậy của một đứa trẻ cũng nhẫn tâm ăn mất

"Prem bạn của con tới rồi sao?"

"Ba mẹ, đây là chú Boun người con đã nói với ba mẹ"

"Chào con"

"Chào chú"

"Chào con, cảm ơn con gần đây đã giúp dì trông chừng nhóc Prem nhé"

"Không cần khách sáo đâu dì"

"A mẹ ơi, mẹ giúp con cắm hoa này vào bình nhé"

"Ừ để mẹ"

"Còn chú Boun ngồi ở đây đợi cháu một lát nhé. Cháu sắp xong rồi"

Hắn gật đầu. Sau đó mẹ cậu thì mang hoa vào trong cắm, cậu thì vào bếp hoàn thành việc còn lại là trang trí và xếp bánh. Trong phòng khách chỉ còn lại hắn và ba cậu, xem ra ba cậu là một người rất hiền lành và dễ gần. Ông chủ động bắt chuyện với hắn, khiến hắn lần đầu đến nhà Crush mà không một chút cảm giác áp lực nào. Xem ra hai người nói chuyện còn rất hợp nhau nữa

"Còn con trai của chú tuy lớn xác mà vẫn còn trẻ con lắm con ạ, mỗi lần ốm là cứ làm nũng đòi mẹ mua kẹo suốt. Chú còn nhớ khi Prem học cấp hai, có một bạn nữ đã tỏ tình nó, nhiều lần theo nó về tận nhà rồi sau đó nó lại khóc lóc với cô chú bảo từ chối cô bé kia giúp vì Prem không thích bạn gái mà thích bạn trai"

"Đó con xem, khi đó đã lớn như vậy rồi mà còn khóc vì chuyện nhỏ nhặt đó nữa"

"Có lẽ cô chú không ngăn cản Prem thích con trai phải không?

"Ừ, không ngăn cản nó làm gì, chuyện bình thường ấy mà"

"Ba không được nói xấu con nha, như vậy là xấu"

Cậu trong bếp đi ra, tay bưng một dĩa bánh và một dĩa trái cây. Gương mặt phụng phịu đáng yêu vô cùng. Theo sau đó là mẹ cậu đi ra sau với một khay đựng mấy tách trà thơm, bà cười hiền

"Đúng rồi, không được nói xấu Prem của chúng ta. Nói tốt thì được đúng không?"

"Mẹee"

"Con thấy chưa Boun trẻ con đúng không?"

Hắn nhìn cậu rồi đáp

"Đúng ạ"

"Thật không công bằng cả 3 người đều là một phe ức hiếp con"

"Nào nào đừng hơn thua nhau nữa. Ngồi xuống, ngồi xuống đây, trà bánh vẫn còn nóng tranh thủ ăn mới ngon"

Cả bốn người ngồi chung một bàn, đối diện nhau. Ba và mẹ cậu tất nhiên là cùng ngồi ở một phía, còn cậu và hắn ngồi cùng một phía. Nhìn thế quái nào cũng giống ra mắt nhà người yêu

"Trong Boun trưởng thành chính chắn như thế này chắc đã đi làm rồi hả con?"

Mẹ cậu nhìn hắn hỏi

"Dạ"

"Vậy hiện tại con làm gì rồi? Sự nghiệp chắc chắn là thuận lời hả con?"

"Dạ con làm chủ tịch, do may mắn nên cũng rất thuận lợi"

Hắn nhẹ nhàng phun ra mấy chữ "con làm chủ tịch" khiến khoé miệng mẹ cậu giật giật. Lũ trẻ bây giờ đều như thế hết sao? Xem chuyện làm chủ tịch một công việc bình thường không chút tự hào như vậy. Nhớ lại lúc bà còn nhỏ, trong xóm ai mà làm chủ một cửa hàng nhỏ thôi cũng đã tự hào lắm rồi

"Chú Boun chú ăn thử bánh này xem có vừa miệng không?"

Prem lấy một chiếc bánh quy có màu vàng đều, bên trên trang trí một hình trái tim được vẽ bằng socola đen vô cùng đẹp mắt đưa tới tận miệng hắn. Hắn ban đầu cũng có chút ngạc nhiên với hành động của cậu, nhưng sau đó cũng rất biết tận hưởng há miệng cắn một cái

Vị ngọt thanh lan tỏa trong khoang miệng, bánh cũng rất thơm, không quá cứng không quá mềm, lớp socola vừa chạm đến lưỡi đã tan dần ra. Mùi vị cứ phải nói là không gì sánh bằng, ngọt ngào y như cậu, chí ít thì trong đầu óc của một kẻ si tình như hắn nghĩ như vậy

"Sao chú im lặng vậy? Không ngon sao?"
Mặt Prem hiện lên vài tia thất vọng. Mẻ bánh này cậu đã rất tâm huyết, đặt cả tấm lòng vào trong đó, cố gắng từng li từng tí để hắn có thể nếm được mùi vị tuyệt vời nhất. Vậy mà...

"Rất ngon"

Prem kinh ngạc nhìn hắn

"Nhóc ngạc nhiên cái gì? Bánh của nhóc làm tuyệt nhiên rất ngon, là mùi vị tuyệt vời nhất mà tôi từng được thử"

Hắn đưa bàn tay to lớn bẹo bẹo má Prem, cái má nhiều thịt mềm mại của cậu khi hắn buông ra còn rung rung mấy cái, hắn nhìn chỉ muốn nhảy vào cắn một cái cho hả dạ. Còn biểu cảm của cậu sau khi nghe câu trả lời khiến cậu mát lòng mát dạ thì tất nhiên là cười không thấy mặt trời đâu nữa. Trong khoảnh khắc đó, cả hai đều cảm thấy nơi này như chỉ có hai người, trái tim vô thức đều đập liên tục. Hình như khoảng cách của cả hai lại gần thêm chút nữa rồi

_______________________
Đọc truyện xong thì bình luận dữ dội lên đi mọi người ơi, mình muốn nghe ý kiến và góp ý của mọi người, mình cảm ơn!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net